Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full) - Chương 812 Không cho tí thời gian nào để chuẩn bị tâm lý hết vậy?!
- Trang Chủ
- Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full)
- Chương 812 Không cho tí thời gian nào để chuẩn bị tâm lý hết vậy?!
Viện Viện vẫn chẳng phát hiện có gì bất thường, chỉ nghĩ rằng đám ác quỷ đó kiêng dè mình, không dám tiếp tục gây hại cho mẹ của mình nữa. Nhưng cô bé không hề hay biết rằng chẳng hiểu từ lúc nào mà trên đất chợt xuất hiện một vệt sáng vàng, người có thể đi qua, nhưng quỷ thì không…
Tô Nhất Trần đứng trên sân khấu, gõ nhẹ vào chiếc microphone: “Quý khách hàng thân mến, chúng tôi còn tổ chức một bữa tiệc bể bơi ở vườn hoa bên ngoài dưới tầng một, ngoài ra còn có công viên nước dành cho trẻ em với rất nhiều trò chơi thú vị, ai có hứng thú mời di chuyển xuống tầng một để tiếp tục tham dự bữa tiệc.”
Lúc này, mọi người cũng đã ăn gần xong, vừa nghe thấy còn có chuyện tốt như vậy, ai cũng vội vàng có con thì dẫn con, có người yêu thì dẫn người yêu, lũ lượt ào xuống tầng một.
Kỳ thật bữa tiệc dưới tầng một không nằm trong dự tính ban đầu, nhưng người cậu đẹp trai, nhiều tiền của bé vô cùng tài năng, chỉ trong vòng mười lăm phút đã trang trí xong tiệc bể bơi, còn mở cửa luôn khu vui chơi dành cho thiếu nhi.
Ánh đèn nhấp nháy, sặc sỡ năm màu đã tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tính ra còn thú vị hơn cả nhà hàng, khi nào thấm mệt còn có thể ngồi cạnh vườn hoa, thưởng thức chút gì đó lót dạ.
Tóm lại, khách du lịch may mắn tới đảo Nghê Quang vào cuối tuần này cảm thấy, chuyến này mình lời to!
Đám đông nhanh chóng giải tán, nhà hàng tầng năm lập tức trở nên hiu quạnh, rồi lại ồn ào lạ thường.
Ác quỷ đứng đầy sảnh tiệc đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm chiếc bàn duy nhất vẫn còn một lớn ba nhỏ đăng chăm chú ăn cơm, bao gồm Mộc Quy Phàm, Túc Bảo, Tô Tử Du và Tô Tử Tích.
Lúc này, Tô Tử Tích và Tô Tử Du đang cầm bút, tốc ký gì đó vào quyển sổ trên tay. Túc Bảo ngậm thìa vàng, vui vẻ chờ miếng bánh ngọt ngào, xốp mềm tan ra trong miệng, lòng thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày tốt lành!
“Người đâu mà tốt quá chừng, cố ý tặng cả đống ác quỷ cho bé nữa!” Túc Bảo vui vẻ nói.
Tô Tử Du: “Có bao nhiêu con?”
Túc Bảo giơ ngón tay nhỏ ra: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín… Không đếm xuể, nhiều lắm lắm luôn.”
Tô Tử Du vui vẻ đáp: “Phát tài rồi!”
Tô Tử Tích vẫn chăm chú viết xuống sổ:
Thời gian làm lạnh của đại chùy tử kim… không có?
Thời gian làm lạnh của Bánh Bao Chiên… hình như cũng không có thì phải?
Điện Diêm Vương… nhớ không lầm thì cũng không có thời gian làm lạnh.
Không xác định, để kiểm tra lại.
Chắc chắn em gái vẫn còn nhược điểm nào đó, nhiệm vụ của cậu là tìm cho ra điểm yếu này, từ đó thiết kế nên phương pháp chiến đấu tốt nhất dành cho bé.
“Tiếc là không nhìn thấy…” Tô Tử Tích cau mày.
Túc Bảo: “Chuyện đó quá đơn giản.”
Tách tách tách…
Tô Tử Tích và Tô Tử Du cảm thấy cảnh vật nhoáng lên, sau đó, một đứa trẻ với gương mặt trắng hếu thình lình xuất hiện ngay trước mắt họ.
Hai ông anh: “!!!”
Không cho tí thời gian nào để chuẩn bị tâm lý hết vậy?!
Tô Tử Du ôm chặt quyển sổ của mình, sợ tới nỗi nhảy dựng, đu bám lên người Mộc Quy Phàm.
Tô Tử Tích phản ứng chậm hơn, qua vài giây mới hốt hoảng cầm quyển sổ, nhanh chân ôm chặt lấy đùi Mộc Quy Phàm.
Bạn hỏi sao không ôm Túc Bảo hả?
Vì lúc này, Túc Bảo đang ngồi xổm xuống trước mặt một con quỷ nhỏ, tò mò véo má nó: “Sao da bạn lại bong ra rồi? Bạn bị chết cháy hả?”
Quỷ nhỏ: “…”
Tô Tử Du và Tô Tử Tích: “…”
Mặc dù Mộc Quy Phàm không nhìn thấy quỷ, nhưng nội chuyện bị Tô Tử Du và Tô Tử Tích bám chặt lấy thôi đã đủ để anh nổi gân xanh rồi: “Hai đứa mau thả ra coi!”
Dưới tầng một, Viện Viện thảnh thơi đưa mắt nhìn quanh một vòng. Chẳng biết cậu và cô em họ kia đã biến đi đâu mất, nhưng rõ ràng những thành viên còn lại của nhà họ Tô đang tâm sự nặng nề, cứ bứt rứt không yên mãi thôi.
Thấy vậy, Viện Viện lập tức cầm một miếng bánh ngọt lên, vui vẻ chạy tới trước mặt bà cụ Tô.
Mẹ quỷ từng nói, ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó. Hôm nay, cô bé nhất định phải khiến bà cụ Tô thích mình!