Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Tề Lan (full) - Chương 808 Em chơi đi.”
Viện Viện siết chặt tay, lại bần thần thò tay vào túi, nắm chặt quả cầu thủy tinh mày đen.
Một ngày nào đó, họ sẽ phải quỳ xuống cầu xin cô bé… Cô bé thề đấy!
Viện Viện cúi gằm mặt xuống đất, không cam tâm bị mẹ lôi đi.
Tô Nhất Trần cau mày, lần này họ tới là để tổ chức sinh nhật bù cho Túc Bảo, nên không hề muốn bị mấy người đó làm ảnh hưởng tâm trạng xíu nào. Đương lúc anh tính gọi cho nhân viên khách sạn, bảo họ đuổi mẹ con Mộc Mỹ Hoa đi, thì lại bị Mộc Quy Phàm ngăn cản: “Cứ để họ ở lại một đêm.” Mộc Quy Phàm nói: “Tôi có cảm giác ki của Túc Bảo tới rồi.”
Tô Nhất Trần: “…”
Trên bờ biển, đám nhóc đang chơi đùa hăng say, Diêu Linh Nguyệt ngồi xổm một bên, tiếp tục đào hố. Trong mắt cô ấy hiện rõ vẻ hào hứng, hố nào cũng vuông vức, ngay ngắn, ai không biết nhìn thoáng qua chắc còn tưởng cô ấy tính chôn thứ gì đó…
Tô Nhất Trần đặt máy tính xuống, bước tới gần, hai tay đút túi, khóe miệng hơi xong.
“Đào xong chưa?” Anh hỏi.
Diêu Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn, hai mắt bỗng sáng rực lên, sau đó cô ấy lại đào một cái hố lớn hơn nữa!
Ban đầu, Tô Nhất Trần không để ý, thấy cô ấy vui vẻ đào hố như vậy, bèn quay sang ngó xem nhóm Túc Bảo và Hân Hân đang làm gì. Mấy đứa nhỏ giỏi thật, xây được nguyên một tòa thành thu nhỏ, tòa thành cao chừng nửa thước, từng cục gạch trên tường thành được làm rất tỉ mỉ, có thể nhìn rõ mỗi một chi tiết luôn.
Túc Bảo vui vẻ khoe: “Cậu ơi, cậu xem này, đây là tòa thành bọn con xây đấy, đẹp không ạ?”
Tô Nhất Trần ngạc nhiên gật đầu: “Khá lắm.”
Lúc này nhìn từ xa, anh cứ tưởng đó chỉ là một đống cát lộn xộn có hình thù giống tòa thành, không ngờ nhìn gần mới biết lại chi tiết tới vậy.
Túc Bảo kiêu ngạo giới thiệu: “Là anh Tử Tích thiết kế giùm bọn con đấy, mợ lấy nước, làm ướt cát, anh lớn và anh nhỏ đảm nhận việc khuân vác, còn con và chị Hân Hân sẽ là người xây thành.”
Kế tiếp, bé lại chỉ vào hai con chó, một con rùa và Tiểu Ngũ: Tướng Quân và Canh Gác cũng giúp bọn con đào cát đó, chỉ có mình ông nội rùa chẳng giúp gì hết trơn, còn Tiểu Ngũ là chỉ huy trưởng của công trình đấy ạ.”
(Ông nội rùa cảm thấy rất uất ức, phun một ngụm nước miếng phản đối.)
Tô Nhất Trần nghe mà buồn cười: “Xem ra mấy đứa chơi vui quá nhỉ?”
Đúng lúc này, có ai giật nhẹ ống tay áo của anh. Diêu Linh Nguyệt đứng ngay phía sau, trên mặt vẫn còn dính vài hạt cát, nhưng trong đôi mắt đen láy xinh đẹp lại ánh lên tia sáng lấp lánh, nhìn anh đầy mong chờ.
“Sao thế?” Tô Nhất Trần khó hiểu hỏi.
Diêu Linh Nguyệt kéo anh tới cái hố mà cô ấy vừa đào xong. Tô Nhất Trần không hiểu gì cả, nhìn vẻ mặt trông mong của cô ấy, anh cứ nghĩ cô ấy cũng muốn được khen, thế là bật cười bảo: “Em cũng giỏi lắm, chưa được bao lâu đã đào xong cái hố lớn vậy rồi.”
Có điều Diêu Linh Nguyệt lại tỏ ra không hài lòng, hết chỉ tay vào anh, lại chỉ tay xuống cái hố.
Tô Nhất Trần: “?”
Diêu Linh Nguyệt nói: “Nằm… anh nằm! Chôn!”
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật, cô ấy thích chống đối anh lắm hả? Còn định chôn sống anh nữa cơ đấy. Anh vươn tay, xoa đầu cô ấy, khuyên bảo: “Đừng quậy.”
Nhưng Diêu Linh Nguyệt không dễ trấn an vậy đâu, một hai đòi anh phải nằm xuống hố, không chôn sẽ không bỏ qua. Thấy Tô Nhất Trần vẫn chưa hiểu, cô ấy còn chỉ tay về phía du khách ở xa xa.
Tại đó, có một du khách nằm trong hố cát, bạn bè vừa cười đùa vừa xúc cát chôn anh ta, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp bãi biển.
Tô Nhất Trần lập tức tỉnh ngộ: “Em cũng muốn chơi kiểu đó hả?”
Diêu Linh Nguyệt gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Khóe miệng Tô Nhất Trần lại giật giật, anh hết nhìn hố cát, lại nhìn bộ quần áo sạch tinh tươm, không có tí nếp nhăn nào trên người.
“Anh không chơi.” Tô Nhất Trần đáp: “Em chơi đi.”
Đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn như Tô Thị, cứ nửa phút lại ký một hợp đồng hơn trăm triệu, sao có thể chơi những trò ngây ngô như thế được.
Nhưng Diêu Linh Nguyệt lại không chịu, kiên quyết kéo anh về phía hố cát. Tô Nhất Trần bị bắt đi về phía trước, nhìn đôi mắt xinh đẹp đang nhìn thẳng vào mình của Diêu Linh Nguyệt… Cuối cùng, anh chống chân nửa quỳ xuống cạnh hố cát, bất đắc dĩ bảo: “Em nằm xuống, anh chôn giúp em.”
Hai mắt Diêu Linh Nguyệt sáng rực lên, nhanh chóng nhảy xuống, nằm thẳng băng trong hố, sau đó ngước mắt nhìn Tô Nhất Trần đầy chờ mong.
Tô Nhất Trần: “…”
Anh lặng lẽ duỗi tay, nâng đầu cô ấy, nhấc qua miệng hố: “Ngốc quá, nằm lọt thỏm như vậy sẽ chôn cả mặt xuống cát đấy, phải lộ đầu ra thế này này, biết chưa?”