Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ) - Chương 914 Cháu có thể thường xuyên đến giúp bác.”
- Trang Chủ
- Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
- Chương 914 Cháu có thể thường xuyên đến giúp bác.”
Trong góc vườn vẫn còn một mảng tuyết chưa tan ra, tất cả cây cỏ đều tiến vào trạng thái ngủ đông, chờ năm sau sẽ lại nảy mầm một lần nữa.
“Tô phu nhân.”
Tô Gia Lan quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, sau đó dần dần di chuyển xe lăn quay mặt về phía cô.
“Bác vẫn thích cắt tỉa nhưng bông hoa và cây cối này thành một kiểu dáng đồng nhất.”
Giang Nguyệt đi đến, hơi mỉm cười, hai tay nắm lấy tay nắm của xe lăn: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, cháu đưa bác đi dạo nhé?”
Tô Gia Lan nhìn Giang Nguyệt.
Vẻ mặt của cô không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ lấy lòng, nụ cười trên mặt cũng vừa phải, đó là một cử chỉ tôn trọng người lớn tuổi, không hề trịch thượng mà thay vào đó là sự lễ phép và tôn trọng.
Tóm lại, hoàn toàn không có sự nịnh bợ hay lấy lòng.
Tô Gia Lan thật ra không hề ghét Giang Nguyệt, bà chỉ chán ghét những thủ đoạn mưu mô muốn gả vào gia đình giàu và tâm tư muốn thay đổi vận mệnh của mình nhờ những thủ đoạn này.
Nhưng bà không hề tìm thấy bóng dáng những thứ này này ở trên người Giang Nguyệt.
Cô giống như một đóa hoa kiêu ngạo đứng thẳng mình trên núi tuyết, cho dù nhiệt độ có giảm thấp đến đâu cũng không bao giờ cúi đầu.
Cô có một loại kiêu ngạo bẩm sinh của chính mình.
Dạo quanh vườn hoa một lúc, Tô gia lan mới nhẹ nhàng nói: “Tương lai có dự định gì không?”
Điều mà bà muốn hỏi là dự định sau này của Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Nghe thấy Tô Gia Lan chủ động mở lời, Giang Nguyệt dừng chân lại: “Có lẽ cháu sẽ tiếp tục đóng phim.”
“Dự định đóng phim mấy năm?”
Giang Nguyệt suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Cháu sẽ luôn luôn đóng phim, đóng đến khi nào cháu hết thời không có người nào muốn xem mới thôi.”
Tô Gia Lan trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Tập trung vào sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng mà trọng tâm cuối cùng của phụ nữ vẫn nên dần dần đặt vào gia đình. Bây giờ cô còn trẻ, chờ đến khi kết hôn sinh con, chờ thêm mấy năm nữa…”
“Bác gái.” Giang Nguyệt ngắt lời bà: “Cháu có thể hỏi bác một chuyện được không?”
“… Cô cứ hỏi.”
“Lúc bác gái còn trẻ, chí hướng của bác là trở thành một bà nội trợ chăm sóc chồng con sao? Chỉ nghĩ đến chuyện làm một người vợ, một người mẹ tốt thôi sao?”
Tô Gia Lan nhất thời không nói nên lời.
Rất lâu trước khi Giang Nguyệt lạnh lùng nói cô không có hứng thú gả vào nhà họ Tiêu, bà đã biết Giang Nguyệt là một cô gái có tâm hồn thanh cao, nhưng bà không ngờ cô sẽ trực tiếp hỏi thẳng mình như vậy.
Tuy hơi thô nhưng lại không xúc phạm người khác.
“Đương nhiên không phải…”
Tô Gia Lan nhớ lại quá khứ, mở miệng nói: “Nhưng mà đó cũng chỉ là những ảo tưởng hoang đường của tuổi trẻ, thỉnh thoảng nghĩ lại một chút là được rồi.”
“Bởi vì ước mơ của bác là trở thành một nghệ sĩ chạm khắc hoa, hoặc mở một cửa hàng bán hoa, nói tóm lại là muốn ngày ngày được làm bạn với hoa tươi, nhưng ước mơ này không đủ để được nhà họ Tô chấp nhận?”
Tô Gia Lan sửng sốt.
Bà chưa từng nói về chuyện này, càng không dám nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, nhưng không ngờ Giang Nguyệt lại đoán được.
“Ai nói cho cô biết?”
“Tôi chỉ tùy tiện suy đoán một chút thôi, không lẽ cháu đoán đúng rồi sao?”
Tô Gia Lan không trả lời.
Giang Nguyệt khẽ cười, chỉ vào mấy chậu hoa lớn nhỏ: “Bà thích chơi đùa với mấy chậu hoa này như vậy, cho dù cơ thể có xảy ra tình trạng gì cũng chưa từng bỏ rơi chúng.”
“Lý tưởng của một người là gì?” Giang Nguyệt dường như đang dò hỏi người khác lại giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình:
“Ước mơ ban đầu của nó vốn dĩ đâm chồi nảy lộc, vươn lá tận hưởng ánh nắng mặt trời và sương mù… ngay từ đầu đã không muốn có ý định gieo hạt giống.”
“Sự giáo dục và ảnh hưởng từ gia đình mà bác nhận được từ lúc nhỏ đã hình thành nên quan điểm và suy nghĩ của bác, điều này thực ra không sai, nhưng bác không nên đứng trong lập trường chủ quan của mình mà phủ nhận một mặc khác của cuộc đời.”
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn, có thể lựa chọn trở thành một ngôi sao, trở thành một nghệ sĩ chạm khắc hoa, cũng có thể trở thành một người mẹ hiền một người vợ tốt, không ai có đáp án chính xác cho những sự lựa chọn này.”
“Không có ai quy định phụ nữ nhất định phải trở thành một người vợ hiền thục, một người mẹ bao dung, phụ nữ có thể trở thành bất cứ dáng vẻ nào mà họ muốn, có thể đạt được sự nghiệp, mơ ước, và sở thích của chính mình, chỉ cần họ muốn.”
Cô nhìn Tô Gia Lan: “Tương tự như vậy, đàn ông cũng có thể đạt được những sở thích và ước mơ của mình, chẳng hạn như trở thành họa sĩ.”
“Nếu nhổ đi đôi cánh của một con chim, cố chấp muốn nó bước đi như một con người, cái này không phải là tình yêu mà là sự cầm tù, khiến nó dần dần mất đi hy vọng.”
Tô Gia Lan sửng sốt một lát.
Cuối cùng bà cũng hiểu, tại sao đứa con trai mà bà nuôi dạy từ nhỏ lại không màng tất cả mà đối đầu với bà chỉ vì một người phụ nữ.
Bởi vì Tiêu Kỳ Nhiên cũng nói giống như những lời cô nói.
Về cách giáo dục của bà, anh cũng từng nổi loạn phản đối hét lên với bà, nói bà đang nhổ đôi cánh của anh, khiến anh trở thành một con rối chịu sự điều khiển của người khác.
Khó trách anh lại yêu cô đến như vậy.
Tô Gia Lan yên lặng rất lâu, giống như đang nghiền ngẫm những lời mà cô đã nói.
“Hơn bốn mươi năm qua, lần đầu tiên có người nói với tôi những chuyện này.” Tô Gia Lan hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Thành thật mà nói, suy nghĩ của tôi thật sự có phần cổ hủ.”
Trong suốt quãng đời dài hơn bốn mươi năm của mình, bà thật sự chưa từng có trải nghiệm nào giống như vậy, chứ đừng nói đến chuyện thực hiện bất kỳ giấc mơ nào.
Nhưng Giang Nguyệt hoàn toàn khác với bà.
Cô sống rất tự do, cô có thể theo đuổi sự nghiệp thuộc về mình, hơn nữa cô còn có thể chìm đắm và hưởng thụ trong đó.
Đó là những điều mà đến cuối đời Tô Gia Lan cũng không bao giờ trải nghiệm được.
“Là tôi già rồi.” Bà thở dài nói một câu: “Cô nói rất đúng, cái tuổi này của tôi cũng nên buông bỏ rồi, hưởng thụ tuổi già mới là lựa chọn ưu tiên.”
Giang Nguyệt nghe theo lời của bà, cười hỏi: “Bác có muốn mở một cửa hàng hoa không? Cháu có thể thường xuyên đến giúp bác.”
Từ trong vườn hoa đi ra, Tô Gia Lan nói bản thân có hơi mệt và buồn ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt cũng không có ý định ở lại ăn cơm tối.
Trước khi rời đi, Tô Gia Lan dặn dò Tiêu Kỳ Nhiên hai câu: “Chuyện khác mẹ không thúc giục con, nhưng hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt, những chuyện còn lại cứ thuận theo tự nhiên.”
Giang Nguyệt mỉm cười, cô biết Tô Gia Lan đã thỏa hiệp.
Bởi vì vẫn chưa công bố ra bên ngoài nên Tô Gia Lan không biết Giang Nguyệt là con gái ruột của Thịnh Sóc Thành nên hỏi: