Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ) - Chương 911 “Tiêu Kỳ Nhiên, em không nhìn lầm đúng không?”
- Trang Chủ
- Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
- Chương 911 “Tiêu Kỳ Nhiên, em không nhìn lầm đúng không?”
Cùng lúc đó, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ra sân bay để bay về nước.
Giang Nguyệt tiện tay lật xem tin tức giải trí trong nước, sau đó lên Weibo chính thức của “Tú nương” nhìn lướt qua một cái, cô cảm thấy đúng là không thú vị, yên lặng tắt điện thoại, dựa vào vai Tiêu Kỳ Nhiên.
“Không vui sao?”
“Ừm.” Tâm trạng của Giang Nguyệt thật sự không được tốt lắm:
“Những bức ảnh tham dự sự kiện ở Lyon bị chụp lại rồi, bây giờ bọn họ đều đang mắng em, nói em một bên bị bệnh để bán thảm, một bên vẫn kiếm tiền làm việc.”
“Thật khó chịu, rõ ràng trước kia bọn họ còn nói sẽ vĩnh viễn thích em, ủng hộ em, tại sao trong chớp mắt bọn họ lại trở thành bộ mặt đáng ghét như này chứ, chỉ vì em bị bệnh sao?”
Cô bắt đầu thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình, đây là một dấu hiệu tốt.
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp kéo cô vào lòng, thu nụ cười lại: “Anh sẽ để cho bộ quan hệ xã hội của Giang San xử lý một chút.”
Còn có thể xử lý như nào chứ, chẳng qua chỉ là ném tiền để xóa bài đăng hoặc mua thủy quân lên bài ngược chiều mà thôi.
“Đừng.” Giang Nguyệt mơ hồ từ chối: “Trị được phần ngọn nhưng không trị được tận gốc, nói không chừng cư dân mạng sẽ táp còn nhiều hơn nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Cô thậm chí còn tìm một lý do để bản thân thư giãn: “Mắng thì cứ mắng đi, ít nhất cũng có thể tạo độ hot cho bộ phim, nói chung, vẫn lời.”
Mặc dù cô không vui, nhưng cô vẫn đủ lý trí để không để cảm xúc hoàn toàn kiểm soát bộ não của mình.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô một bên đùa chút tính khí, một bên có đủ năng lực để không hành động bốc đồng, anh cảm thấy cô rất dễ thương.
Xe tăng tốc dọc theo con đường, dần dần đến gần sân bay.
Anh ôm cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vậy anh phải dỗ em như thế nào em mới vui đây?”
Ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Em có thể ước nguyện được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười nói: “Đương nhiên. “
“Em muốn anh dạy em vẽ tranh.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Tiêu Kỳ Nhiên véo mũi cô: “Nhưng, tại sao đột nhiên em lại muốn học vẽ?”
Cô nghiêng đầu, nói một cách nghiêm túc: “Đợi đến khi em không thể diễn được nữa, người hâm mộ cũng không thích em nữa, cũng không ai tìm em để quay phim, vậy em phải vẽ tranh chân dung cho người đi đường, một bức một trăm ngàn.”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy thú vị: “Tác phẩm của học sinh anh, cũng không thể chỉ có giá rẻ như vậy chứ.”
Nghe thấy trong lời nói của anh dường như còn có chuyện gì khác, Giang Nguyệt vô cùng cảnh giác: “Trước kia anh còn có học sinh khác sao?”
Cô trông giống như là đang ghen.
Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười, ngón tay búng lên trán cô: “Anh không có kiên nhẫn làm giáo viên đâu, em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng.”
Giang Nguyệt mỉm cười lặp lại: “Em sẽ là học sinh duy nhất của anh, cũng sẽ là người cuối cùng.”
Cô vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn anh.
…
Cô lên máy bay trở về nước, khi cô hạ cánh, đã là chín giờ tối.
Hai người trở về Thụy Uyển.
Tâm trạng Giang Nguyệt gần như bị Tiêu Kỳ Nhiên dỗ dành tốt, cô đi tắm, khi nằm trên giường, cuối cùng cô cũng bật điện thoại lên, chuẩn bị xem hướng gió trên mạng.
Mười giờ đã trôi qua kể từ khi bức ảnh của cô bị rò rỉ ra ngoài, dư luận tiêu cực đáng lẽ phải lên men gần như đã đạt đến đỉnh điểm, đêm đó là lúc những người hâm mộ đó xé nát nhau nhiều nhất.
Nhưng khi cô lấy hết can đảm để mở nó ra, đó lại là một cục diện mà cô không bao giờ ngờ tới.
Tin tức nằm ở đầu danh sách, muốn người khác bỏ qua cũng khó.
[Tin tốt! Bộ phim “Tú Nương” với sự tham gia của Giang Nguyệt đã được xác nhận sẽ chiếu tại Liên hoan phim quốc tế Toronto!]
Bên dưới bài đăng này, các bình luận rõ ràng là đã dễ chịu hơn trước rất nhiều.
[Wow, chúc mừng bảo bối Nguyệt Nguyệt! Em đã chuyển từ trong nước sang nước ngoài rồi! Vợ ơi, anh kiêu ngạo vì em!]
[Tại sao không chiếu phim ở trong nước, tôi hỏi tại sao lại không được chiếu phim ở trong nước! Không nhìn thấy bộ phim này, tôi lập tức kíp nổ trái đất!]
[Kẻ hèn bất tài, tôi ở Lyon, đã xem buổi công chiếu rồi, nó thực sự là một bộ phim hay có thể giành được giải thưởng.]
[Lầu trên, không hình không tin, gửi cho tôi mấy bức ảnh của Nguyệt Nguyệt cho đã mắt đi!]
[…]
Đôi mắt Giang Nguyệt mở to vì kinh ngạc, cô cầm điện thoại đọc đi đọc lại vài lần rồi mới ngơ ra giơ lên với người đàn ông ngồi bên cạnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, em không nhìn lầm đúng không?”
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt chỉ nhìn qua màn hình một cái, giọng điệu thản nhiên: “Đây là do em xứng đáng, chúc mừng.”
Đây là sự kinh ngạc vui mừng ngoài dự liệu.
Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu rồi mới nói ra một câu: “Anh mua bài phải không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Anh rất buồn bực, người phụ nữ này thật không hiểu phong tình, làm sao cô có thể nói một cách hợp tình hợp lý rằng anh không hiểu lãng mạn chứ?