Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người - Nhĩ Phong Trùng - Chương 66: Hoắc tiểu thiếu gia ngạo kiều*
- Trang Chủ
- Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người - Nhĩ Phong Trùng
- Chương 66: Hoắc tiểu thiếu gia ngạo kiều*
Edit by J
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
“Anh ngứa đòn à!” Tô Tô giơ nắm đấm lên.
“Ngao ô ngao ô…” Hổ Tử gầm lên hai tiếng theo chủ nhân nhà mình, định tăng thêm chút khí thế dọa người cho chủ nhân của nó.
Nhưng làm sao mà Hổ Tử hay là chủ nhân của nó thì đều là dáng vẻ trẻ con cute, dù làm biểu cảm gì thì trông cũng đều rất mềm mại đáng yêu.
Hoắc Đình nhìn nắm đấm của Tô Tô một cái rồi chế giễu: “Chỉ dựa vào em mà muốn đánh anh?”
Tô Tô nghe vậy liền quay đầu, đi đến bên bồn hoa, nhặt một hòn đá rồi đặt xuống đất.
Sau đó giáng một cú đấm xuống, hòn đá đã vỡ thành mảnh vụn.
Ơ…
Hoắc Đình nhìn mà ngu người.
Hắn chạy lên nhìn, kiểm tra mảnh vụn của hòn đá rồi chọn một mảnh vụn to nhất trong số đó, đặt vào trong tay rồi bóp thử.
A! Đau! Bóp không được!
Hòn đá này rất cứng!
Hoắc Đình lại nhìn về phía bé gái yếu đuối Tô Tô cùng nắm đấm trông giống như cục bông vải…
Nắm đấm này nhìn yếu xìu mà sao lại mạnh dữ vậy?
Tô Tô làm động tác này xong, cũng không thật sự dạy dỗ Hoắc Đình bằng nắm đấm của mình, bé quay đầu nói với Hổ Tử: “Hổ Tử, chúng ta qua bên kia chơi đi.”
Hoắc Đình được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Hơn nữa còn không được để ý hết lần này đến lần khác.
Cậu không cam tâm, nhưng đồng thời lại cảm cảm thấy hứng thú hơn với Tô Tô.
Một em gái nhỏ không chịu để ý hắn, có cá tính, nắm đấm rất mạnh, còn biết thuần hóa động vật!
Hắn từ nhỏ muốn gì có đó, người bên cạnh đều đối xử với hắn rất tốt, nhưng lại dường như không phải thật sự tốt với hắn.
Thực ra hắn biết, những người đó không phải thật sự thích hắn, mà càng sợ hắn hơn.
Hắn từng nghe lén được bọn họ nói xấu sau lưng hắn, nhưng vì tiền của gia đình hắn nên phải giả vờ rất thích hắn.
Lúc trước hắn nói với ba rằng hắn muốn có bạn thân, sau đó ba liền bảo con cấp dưới của ba đến chơi cùng hắn.
Nhưng họ đều rất sợ hắn, thái độ bọn họ của bọn họ đối với hắn đầu rất dè dặt, rất sợ hắn không vui.
Hắn không như vậy chút nào.
Hắn cũng muốn giống các bạn khác, có bạn thân có thể chơi cùng nhau.
Có thể cãi nhau, cũng có thể làm hòa.
Hoắc Đình nghĩ nghĩ rồi lại đuổi theo.
Hắn nhìn Tô Tô và con mèo của em ấy, vẻ mặt ngạo kiều nói: “Sao em lại ghét anh như vậy, không phải chỉ là anh không xích chó lại à?”
“Anh không xích chó lại, không ngoan! Đứa trẻ hư! Em không chơi cùng đứa trẻ hư!” Tô Tô trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất lạnh nhạt.
“Có… có nghiêm trọng vậy à?”
“Có chứ. Con chó cắn người rất đau đó!” Tô Tô giơ nắm đấm lên: “Đau giống như anh bị em đấm một cái vậy!”
Hoắc Đình nghĩ đến viên đá bị vỡ vụn, không muốn tùy tiện nếm thử cú đấm của Tô Tô.
“Được rồi, cùng lắm thì sau này anh ra ngoài sẽ luôn xích chó lại được chưa!” Hoắc Đình vì để Tô Tô để ý mình, lựa chọn thỏa hiệp.
“Thật không?” Tô Tô hỏi, quay đầu nhìn qua Hoắc Đình, cuối cùng cũng chịu để ý Hoắc Đình.
“Em ra ngoài kia nghe ngóng thử, ai mà không biết tiểu ông nội đây xưa nay nói lời giữ lời.” Hoắc Dình nói một cách ngang ngược.
Tô Tô sau khi suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì không ghét anh nữa, nhưng mà vẫn không thích anh.”
Giữa không ghét và không thích còn cách nhau xa một đoạn dài.
“Tại sao?” Hoắc Đình buồn bực, còn hơi dỗi: “Vậy em còn muốn thế nào mới bằng lòng thích anh?”
(Hết chương)