Tiểu Thụ Ở Hoang Dã - Xuân Quang Vô Hạn - Chương 37
Nhưng mà, con tình thú kia không thấy hình thể của mình và nó cách biệt rất lớn hả?
“………”
Thương Viêm sờ cổ tiểu bạn lữ: “Người bị trúng tình độc, trên cổ sẽ xuất hiện hoa văn màu đỏ.”
“Ừm.” Bách Nhĩ xấu hổ sờ sờ mũi: “Khụ khụ, chúng ta tiếp tục đi nơi khác một chút đi. Mặt trời sắp xuống núi rồi, còn phải trở về nữa.”
Thương Viêm mỉm cười gật đầu.
Vừa rồi lúc trúng tình độc, Bách Nhĩ mơ mơ màng màng căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ tỉnh táo lại một chút mới phát hiện mình vậy mà đang ở giữa không trung, cách mặt đất hơn mười mấy hai mươi mét.
Bách Nhĩ kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn giường cây dưới mông.
Có thể tìm được một cái giường cây bằng phẳng vững chắc như vậy thì Thương Viêm cũng thật lợi hại….Cho nên đây là “thụ chấn” hả?
Quá đỉnh!
Bách Nhĩ được Thương Viêm cõng, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Nơi này cách chỗ lúc đi tới có hơi xa, hơn nữa hình như là đầm lầy.
Loại địa hình này rất nguy hiểm, Thương Viêm cẩn thận dùng gai xương thăm dò rồi mới bước tới trước.
“Chít chít chít….”
Bách Nhĩ ôm chặt cổ Thương Viêm, nghiêng đầu nhìn xem liền thấy được hai cục lông xù xù như sóc thoắt qua, nhảy lên một cái cây bên cạnh hắn.
Cái cây này kết đầy trái màu trắng, nhìn qua lớn như trái dừa, bên ngoài phủ một lớp gai nhọn.
Chẳng lẽ là quả phỉ hay gì đó? Những loài động vật gặm nhấm đều rất thích ăn mấy loại quả này.
Bách Nhĩ bị quả trên cây hấp dẫn, tiếp tục ngửa đầu nhìn.
Hai cục lông có đuôi to kia lộ ra răng cửa bén nhọn, dễ dàng cắn vỡ trái cây nhìn qua cứng như đá kia. Ngoài dự đoán chính là, ngay sau đó bên trong chảy ra một dòng chất lỏng màu trắng.
Hai cục lông kia ở ngay trên đỉnh đầu hắn cắn vỡ trái cây, Bách Nhĩ lo lắng sẽ bị nó rơi trúng đầu cho nên muốn bảo Thương Viêm cõng mình tránh sang một chút.
“Lạch cạch!” Một giọt chất lỏng màu trắng rơi trên cánh tay Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ thở dài một hơi.
Haiz, muộn mất rồi.
“Muối! Kí chủ ngu ngốc, đây là muối đó!” Một giọng nói hận sắt không thành thép vang lên.
Bách Nhĩ run run một chút, lập tức đi liếm giọt chất lỏng trên cánh tay.
“Phi phi phi….” Mặn mặn, mùi vị giống như nước muối!
Nhưng mà đây thật sự là muối nha! Bách Nhĩ thấy lòng mừng như điên.
Bỗng nhiên hắn đổi sắc mặt, tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi hỏi hệ thống: “Ngươi giải thích đi, vì sao lại tắt màn hình hệ thống của ta? Tắt khi nào? Trước đó vì sao không mở được, hửm?”
Bây giờ hắn mới phản ứng được, không biết hệ thống đã đóng từ khi nào. Chẳng trách vì sao không giám định được muối trước tiên!
Hệ thống ngẩng đầu mắng: “Ai bảo ngươi cứ ưm ưm a a làm chi! Không phù hợp với trẻ con!”
Đối với chuyện hệ thống oán giận, Bách Nhĩ cũng hết đường nói lại.
Cho nên Bách Nhĩ dứt khoát lờ đi, ôm cổ Thương Viêm vui vẻ nói: “Thương Viêm, ngươi có thể leo lên trên cây hái mấy cái quả này xuống không? Tối nay ta sẽ làm thịt nướng cho các ngươi ăn, chắc chắn rất ngon luôn đó!”
Thịt nướng có hương vị đó!
Chỉ nghĩ đến thôi Bách Nhĩ đã muốn chảy nước miếng. Có trời mới biết thịt nướng không có gia vị ngấy đến mức nào, tanh đến mức nào!
Hơn nữa có muối thì có thể làm thịt khô. Chỉ cần đem thịt đi ướp muối rồi hong gió, không cần dùng lửa nướng cũng được. Bởi vì rất nhiều người không chịu được mùi thịt xông khói do nó có chút nặng mùi, Bách Nhĩ cũng vậy, hắn thích thịt khô không có vị khói hơn. Ừm… có thể làm chút thịt khô xào măng đó!
Thương Viêm nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của tiểu bạn lữ liền biết mấy cái quả trắng trên cây kia có chỗ hữu dụng, tuy rằng không rõ tiểu bạn lữ sao lại biết. Nhưng mà, tiểu bạn lữ của hắn luôn có bản lĩnh đặc biệt, không phải sao?
Chút yêu cầu nhỏ của tiểu bạn lữ, tất nhiên là Thương Viêm sẽ không từ chối.
“Hái nhiều chút nha!” Bách Nhĩ ở dưới gốc cây nắm chặt tay.
Cái cây này cách sơn động của bọn họ quá xa, hơn nữa có lẽ là sinh trưởng như trái cây bình thường vậy, hắn thấy rất nhiều quả đã rớt trên mặt đất rồi hư thối, không biết khi nào thì thời kì quả chín sẽ qua, đến lúc đó muốn hái cũng chẳng có, cho nên tốt nhất vẫn là hái nhiều thêm chút đi.
Nhưng mà mấy quả này cũng sẽ hư thối, hắn cần phải tìm ra cách hong khô nước muối bên trong như vậy mới tiện cất giữ.
Nếu như sau này rời đi tìm kiếm doanh địa tiếp theo cũng tiện mang theo.
Thương Viêm nghe theo yêu cầu của tiểu bạn lữ, liên tiếp hái mười mấy muối quả, dùng dây mây cột cuống quả lại thành một bó.
Mà Bách Nhĩ thì đang rơi vào trầm tư.
“Hừm…làm sao chưng khô nước muối được đây…?”
Ống trúc chắc chắn là không được rồi, dễ bị thiêu cháy quá.
Trừ khi….
“Bình gốm!” Mắt Bách Nhĩ sáng rực, buột miệng thốt ra!
Đúng rồi, bình gốm, chính là bình gốm, ha ha ha ha!
Hắn suýt chút nữa đã quên mình là người hiện đại. Người hiện đại sao có thể cứ dùng tay bốc thịt nướng ăn chứ? Phải cầm chén uống canh, dùng bình gốm để hầm canh mới đúng.
Mà để làm bình gốm thì phải có đất sét mới được. Yêu cầu đối với đất sét cũng rất cao, phải kết dính và mịn, càng mịn càng tốt, không được lẫn cát bên trong.
Đất sét như vậy không dễ tìm đâu….
Bách Nhĩ nhấc chân, mặt đất ướt át trơn trượt này thật là không ổn nha.
Từ từ, trơn trượt?
Bách Nhĩ vừa cúi đầu nhìn một cái đã hưng phấn vô cùng: “Ôi đệch, vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh nha!”
Đây còn không phải đất sét thì là gì?
Trong mảnh rừng cây này đều là đất sétsétsét, dẫm lên vừa mềm mại vừa dinh dính, hơn nữa bên trong không bị lẫn cát, chỉ có một ít lá khô mục mà thôi. Xử lý đám lá này cũng không khó, dùng tay lấy ra là được.
Đất sét chỗ hắn đứng có hơi ướt quá,đất sét nửa ướt ở nơi khác sẽ tốt hơn một chút. Đào về là có thể làm bình gốm mang đi nung luô.
“Tốt quá đi! ” Bách Nhĩ hưng phấn dậm chân: “Thương Viêm, tìm mấy cái lá cây lớn đi, chúng ta đào một chút đất sét này về nha! “
Thương Viêm nhíu mày nhìn lớp bùn đen đúa kia.
Tiểu bạn lữ của hắn, còn thích chơi bùn à?
“Thương Viêm? ” Đôi mắt Bách Nhĩ lấp lánh đầy chờ mong.
“Được rồi.” Thương Viêm hái được hai cái lá to, hắn bỏ một ít bùn đất lên rồi dùng cái lá còn lại bao bên ngoài.
Nhiêu đó đất sét có lẽ là đủ làm hai cái bình gốm lớn, Bách Nhĩ gật gù hài lòng. Nếu không đủ thì lần sau lại đến đào thêm đi.
Lúc này đã gần năm giờ chiều, bên trong rừng rậm không có ánh nắng chiếu rọi càng thêm vẻ âm trầm tối tăm. Một vài loại bò thú sống vào ban đêm bây giờ cũng bò ra. Tiếng kêu kẽo kẹt dọa người.
Hai người đều cảm giác được nguy hiểm, Thương Viêm treo muối quả lên cánh tay, trong tay xách đất sét, cõng Bách Nhĩ bước nhanh tới hướng trở về.
Bọn họ bây giờ đang ở khu vực trung tâm của rừng rậm cho nên vô cùng nguy hiểm!
May mà trên đường về Thương Viêm đi rất nhanh, không có xuất hiện nguy hiểm ngoài ý muốn. Bách Nhĩ có đề xuất muốn lột da của con nhuyễn thể thú lúc nãy giết chết nhưng Thương Viêm ngăn cản, vòng qua mảnh rừng cây có thi thể nhuyễn thể thú.
“Ở đó bây giờ nhất định có rất nhiều hung thú đang đấu đá tranh giành xác nhuyễn thể thú. ” Sợ rằng tiểu bạn lữ sẽ không với, Thương Viêm giải thích.
Bách Nhĩ gật đầu hiểu ra.
Chẳng trách hắn nghe thấy tiếng dã thú gầm thét vang dội ở bên kia. Hóa ra là đang tranh thịt rắn để ăn.
Tuy rằng Thương Viêm cảm thấy da của nhuyễn thể thú chẳng có tác dụng gì trong hàn nguyệt cả vì không giữ ấm được. Chẳng qua nếu tiểu bạn lữ muốn, Thương Viêm an ủi nói: “Ngày mai ta lại đi săn cho ngươi một con khác. ”
“Không cần, không cần đâu.” Bách Nhĩ vội vàng xua tay.
Đã sắp đến hàn nguyệt rồi, vẫn nên săn một ít da thú ấm áp đi. Da rắn gì đó năm sau lại săn là được.
Thương Viêm đi rất nhanh, có chút giống như là chạy thế nhưng vẫn phải phí một hồi lâu mới ra khỏi rừng rậm, rất nhiều lần suýt gặp phải đàn thú, may mà Thương Viêm tránh đi trước.
Chờ đến lúc bọn họ đứng ở bên cạnh rừng rậm thì trời đã tối, không thấy các dũng sĩ khác, đoán chừng là đã trở về.
Quả nhiên, khi cả hai đứng ở cửa sơn động liền nghe được thanh âm của bọn họ.
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm vì thấy Thương Viêm và Bách Nhĩ trở về.
Chân mày nhíu chặt của Ô Lâm giãn ra: “Ta còn tưởng các ngươi gặp phải dã thú rồi chứ.”
“Chúng ta không sao.” Bách Nhĩ cười tủm tỉm nhảy xuống từ trên lưng Thương Viêm, gấp không nhịn được cầm lấy một cái muối quả: ” Các ngươi đoán xem đây là thứ gì?”
“Là gì thế?” Mấy phụ nhân chờ mong nhìn loại quả màu trắng này.
Bách Nhĩ nhìn thoáng qua giá nướng, trên đó không có thịt. Nếu là trước kia thì mọi người đều đã ăn rồi, thế nhưng đêm nay còn chưa có bắt đầu nướng, thịt xử lý xong để một bên vẫn còn sống. Có lẽ là lo lắng cho bọn họ mới không nướng.
Ý thức được điểm này, trong lòng Bách Nhĩ ấm áp, còn hơi cảm động cho nên không giấu nữa. Hắn trực tiếp chọc một cái lỗ trên muối quả. Vỏ loại quả này mềm mềm dẻo dẻo, chọc một cái là thủng ngay.
Mọi người thấy Bách Nhĩ vui mừng như vậy liền biết là thứ tốt nên đều vây lại xem loại quả màu trắng này rốt cuộc là gì.
Bách Nhĩ đưa tay vẫy Mạn Đạt: “Tới thử xem này.”
“Ta?” Mạn Đạt được lựa chọn cho nên vô cùng vui vẻ sát lại gần Bách Nhĩ, vươn đầu lưỡi liếm môi: “Loại quả này chắc là ăn rất ngon Hà? Hắc hắc hắc…..”
“Ngươi thử xem.” Bách Nhĩ nhịn cười.
Mạn Đạt nghe vậy lập tức bưng trái cây lên, quơ quơ, phát hiện bên trong là nước vì thế ngửa đầu, kề miệng vào đổ một cái, ngay lập tứtức, một dòng chất lỏng màu trắng chảy vào trong miệng.
“Phi phi phi. Huệ!” Mạn Đạt nhanh chóng phun ra, mặt nhăn dúm dó lại.
“Đắng quá à. Mùi vị kì quái! Giống như là mồ hôi vậy!” Mạn Đạt cảm giác mình đã bị lừa!
Editor: Không phải cảm giác đâu em ei.
Cái loại quả này không ăn được, phi phi phi, miệng cứ cảm thấy khó chịu.
“Xì.” Bách Nhĩ cười trộm.
Nước muối đặc đó, không đắng mà được à?