Tiểu Thụ Ở Hoang Dã - Xuân Quang Vô Hạn - Chương 28
Thương Viêm ngồi cạnh giá nướng, trầm mặc xoay trở xiên thịt, nước mỡ màu vàng kim nhỏ trên mặt than phát ra âm thanh xèo xèo, trong không gian yên tĩnh phá lệ vang vọng.
“Ca ca, chẳng phải vẫn còn một khối thịt thật to sao? Ngươi nướng thêm làm gì thế? Một cái đùi này vẫn chưa ăn đâu đấy”. Mạn Đạt liếm liếm ngón tay, thỏa mãn ợ một cái: ” Không cần nướng nhiều như vậy, ta no rồi! Hắc hắc hắc hắc hắc “.
Ừm, thịt thực thảo thú ăn ngon thật.
Chắc chắn là ca ca cố ý săn cho ta, ta muốn ăn thực thảo thú lâu lắm rồi!
Ca ca đối với ta tốt quá đi!
(Ngốc quá!)
Mạn Đạt đầu óc đơn giản, không hề hoài nghi vì sao ca ca lại đối tốt với mình như vậy lại không cho mình ăn đùi thực thảo thú. Vừa rồi hắn muốn lấy ăn, thiếu chút nữa bị ánh mắt của ca ca giết chết.
Đây coi như là cái lợi của đầu óc đơn giản đi, luôn luôn vui vẻ.
“Haiz….” Bố Cát thở dài.
Hai đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy? Sao mà chỉ ra ngoài một chút đã thành như vậy rồi?
Mạn Đạt nhìn không ra nhưng hắn thì khác, Bách Nhĩ và Thương Viêm chắc chắn là cãi nhau.
“Bách Nhĩ, lại đây ăn thịt nướng”. Bố Cát hòa ái gọi Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ ngồi ở chỗ rất xa ăn trái cây, mỉm cười lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần đâu Bố Cát thúc thúc, ta thích ăn trái cây”.
Mu bàn tay Thương Viêm nổi gân, gần như bóp nát cán của xiên thịt nướng, thậm chí móng tay đã biến thành thú trảo trong lúc không hay biết.
Bách Nhĩ xoay người không thèm nhìn Thương Viêm, lén lút cong khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh cực kì hưng phấn.
Biến thành thú trảo đẹp trai quá!
Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!
(Thử mà xuyên vào bộ lạc thú nhân chắc chắn thú hình là mèo cho coi!)
“Haiz…” Bố Cát lại thở dài, đau đầu quá thể: “Thương Viêm, ta vẫn luôn cho rằng ngươi thích Bách Nhĩ”.
Mạn Đạt trừng lớn hai mắt, trái cây trên tay lăn hẳn xuống đất lộn vài vòng.
Bố Cát không để ý Mạn Đạt đang ngu người, tiếp tục nói: “Bách Nhĩ là một á nam rất tốt, ta thích hắn, Mạn Đạt cũng thích hắn. Nếu các ngươi lập khế ước, ta sẽ rất vui mừng”.
“A phụ?” Mạn Đạt hoài nghi nhân sinh.
Lập khế ước? Chuyện gì thế? Vì sao lại nhắc ca ca và Bách Nhĩ lập khế ước? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy nè???
“Ta bị nguyền rủa”. Trên mặt Thương Viêm vậy mà có chút sợ hãi: “Nếu lỡ hắn cũng giống như a mẫu thì….”
Tuy rằng hắn vẫn luôn cho rằng mấy câu của tù trưởng chẳng qua là cố ý mà thôi, bởi vì hắn là chiến sĩ, lực lượng chỉ thấp hơn Xích Vĩ một chút, có thể vượt qua bất cứ lúc nào. Cho nên tù trưởng mới bịa đặt nên chuyện đó để làm mọi người ghét hắn, sợ hãi không dám đến gần hắn.
Nhưng lỡ như là thật thì sao?
Thương Viêm do dự.
Hắn sợ hãi.
Hắn muốn chiếm Bách Nhĩ làm của riêng, nhưng chỉ cần có một chút khả năng mất đi Bách Nhĩ đều sẽ làm hắn sợ hãi!
Mạn Đạt nhặt trái cây rơi bên chân lên, thổi thổi cắn một miếng, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, vui vẻ nói: “Ta biết rồi ca ca, a phụ thích Bách Nhĩ như vậy, nếu ngươi và hắn bất hòa thì để cho ta đi. Cho dù là ngươi hay ta lập khế ước với Bách Nhĩ thì cũng như nhau thôi mà!”
Nghe được lời của Mạn Đạt, Bố Cát sửng sốt.
Sắc mặt Thương Viêm trầm xuống, xoay đầu nhìn chằm chằm hai mắt Mạn Đạt: “Ngươi thích Bách Nhĩ?”
“Ah…” Mạn Đạt chỉ chỉ hai bên hàm chứa đầy thịt quả, ra sức nhai, căn bản không thể trả lời.
Lúc này, Bách Nhĩ đi tới: “Mạn Đạt, ngươi muốn cùng ta lập khế ước à? Được nha”.
Cả người Thương Viêm cứng đờ, ngẩng đầu không dám tin nhìn Bách Nhĩ, tay dùng sức một cái, cây gỗ dùng để xiên thịt nướng cứ vậy gãy làm đôi.
Chỉ tiếc Bách Nhĩ giả vờ không thấy, cười ấm áp như gió xuân ngồi bên cạnh Mạn Đạt, chăm chú nhìn cái cằm đầy nước trái cây của hắn, có chút oán trách nói: “Ngươi xem ngươi đi, lấm lem hết cả rồi. Lại đây, ta lau cho ngươi”.
Nói rồi hắn vươn tay, thân mật giúp Mạn Đạt lau sạch sẽ.
Mặt Thương Viêm đen còn hơn than, âm u, nguy hiểm gấp mấy lần hung thú.
Mạn Đạt không cảm thấy có gì không thích hợp, hắn chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
“Thật sao? Ngươi đồng ý lập khế ước với ta sao? Tốt quá rồi!” Mạn Đạt nuốt hết trái cây trong miệng, ngây ngô cười: “A phụ, người không cần lo lắng nữa, Bách Nhĩ đã trở thành người nhà của chúng ta rồi, Bách Nhĩ đồng ý vậy ca ca cũng không cần lo lắng chuyện bị nguyền rủa! Thật là tốt! Hắc hắc hắc hắc….”
Thật là một công đôi chuyện mà!
Mạn Đạt vui mừng muốn chết, Bách Nhĩ vốn dĩ đã là bằng hữu của hắn rồi, lập khế ước thì cứ lập thôi.
Chuyện ca ca hỏi hắn có thích Bách Nhĩ hay không?
Đương nhiên là thích!
Không thích thì sao làm bằng hữu với Bách Nhĩ được, đúng không? Trừ ca ca và a phụ ra thì người hắn thích nhất là Bách Nhĩ, chỉ có Bách Nhĩ mới hằng ngày chơi với hắn thôi. Hắc hắc, hơn nữa Bách Nhĩ biết nhiều thứ ăn ngon lắm, lập khế ước xong chắc chắn sẽ được ăn thêm càng nhiều đó nha!
“Bách Nhĩ, nào, mau ăn nhiều thịt một chút, ngươi gầy quá rồi, bạn lữ của ta không thể gầy yếu như vậy được. Ta thích cao lớn cường tráng một chút cơ”. Mạn Đạt nói.
Sau khi nói xong hắn lại gãi đầu, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào.
Hồi lâu sau hắn mới bừng tỉnh.
Hắn là nam nhân, vì sao lại thích bạn lữ cao lớn cường tráng chứ? Chẳng phải nên thích thấp bé đáng yêu à?
Hà cớ gì lại có cái ý nghĩ như vậy nhỉ?
(Vì em thụ chứ sao nữa!)
Mạn Đạt thấy mình nói sai rồi vì vậy vội vàng sửa miệng: “Thôi thôi. Bách Nhĩ ngươi cứ như vậy là được, vừa hay lùn hơn ta một chút, hắc hắc. Haiz, muốn tìm được một á nam lùn hơn ta quả là không dễ dàng, cả một bộ lạc chỉ có mình ngươi. Xem ra là trời cao tính sẵn rồi, ngươi nhất định phải lập khế ước với ta nha.”
“Ca ca, sau này ta muốn theo ngươi đi săn thú!” Mạn Đạt cảm thấy mình và Bách Nhĩ lập khế ước rồi thì không thể chỉ sống dựa vào thu thập được.
Hắn muốn đi săn nuôi bạn lữ!
Bố Cát nhìn gương mặt u ám của Thương Viêm, khóe miệng kín đáo gợi lên, quay đầu hiền từ hỏi: “Mạn Đạt, sao tự dưng lại muốn đi săn thú?”
“Đương nhiên là cho Bách Nhĩ ăn rồi. Hắn là bạn lữ của ta, ta muốn nuôi hắn!” Mạn Đạt vỗ ngực, thề son sắt.
Bách Nhĩ kéo tay Mạn Đạt, nhẹ nhàng dựa tựa lên vai hắn, cảm động nói: “Mạn Đạt, ngươi thật tốt….”
Một bóng dáng đứng lên, đi nhanh ra ngoài sơn động.
Mạn Đạt vội vàng hô: “Ca ca, ngươi đừng đi, ngươi còn chưa nói có đáp ứng hay không mà. Ta đi săn thú với ngươi nha?”
Thương Viêm không quay đầu lại.
“Lạ thật đấy….” Mạn Đạt gãi đầu, lẩm bẩm: “Ca ca sao lại không để ý tới ta. A phụ, ngươi nói xem có phải ca ca rất lạ không? Nướng nhiều thịt vậy mà lại không ăn, còn không trả lời ta nữa. Chẳng lẽ là muốn nói chúng ta có rất nhiều thịt nên không cần ta đi à?”
“Ha ha….” Bố Cát buồn cười lắc đầu: “Đứa nhỏ ngốc”.
Nói xong, Bố Cát nằm trên đống cỏ khô nhắm mắt đi ngủ.
Mạn Đạt quay đầu: “Bách Nhĩ, ngươi nói __”
Bách Nhĩ thả cánh tay Mạn Đạt ra: “Suỵt, đừng nói chuyện….”
Bách Nhĩ ôm bụng đi tới đối diện với vách tường, bả vai điên cuồng run rẩy, im lặng mà cười không ngừng, nước mắt đều chảy cả ra.
Má, hắn nhịn cười tới đau bụng mất!!!
Đầu óc Mạn Đạt sao lại ngốc như vậy chứ? Ha ha ha ha ha ha!
Bách Nhĩ cười nửa ngày, xoa xoa bụng nhàn nhã nằm xuống cạnh đống lửa, nghiêng người nheo mắt nhìn bóng dáng của Thương Viêm ở cửa sơn động, hừ một tiếng mang theo ý cười.
Thương Viêm đưa lưng về phía sơn động, thân ảnh cao lớn ngồi ở cửa động trong đêm đen như ẩn như hiện.
(Mẹ sợ ma thiệt á trời:)))
Bách Nhĩ nhìn đủ rồi mới sửa tư thế thành nằm thẳng, hai tay gối sau đầu, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, vắt chéo chân nhàn nhã lắc lư.
“Ợ~….. Ợ~”
Mạn Đạt ợ mấy cái, ôm bụng nằm cạnh Bách Nhĩ.
“Ngươi dựa gần như vậy làm gì?” Bách Nhĩ chịu không nổi.
Đầu tóc của Mạn Đạt cũng giống như hắn, đầu ổ gà rất lâu rồi chưa gội, chua lòm, trên người còn có mùi mồ hôi, hắn chịu không nổi cái mùi này nhất.
(Đúng là tiêu chuẩn kép! Hừ, nam nhân thúi)
“Bạn lữ phải ngủ chung với nhau mà”. Mạn Đạt vẻ mặt đương nhiên chỉ chỉ Ô Lâm và Mã Nỗ, còn có Gia Á và Khổ Ương, Cách Bỉ và Điềm Nha. Ý bảo là bạn lữ khế ước đều ngủ chung cho nên bọn hắn cũng phải như vậy mới đúng.
“Ngủ chung, ấm áp”. Mạn Đạt ngây ngô cười, sau đó do dự không biết có nên đặt tay lên eo Bách Nhĩ hay không.
Hắn thấy Ô Lâm vòng tay qua eo Mã Nỗ, có thể là lo lắng bạn lữ bị lạnh. Nhưng mà để như vậy sẽ đè nặng lên bụng, mới vừa ăn no sẽ không thấy khó chịu chứ? Bản thân hắn không chịu được đâu, sẽ nôn hết ra đó!
Mạn Đạt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Bách Nhĩ trước, nếu Bách Nhĩ thích thì hắn sẽ làm.
“Bách Nhĩ, Bách Nhĩ, ngươi có thích bị đè không?” Mạn Đạt nhỏ tiếng hỏi bên tai Bách Nhĩ.
“Gì cơ?!”
Có thích bị đè không á?!
Bách Nhĩ nhảy dựng, thiếu chút nữa văng tục ra khỏi miệng.
Ôi vãi, Mạn Đạt vậy mà trực tiếp như vậy?
Hắn chẳng phải là nam hài trong sáng đơn thuần à?
Sao lại như tài xế già thế kia? Ngang nhiên nói đến chuyện này! Thật là hù chết người mà!
*Bên đó “lái xe” ý là chỉ make love á. Suy ra tài xế già có thể hiểu là người có nhiều kinh nghiệm.
Hơn nữa Mạn Đạt sao lại nói lời này với mình? Hắn cho rằng Mạn Đạt ngốc ngốc, thích mình cũng chỉ là thích giữa bằng hữu với nhau, cho nên mới cố ý hùa theo chọc giận Thương Viêm một chút. Thật tình không nghĩ tới Mạn Đạt vậy mà lại thích mình.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ mình không cẩn thận một cái liền trở thành lão bà của Mạn Đạt?
Hắn chỉ muốn trở thành tẩu tử của Mạn Đạt thôi nha!
Sủi cảo ăn ngon, tẩu tử thì không thể ăn đâu!
Bách Nhĩ cảm thấy mình đã lâm vào một vòng luân lý kì quái…..
Mạn Đạt cho rằng Bách Nhĩ không nghe rõ liền nâng cao thanh âm lặp lại lần nữa: “Ta nói, ngươi có muốn bị ta đè không?”
Tốt rồi, tất cả người trong sơn động đều nghe được lời Mạn Đạt nói, nghi hoặc nhìn về bên này.
Cái gì cơ?!
Bố Cát vừa gấp vừa sợ ngồi dậy.
“Ai da buồn ngủ quá, mau trả lời đi mà, nếu không muốn bị tay đè nặng thì ta liền đi ngủ, thật sự buồn ngủ lắm…..” Mạn Đạt lẩm bẩm ngáp một cái, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Lời này rất nhỏ, chỉ mình Bách Nhĩ nghe được, hắn đã biết Mạn Đạt không có cái ý nghĩ kia với hắn, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Bách Nhĩ cuối cùng cũng yên lòng.
Chẳng qua chỉ có Bách Nhĩ biết Mạn Đạt không có ý tứ kia, những người khác thì đều cho rằng là cái ý đó.
Dù sao Mạn Đạt là nam nhân, Bách Nhĩ là á nam. Tuy rằng lực lượng của Mạn Đạt thật sự không giống của nam nhân chút nào.
Editor: Sắp tới có người điên tiết đòi đánh thằng em của mình rồi nè.