Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Lục Cốc - Chương 131
Vệ Lan Hương nhìn bầu trời tối um, tặc lưỡi nói: “Mưa này vậy mà không nhỏ nhỉ?”
Có một khoảng sân trống giữa nhà chính và cửa sân trước, rau được trồng ở sân lớn trong hậu viện, chỉ có một vài cây hoa được trồng ở sân nhỏ tiền viện này. Dù là hoa trên cành cây hay hoa leo trên giá thì đều bị mưa quật cho văng tung tóe trong bùn nước.
Cái gọi là hoa leo chỉ là tên địa phương. Những bông hoa nhỏ đỏ thắm dịu dàng ẩn mình trong tán lá và dây leo xanh mướt. Trên giàn dây leo chỉ toàn màu xanh lá lại nho ra một vài chấm đỏ nên người dân quê mới gọi như vậy.
Loài hoa này rất khiêm tốn, nhỏ nhỏ xinh xinh. Một vài phụ nhân và phu lang trong thôn thích cầu kỳ, làm điều sẽ trồng một vài cây, cũng là một thú vui mới trong ngày hè nóng bức.
Những cánh hoa vàng đỏ theo từng giọt mưa rơi xuống, dính vào bùn đất. Mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc đã tụ lại thành dòng. Những cánh hoa lấm tấm bùn nổi lên mặt nước, trôi về phía ống thoát nước. Những viên gạch xanh chắn ống đã bị bọn họ gỡ cuống.
Lục Cốc ngó ra ngoài cửa thấy có người đang chạy qua trong màn mưa, chốc lát đã có khoảng mười người, đều là đang làm việc ngoài đồng.
Nhà chính cao hơn tiền viện và hậu viện hai bậc, được Thẩm Huyền Thanh đặc biệt dặn dò khi xây nhà. Bình thường vào nhà đi nhiều thêm hai bậc thì không sợ nước tràn vào nhà khi trời mưa.
Thấy cành hoa bị mưa bẻ cong, Vệ Lan Hương quay đầu nhìn hậu viện nói: “Không biết ruộng rau có sao không, đợi lát nữa qua đó nhìn thử, nếu bị bật gốc thì phải trồng lại.”
Lục Cốc “Dạ” một tiếng, trong lòng lại lo lắng cho Thẩm Huyền Thanh đang trên đường đi. Mưa to quá, không biết hai người họ tìm được nơi trú mưa chưa nữa.
Lại nói Vệ Lan Hương có uống chút rượu trong bữa trưa, nghe tiếng mưa, bà đoán chừng sẽ không thể tạnh trong phút chốc nên nói luôn: “Quanh đây không có việc gì cần phải làm, ở đây có cả giường cả nệm, thôi thì cứ nghỉ ngơi một lát đã. Ngủ khoảng hai khắc rồi dậy tính tiếp.”
Nói rồi hai người họ đi vào nhà, cùng nhau nằm trên giường, trải chiếu trúc nằm cũng khá mát mẻ. Một người đắp chăn mỏng lên ngang bụng.
Bốn đứa chó bên ngoài cũng tìm một nơi khô ráo để nằm. Đại Hôi rũ đầu nằm trên chân trước, mắt nhắm nghiền nhưng tai nó đôi lúc lại giật giật.
Thỉnh thoảng lại có con ruồi đậu vào người chúng nó, bọn nó sẽ động đậy đôi chút, sau quen rồi chỉ phe phẩy cái đuôi như không có gì.
Trời mưa to khoảng ba khắc. Mưa rào ngày hè thường là như vậy, sẽ không mưa quá lâu.
Lục Cốc vừa tỉnh dậy, ngáp một cái rồi nằm im trên giường không nhúc nhích vì sợ làm phiền tới Vệ Lan Hương bên cạnh. Trời mưa không quá nóng, y ngủ giấc này khá thỏa mái, cũng bớt chút mệt mỏi.
Khi tiếng mưa bên ngoài dần dừng hẳn, tiếng ngáy của Vệ Lan Hương càng to hơn rồi bà cũng tỉnh dậy, đưa tay lên xoa mắt, hỏi: “Mưa đã tạnh chưa?”
“Tạnh rồi, nương.” Lục Cốc vừa ngồi dậy vừa nói, gấp chăn bông mỏng lại rồi đặt sang một bên.
Bọn họ đi ngủ không đóng cửa sân vì mưa lớn, trong nhà lại có nhiều chó nên không cần quá lo lắng.
Hoa ở tiền viện nằm rải rác trên mặt đất nhưng những khóm hoa này không quan trọng bằng vườn rau ở hậu viện. Trời quang, mưa ngừng hẳn, hai người vào hậu viện xem vườn rau trước.
Sau khi tưới nước vào buổi sáng, đất trong ruộng đã tương đối ẩm ướt, sau khi mưa lớn, nhiều loại rau đã bị héo, để lộ cả rễ, thậm chí rau còn bị cuốn đi mất.
Nhân lúc đất bùn còn ẩm ướt, trời cũng không nắng, Lục Cốc cầm xẻng nhỏ cùng Vệ Lan Hương trồng lại rau trong ruộng, khiến cho tay chân dính đầy bùn đất.
“Ai ôi, tiếc quá, mấy mầm cây này hỏng hết rồi.” Vệ Lan Hương sờ sờ mấy mầm cây thuốc nhỏ bị mưa làm hỏng, miệng thở dài.
Đất trong nhà nhiều và rộng. Người nhà nông cứ nhìn thấy đất trống thì sẽ muốn trồng cây, nếu không sẽ cảm thấy để đất trống rất đáng tiếc.
Nhà bên này có nhiều gia súc nên có rất nhiều phân. Lá thuốc hoặc là hái trên núi hoặc phải đi mua hạt giống của người khác. Chỉ cần tự trồng một mảnh, sau khi cây lớn thì đào ra, phơi khô trong hai hoặc ba ngày để đốt đuổi côn trùng và xua tan mùi khó chịu, là đồ tốt.
“Cây này dễ sống, con còn một túi hạt giống ở nhà, thu hoạch đợt này xong thì có thể trồng gốc khác.” Lục Cốc an ủi bà.
Đành phải như vậy thôi, Vệ Lan Hương gật đầu, không thở dài nữa.
Gia cầm và gia súc đều trốn trong chuồng. Mấy chuồng mới xây này đều rất chắc chắn, có thể chắn mưa chắn gió tốt. Đa số vật nuôi đều không bị ướt hay hoảng loạn gì.
Sau cơn mưa, mặt đất lầy lội, đi lại khó khăn. Sau khi trồng rau và cho vật nuôi ăn xong, Lục Cốc đi đến đại sảnh, vịn vào mép cửa sổ, giơ chân lên, dùng gậy gỗ cạo bớt bùn dày dính trên đế giày xuống.
“Cốc tử ơi, ta rót trà rồi đấy.” Vệ Lan Hương vào trước y một bước, rót cho y một bát trà, không quan tâm nhiều tới quy củ của mẹ chồng hay gì khác.
“Con biết rồi, nương.” Lục Cốc đáp lời, cạo sạch đế giày rồi rửa sạch bùn trên tay xong mới đi qua.
Trong lúc bọn họ nghỉ ngơi thì Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đi từ bên ngoài vào.
“Chuyến đi này đúng là gập ghềnh mà.” Thẩm Nghiêu Thanh thở dài: “Bọn con chạy với, tới Mẫn gia trong thôn lão Vương trú mưa trước, chính là cái nhà có chút quan hệ với nhà Lâm cữu gia ấy, ngồi ở đó một lúc.”
Trong lúc nói chuyện, họ cạo bùn dính trên đế giày trong sân trước khi bước vào sảnh nhà chính.
Vệ Lan Hương rót trà cho hai người họ. Lục Cốc múc nước vào chậu gỗ cho hai người rửa tay.
Thẩm Huyền Thanh đặt sọt rỗng xuống, ngồi xổm vừa rửa tay vừa nói: “Thịt đã gửi đi rồi, đại cữu cữu còn bảo để nương cũng qua đó thăm chơi. Hiện giờ văn chương của Thừa Chí không tồi, chữ cũng viết rất tốt.”
Vệ Thừa Chí là cháu trai của Vệ Lan Hương, biểu đệ của Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh, xưa nay luôn rất hiếu thuận với người cô cô là bà, chỉ là bận đọc sách viết chữ nên ít lui tới.
Quả nhiên, Vệ Lan Hương cười đến là vui mừng: “Thật vậy sao?”
“Còn không phải sao, con còn đứng trước bàn y nhìn mà, tương lai hẳn sẽ thi tú tài đấy.” Thẩm Nghiêu Thanh đứng dậy lau tay.
“Thế để hôm nào ta qua đó một chút.” Vệ Lan Hương vui vẻ nói
Thẩm Nghiêu Thanh ném khăn vải cho Thẩm Huyền Thanh, nói: “Con vừa vào đến cửa, nhạc mẫu đã nói chọn xong khuôn khóa bình an rồi, chỉ cần đợi đúc xong thôi. Con bảo bà không cần vội, đứa nhỏ còn chưa sinh ra đâu, chắc chắn sẽ kịp đeo cho đứa nhỏ vào lúc đầy tháng.”
Ở nơi đây của bọn họ tương đối chú trọng việc gia đình nhà ngoại gửi khóa bình an cho đứa nhỏ khi đầy tháng. Nhà họ Kỷ không phải người keo kiệt, sau khi Kỷ Thu Nguyệt mang thai, nương nàng đã nghĩ đến việc đúc khóa bình an, còn đặc biệt lên tràn trên chọn một cửa hàng vàng bạc tốt để đúc chứ không mua sẵn.
Lục Cốc nghe bọn họ nói chuyện cũng không chen lời. Sau khi Thẩm Huyền Thanh rửa tay lau khô xong thì đưa bát trà cho y, mang một băng ghế tới ngồi nghỉ ngơi.
Thẩm Huyền Thanh nhấp một ngụm trà, ngước mắt lên nhìn biểu cảm của Lục Cốc.
Y đã cắt đứt liên hệ với nhà họ Lục, nếu sau này có con thì sẽ không có khóa bình an của nhà ngoại. Nhưng hắn sớm đã nghĩ xong rồi, tự mình bỏ tiền ra đúc thì cũng giống vậy, sẽ không để đứa nhỏ phải thiếu thốn cái gì.
Đối với Lục Cốc mà nói, y chưa bao giờ hy vọng đến khóa bình an của Đỗ Hà Hoa và Lục Đại Tường. Hai người đó chắc chắn sẽ không tiêu tiền vì y. Do trong lòng không có cảm xúc gì nên biểu cảm của y vẫn như thường, cũng không can thiệp gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi đó.
Sau khi nhận thấy ánh mắt của Thẩm Huyền Thanh, y vẫn không hiểu gì, chỉ ngơ ngác nhìn lại rồi mím môi cười nhẹ một cái.
Thấy vậy, ánh mắt Thẩm Huyền Thanh cũng hơi cong lên, bỏ qua nỗi lo lắng không đáng kể ở trong lòng.
Mưa mùa hè cuốn trôi cái nóng, thực sự rất mát mẻ. Dù trên đất đều là bùn lầy trơn trượt nhưng vẫn có rất nhiều người xuống ruộng làm việc. Vả lại trong ruộng lúa cũng có nước, chẳng cần để tâm bẩn hay không.
Vệ Lan Hương và hai con trai nghỉ ngơi một lát rồi cũng xuống ruộng. Hôm nay bọn họ đi nhổ cỏ trong ruộng cạn.
Lục Cốc dẫn theo Quai tử, xách giỏ rau về nhà trước, mấy đứa Đại Hôi thì ở lại đây trông nom nhà cửa.
Rau trong giỏ đều là bị mưa cuốn trôi ra ngoài. Cây đã lớn thì không trồng lại được nên dùng làm cơm tối luôn. Y phải quay về bảo Thẩm Nhạn dùng rau này làm cơm.
Khi đi ngang qua cửa nhà Lâm Kim Hổ, y nhìn thấy Đại Hoàng với cái bụng phình to ở cửa. Thẩm Huyền Thanh đã bàn bạc xong với Kim Hổ thúc rồi, đợi sau khi nó sinh cún con sẽ mang hai con về.
Dù nuôi một con chó không tốn tiền nhưng để nó để được hai con có phẩm chất tốt nhất, Thẩm Huyền Thanh đã mang một ít thịt vụn và xương tới cho Đại Hoàng lúc mổ heo. Lâm Kim Hổ được phần lợi này thì sẽ ưu tiên chăm sóc cho Đại Hoàng thêm chút.
Đại Hoàn vài Quai tử có quen biết lẫn nhau. Hai đứa nó đứng ở cửa ngửi ngửi một lát nhưng Quai tử không ở lại lâu, một lát sau đã đuổi theo bước chân của Lục Cốc.
Nó chạy nhảy trong bùn lầy, từ đùi đến chân đều ướt nhẹp, lông còn dính bùn, trông bẩn lắm. Kỷ Thu Nguyệt vừa thấy nó đã nói: “Đợi mai thời tiết khô ráo, trời nắng tốt thì tắm cho Đại Quai đi. Trông cái bộ dáng nhếch nhác của nó này, không xinh xắn tí nào.”
Mấy con chó tốt đều trơn bóng sạch sẽ, Lục Cốc quay đầu nhìn nó, thấy đúng thật là như vậy, thế nên y gật đầu đáp: “Đúng là nên tắm rửa rồi.”
Tuy nhiên, dù Kỷ Thu Nguyệt ngoài miệng chê bai Quai tử là vậy nhưng nàng vẫn xoa đầu nó khi nó lại gần. Từ khi nàng mang thai, Quai tử trước mặt nàng ngoan lắm, không ồn ào như trước nữa.
Sau khi dặn dò Thẩm Nhạn việc nấu ăn, Lục Cốc cũng xuống ruộng, để Quai tử ở nhà, nếu không người nó sẽ càng thêm bẩn.
Lúc trước khi y tới ruộng nước dẫn theo nó, Quai tử thực sự rất nghịch. Nó nhảy ùm xuống ruộng, hai chân trước mắc dưới ruộng, ngao ngao kêu. Vẫn là Thẩm Huyền Thanh kéo nó ra. Sau khi rời ruộng, nó lắc mình một cái, bùn đất trên thân văng tung tóe, bắn cả vào Thẩm Huyền Thanh. Hắn tức giận đến nỗi nhặt đôi giày trên bờ ruộng đánh mấy cái vào mông Quai tử.
***
Hiện giờ Thẩm Huyền Thanh không vội lên núi. Hắn đã ở nhà mấy ngày rồi. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã tới tháng bảy, chính là thời điểm trời nóng.
Năm con thỏ cái sinh con, mười cặp thỏ Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh ghép cặp về sau này đều đã mang thai. Thỏ rất dễ thụ thai, căn bản chỉ cần phối giống là được.
Ổ thỏ được đệm bằng rơm rạ sạch, cỏ và nước để nuôi thỏ cái đều là loại tươi và sạch nhất.
Trong vòng ba ngày, năm còn thỏ cái lần lượt sinh ra đàn con. Dù ban ngày nóng bức nhưng lần này khá may mắn, lại có cả nhà để tâm, cắt cỏ mới thường xuyên, phân thỏ cũng hay được dọn sạch, ít ruồi và côn trùng hơn, chỉ có hai con chết trong số hai mươi tư con, hai mươi hai con còn sống, nhiều hơn lứa thỏ trước đó.
Thỏ con thực sự rất nhỏ, cần phải được chăm sóc kỹ càng.
Chỉ có bảy mươi hai cái ổ thỏ nhưng bọn họ vẫn giữ những chiếc lồng thỏ từ trước. Sau khi thỏ con cai sữa sẽ được nuôi riêng, tránh để chúng nó cắn xé lẫn nhau.
Bên bờ sông
Nghé nhỏ đang ngâm mình trong dòng sông, Lục Cốc cõng sọt tre đi cắt cỏ thỏ.
Trước đây y chỉ biết rằng mấy con trâu nghé hiền hòa và trung thành chứ chưa bao giờ nghĩ rằng nghé nhỏ cũng giống cún con, rất thích vui đùa. Có lúc y đang làm việc trong sân, nghé nhỏ rõ ràng đã có cỏ và nước đầy đủ rồi nhưng vẫn ò ò kêu. Sau đó một khoảng thời gian y mới biết đó là đang gọi y qua chơi cùng hoặc muốn y dẫn ra ngoài.
Vệ Lan Hương thả vịt cách đó không xa, cũng cõng theo một cái sọt để cắt cỏ. Cũng giống người, thỏ cái mang thai phải ăn nhiều hơn, gần như là phải cắt cỏ hàng ngày.
Người nhà nông luôn có vô số việc phải làm, dù bận rộn nhưng như vậy cuộc sống lại thêm phần chân thực hơn.