Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Lục Cốc - Chương 128
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Ngay khi Miêu đại nương vừa hô lên, đừng nói nhà bà, ngay cả các nhà khác cũng chạy ra xem, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Con heo rừng khổng lồ vừa được đáp xuống cửa phòng nhị phòng Thẩm gia, ngày càng có nhiều người tới xem. Đại Trần và tức phụ đều chạy tới, sờ sờ răng nanh heo rừng, trong miệng chẹp chẹp nói: “Cặp răng này thật sự không nhỏ đâu.”
Rất nhiều người đặt tay lên thân heo rừng, vừa vỗ vừa sờ, không hề chán ghét vết bẩn dính trên thân heo lúc bị kéo lê trên đường.
Heo rừng đực sống trong núi, không được người chăn nuôi thiến. Một đầu heo đực to như vậy, mùi vẫn còn khá nặng.
Những người khác thì không sao, còn đang ngạc nhiên trước thân hình khổng lồ của con heo rừng nên không rời đi. Nhưng Kỷ Thu Nguyệt có chút không chịu nổi đành về phòng trước. Huống hồ, ở ngoài có nhiều người, bụng nàng còn đang lớn, vẫn nên trở về mới tốt, đỡ phải chen lấn.
“Ôi, sao lại mất một miếng thịt trên cổ thế này?” Đại bá nương Chu Doãn Chi nghe nói săn được con mồi nên vội chạy tới xem.
Người nhà nông có miếng thịt ăn đã là tốt rồi, bất kể là thịt thô hay tanh. Dù nhà bà ta có cuộc sống không tồi nhưng thấy con heo rừng lớn như vậy vẫn là trừng đỏ cả mắt.
Không chờ nhị phòng Thẩm gia giải thích, vài người trong thôn đã nói ra chuyện heo rừng bị dính nước tê độc.
Thẩm Huyền Thanh cũng không giấu diếm chuyện này. Nước tê độc dù sao cũng vẫn coi là một loại độc. Nếu người trong thôn không chê thì có thể đến mua, nếu ghét bỏ thì hắn cũng không phải người táng tận lương tâm lừa gạt người khác.
Lâm Kim Hổ khom lưng vỗ “bạch bạch” vào bụng heo rừng, thấy bụng nó rúng rính, nói: “Cũng rất mập đấy.”
Một phụ nhân gan lớn nhìn sang phần đầu heo be bét màu kia, thấy cái lỗ máu ở giữa mà giật mình nhưng không hề lui lại, nhìn chằm chằm vào cái miệng to lớn lạ thường của nó mà lắc đầu: “Mấy con heo rừng trong núi này xấu thật đấy.”
Lục Cốc nghe vậy tuy không nói lời nào nhưng trong lòng rất đồng tình. Hôm đó y sợ hãi, hoảng sợ chạy thục mạng nhưng vẫn nhớ rõ khuôn mặt đen xì và đôi răng dài ngoằng của con heo rừng xấu xí này.
Quai tử sủa vài tiếng. Y nghe vậy là biết nó đói, dẫn nó vào nhà để cho nó ăn.
Thẩm Thuận Đức đi vòng quanh con heo rừng, cuối cùng dừng lại trước cái đầu heo, nhìn chằm chằm vào cặp răng của heo rừng một lúc lâu, chắp tay ra sau lưng ra dáng đại bá, hơi ngẩng đầu lên nói với Thẩm Huyền Thanh cao hơn mình: “Nhị Thanh, cặp răng này trông nguy hiểm quá.”
Ông ta không muốn thịt heo cũng không nhắc tới xương heo, ai cũng có thể nghe ra ông ta hẳn đang nhắm tới cặp nanh heo rừng này.
“Ta nghe nói nanh heo rừng sau khi mài dùng bạc bọc lại là có thể xua đuổi tà ma đấy.” Thẩm Thuận Đức thử thăm dò thêm lần nữa.
Thẩm Huyền Thanh mỉm cười, thuận theo lời của ông ta gật đầu nói: “Ta cũng từng nghe người ta nói vậy.”
Thẩm Thuận Đức nghe hắn nói vậy ánh mắt sáng lên, muốn nói tiếp.
Thẩm Thuận Vượng đứng cạnh nhíu mày. Ông có hơi ngứa mắt ông anh cả tham phú ngại bần này. Nhị ca đã đi rồi, hai đứa cháu trai vất vả lắm mới có một cuộc sống sung túc. Thân làm trường bối, sao có thể đòi hỏi đồ vật của cháu trai cho được.
Nhưng trước khi Thẩm Thuận Đức kịp nói thêm gì, ông ta đã bị Thẩm Huyền Thanh ngắt lời.
“Nhờ có đại bá nhắc nhở, từ khi a tẩu mang thai tới giờ, trong thôn đã có mấy lần tang lễ rồi. Cháu trai còn trong bụng mẹ không được may mắn lắm, ta còn đang nghĩ đến việc mài nanh heo rừng treo trong nhà, xua đuổi tà ma cho a tẩu và đứa nhỏ. Còn một tháng nữa, vẫn nên đảm bảo đứa nhỏ được bình an đã.”
Ánh mắt Thẩm Huyền Thanh vô tư, không hề có ý coi thường hay làm mất mặt Thẩm Thuận Đức, thậm chí còn cảm ơn một câu.
Chỉ riêng Trương gia đã chết hai người, năm sau trong thôn lại có thêm một ông lão qua đời. Lời hắn nói thực ra rất có lý, ngay cả Thẩm Thuận Vượng cũng gật gật đầu: “Phải vậy mới đúng, sinh con là chuyện lớn, tốt nhất vẫn nên cẩn thận.”
Đòi đồ vật không thành, mặt già của Thẩm Thuận Đức có chút không nhịn được mà lộ ra vẻ lúng túng. Chu Doãn Chi ghét bỏ ông ta không có nổi chút mặt mũi này, chả làm được việc gì nên hồn, đến cặp nanh heo rừng cũng không lấy được, lén trừng mắt lườm ông ta một cái.
Sắc mặt Thẩm Thuận Đức thay đổi sau khi bị Chu Vân Chi lườm. Ông ta vẫn luôn rất tự cao tự đại nhưng lần này bản thân ông mới là người mất mặt. Xung quanh đang có nhiều người khiến ông ta khó mà phát tác, chép miệng vài cái rồi tái mặt lườm lại.
Thẩm Huyền Thanh thấy hai người bọn họ bất hòa, ý cười trên mặt vẫn không hề biến mất.
“Sắc trời đã không còn sớm nữa. Ngày mai nhà ta mổ heo, chần qua thảo dược. Các thúc các thẩm nếu muốn ăn thì tới, một cân chỉ mười văn tiền thôi.” Thẩm Nghiêu Thanh cười vang nói.
“Mười văn tiền sao?” Vài người tặc lưỡi, giá này rẻ hơn thịt lợn nhà khác nhiều.
“Phải, mười văn.” Thẩm Nghiêu Thanh gật đầu, nói: “Heo nhà chúng ta còn phải đun thảo dược rửa sạch, không tươi bằng heo nhà người ta vừa mới mổ. Người trong thôn đều là hàng xóm với nhau nên bán rẻ cho mọi người. Nhưng mà giá này không thể thấp hơn nữa đâu. Nhị Thanh kéo con heo này từ trong núi xuống thật sự không dễ dàng gì, săn heo rừng trong núi càng nguy hiểm hơn, thứ lỗi, thứ lỗi.”
Anh ăn nói khéo léo, biết nhiều người trong thôn thích mặc cả. Mười văn tiền một cân thịt heo thực sự là rất rẻ rồi, không thể thấp hơn nữa. Ít nhiều gì vẫn phải kiếm về cho nhà họ một ít, nếu không thì lỗ mất.
Trời đã khuya, mọi người ở cổng dần giải tán, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh kéo con heo rừng vào trong sân.
“Mau đi rửa tay đi, em đi lấy cơm cho chàng.” Lục Cốc múc nước vào trong chậu bưng tới giá gỗ.
“Được.” Thẩm Huyền Thanh đứng trước giá gỗ rưa tay, dùng hạt tằm hoang chà qua lại.
Trên bàn ăn, cả nhà cười vui vẻ. Buổi trưa Thẩm Huyền Thanh chỉ gặm tạn hai chiếc màn thầu nguội. Một đường về nhà này sớm đã đói bụng, trộn cơm cùng trứng gà xào ớt xanh trong bát rồi cầm bát lên và vào miệng. Sau khi cơn đói đã dịu xuống, hắn mới nói: “Heo rừng này mùi nồng, phải dùng liều mạnh mới át được mùi, vậy mới ăn được.”
“Ta biết rồi.” Vệ Lan Hương ăn xong, đặt đũa xuống nói: “Chỉ là thịt heo rừng thôi mà, cũng không phải ta chưa từng làm, mai nhìn ta mà làm.”
Kỷ Thu Nguyệt múc một thìa canh trứng lên ăn, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc con không ăn được, đợi khi sinh xong phải ăn đủ thịt đủ cay mới được.”
Thấy Thẩm Huyền Thanh vội ăn, còn không kịp gắp nổi đũa rau, Lục Cốc đành phải gắp trứng tráng và cà xào vào trong bát hắn, phải có đồ ăn trộn cùng mới ngon.
“Ăn kiêng là đúng đấy.” Vệ Lan Hương nhấp một ngụm trà nói. Bà đau lòng con dâu cả không ăn được gì, lại nói: “Mai con nếm thử mấy miếng cho đỡ thèm đi.”
Kỷ Thu Nguyệt nghe vậy thì nở nụ cười, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Nàng sẽ sinh con trong một tháng nữa, gần đây đã có thể ăn uống tốt hơn rồi, khuôn mặt cũng tròn lên một vòng. Trước đây nàng phải chịu khổ cả người gầy gò, giờ mập lên thực sự cũng chẳng thấm vào đâu.
Vào đêm dưới chân núi mát mẻ hơn, heo rừng để qua một đêm không quá đáng lo.
Trời tối, tắm rửa xong bọn họ về phòng nghỉ ngơi. Lục Cốc cầm thuốc mỡ đứng sau lưng Thẩm Huyền Thanh, chuẩn bị giúp hắn xoa thuốc.
Nhờ vào ánh nến, y thấy được trên vai phải Thẩm Huyền Thanh có một vệt cứa, vai trái có một vệt đỏ do dây thừng chà sát qua. Heo rừng quá nặng, đường núi lại không dễ đi.
Trước khi xoa thuốc, y vô thức thổi lên vết thương bên vai phải, lại nghe thấy Thẩm Huyền Thanh đang đưa lưng về phía mình khẽ cười một tiếng.
“Mau xoa đi, ta không đau đâu.”
Lúc này Lục Cốc mới đổ thuốc mỡ vào lòng bàn tay, xoa lên vai hắn.
Trước mặt y là một thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp màu đồng chỉ cần hơi động đậy đã lộ ra sự mạnh mẽ. Nhưng Lục Cốc đã nhìn quen rồi nên không có cảm giác gì, chỉ chuyên tâm xoa thuốc.
Ngược lại là Thẩm Huyền Thanh, phu lang đằng sau nhẹ thổi một cái đã khiến hắn ngứa ngáy. Bàn tay mềm mại chạm vào vai hắn khiến thần kinh căng cứng năm, sáu ngày trên núi cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng,
Ánh nến bị thổi tắt, côn trùng bên ngoài trốn dưới chân tường xì xào kêu. Đêm hè quả đúng là làm say lòng người.
Tối nay vì chân đã mỏi nhừ nên Thẩm Huyền Thanh không tắm, muốn để mai tắm cả thể. Nhưng sinh hoạt chồng chồng cũng sẽ ra mồ hôi, nghĩ vậy, không đợi Lục Cốc phát ra âm thanh gì, một bàn tay to trong bóng tối đã che miệng y lại. . truyen bjyx
Trong mê loạn, mồ hôi và cơ bắp cuồn cuộn để lộ sự hung hăng, cảm giác hoàn toàn khác trước đây nhưng tiếc là đã bị bóng đêm bao phủ, không ai có thể nhìn thấy.
***
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Sáng sớm hôm sau, hai huynh đệ Thẩm HUyền Thanh nhân lúc trời mát mà mổ heo ngoài cửa viện, đỡ làm bẩn sân rồi lại phải dọn dẹp.
Làm qua một lần không mang lại cho Lục Cốc phiền phức gì. Đêm qua Thẩm Huyền Thanh rất ngoan, không cắn y, nửa đêm ngon giấc, sáng không dậy muộn nên xách sọt cùng Vệ Lan Hương lên núi đào cỏ thuốc.
Vì heo rừng phải rửa sạch rồi mới có thể bán cho người khác. Da heo vừa thô vừa dày, lông cũng rất dày, có dùng lửa cũng phải mất nửa ngày mới hun hết được. Mà mua về lại chẳng ăn được nên hai người họ lột hết da heo đi, dùng dao vừa cạo vừa lột, còn gọi cả Xuân Sinh tới giúp.
Miêu Xuân Sinh nghe họ nói muốn hắn giúp thì hớn hở vào việc, không ngại mệt chút nào.
Trong thôn có không ít hán tử tới xem, có người ngồi xổm có người đứng vây quanh.
Thẩm Ngọc Bình dẫn tức phụ mới đến góp vui, Thẩm Nghiêu Thanh thấy cậu thì hô lớn: “Ngọc Bình, đến giúp một tay đi.”
Sau khi hai người họ tới nơi, Thẩm Nghiêu Thanh cười nói: “Tâm Liên vào trong nhà ngồi đi, a tẩu muội và Thẩm Nhạn đều ở nhà đấy.”
Gả tới đây chưa đầy một tháng, Trần Tâm Liên còn đang mặc xiêm y mới, hơi ngượng ngùng gật đầu nhưng tầm mắt vẫn đặt trên con heo rừng.
Thẩm Ngọc Bình thương yêu tức phụ, vẫy tay gọi nàng tới trước cùng xem. Sau khi thỏa mãn sự tò mò trong lòng nàng mới vào viện.
Bên ngoài đang lột da cắt thịt, Thẩm Nhạn không thể ngồi yên, đi ra xem náo nhiệt với Trần Tâm Liên. Cảnh chặt đầu moi nội tạng heo tương đối ghê tởm nên Kỷ Thu Nguyệt không ra ngoài.
Trong lúc làm việc, Thẩm Huyền Thanh không thích nói nhiều. Miệng con heo rừng này xấu xí, giữa trán còn có một lỗ bị trường đao xuyên thủng. Hắn không ưa phần đầu này vừa xấu vừa bẩn, chỉ để lại đôi nanh và đôi tai heo.
Hoàng Chấn Xuyên khép lại tay áo ngồi xổm bên cạnh, thấy vậy thì duỗi cổ hỏi: “Cái đầu heo này bỏ hả?”
Hoàng Chấn Xuyên là đại bá của tên du côn Hoàng Đạt, có tật xấu thích bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, có vẻ rất khách khí trước mặt tráng hán trẻ tuổi như Thẩm Huyền Thanh.
Thẩm Huyền Thanh cười nói: “Sao lại bỏ chứ? Phải rửa sạch bằng nước thảo dược mới bán được. Chấn Xuyên thúc, nếu thúc muốn, cái đầu heo này không nhiều thịt lại có xương, ta bán rẻ cho thúc, một cần năm văn tiền.”
Hoàng Chấn Xuyên nghe vậy rụt cổ lại không lên tiếng. Đầu heo lớn như vậy, dù là một cân năm văn tiền thì vẫn tốn không ít tiền đâu.
Nếu là người quen thì đầu heo cho không cũng không sao nhưng Hoàng Chấn Xuyên không phải người tốt, Thẩm Huyền Thanh biết hắn sẽ không mua, cái giá này nói ra cũng là để cho người khác biết.
Thấy Thẩm Ngọc Bình nhìn sang, hắn bèn nói: “Ngọc Bình muốn hả?”
Nếu Thẩm Ngọc Bình muốn thì cứ mang về là được rồi nhưng đối phương lại xua tay, nhe răng nói: “A ma đệ không nấu được cái đầu to uỵch đấy đâu.”
Tuy cậu nói vậy nhưng vẻ mặt nhe răng trợn mắt ghét bỏ của cậu lại khiến Thẩm Nghiêu Thanh bật cười, biết thừa tên nhóc này chê đầu heo vừa bẩn vừa xấu, không muốn ăn.
Lột da heo thực sự là việc lớn tốn công. Lục Cốc và Vệ Lan Hương đã đào hết cỏ thuốc mang về mà mấy hán tử vẫn chưa xử lý xong con heo rừng.
Rửa sạch cỏ thuốc rồi bắc nồi đun, sau khi sôi sẽ có mùi đậu đỗ êm dịu, vị hơi ngọt. Một nồi nước lớn dần chuyển sang màu xanh.
Lục Cốc đậy nắp nồi lại, chỉnh lửa đáy bếp thành lửa nhỏ đun liu riu rồi ra ngoài xem heo rừng làm đến đâu rồi.
Da heo cuối cùng đã được lột hết. Sau khi làm sạch nội tạng, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiê Thanh cùng nhau xẻ đôi con heo rừng. Một nửa thôi đã rất nặng rồi, may là hôm nay bọn họ cần rửa thịt nên không cần phí sức treo lên.
Ở nhà không có cái thớt nào đủ to để chặt thịt. Vì vậy, hắn chỉ có thể cắt thịt trên mặt đất rồi ném vào một cái chậu gỗ lớn.
Vệ Lan Hương mang ra một cái thùng to, múc nước rửa sạch bùn đất trên thịt heo sau đó dùng tay rửa sạch. Lục Cốc lại ném chỗ thịt đó vào một thùng gỗ sạch khác.
Không còn cách nào khác để rửa một con heo rừng lớn tới vậy. Bọn họ rửa kiểu này cũng vẫn sạch sẽ. Lát nữa, thịt còn được rửa thêm hai, ba lần bằng nước thảo dược nữa. Mọi người trong thôn đều có thể thấy cách họ làm và không ai chê bai gì.
Cắt xong thịt heo đã hơn một canh giờ trôi qua.
Thẩm Huyền Thanh múc nước thảo dược trong nồi ra, đổ một ít nước lạnh vào trong chậu gỗ lớn, cùng Thẩm Nghiêu Thanh và Vệ Lan Hương cẩn thận chà sạch từng miếng thịt để loại bỏ hết độc tính của nước tê độc trong thịt.
Đầu heo bị ném xuống đất, không ít người vây xem, thấy rồi thì nói: “Đầu heo này lớn quá, hay là bổ đôi ra đi, tính bốn văn tiền một cân được không?”
Xử lý đầu heo phải nhổ lông mũi và tai, vừa bẩn vừa tốn công. Thẩm Huyền Thanh không muốn làm việc đó. Đầu heo này lại quá lớn nên không ai dám mua, đều sợ tiêu quá nhiều tiền. Vả lại một cân thịt chỉ có mười văn tiền, mua về nấu kiểu gì cũng được, đỡ mất việc hơn đầu heo nhiều.
Bổ đầu howo cũng tốn đôi chút sức lực nhưng ít nhiều cũng bán được vài chục văn tiền, để xem là có ai mua không thôi.
Hoàng Chấn Xuyên ngồi xổm bên cạnh nhìn, nghe vậy bèn tính toán: “Cái đầu này phải hai, ba mươi cân. Nếu bổ đôi thì mỗi nửa mười cân là bốn mươi văn tiền rồi, thật không thể tin được.”
Hắn cứ nói mãi. Thịt đầu heo đúng là rất thơm, hắn rất thích phần thịt này, dù có đắt đến đâu cũng không thực sự đứng dậy rời đi, nghĩ một hồi còn nói: “Hay là cắt nhỏ hơn tí nữa?”
Thẩm Huyền Thanh cười nói: “Được, sau khi ta rửa thịt xong sẽ tìm cách cắt.”
Có người muốn, dù gì cũng là bán lấy tiền, tiêu hao chút sức lực chẳng đáng là gì.
Sau khi Lục Cốc thêm nước và cỏ thuốc vào nồi, y đi ra phụ giúp rửa thịt. Vớt một nắm cỏ trong nước lên chà vào thịt. Nhiều thịt như vậy phải rửa ít nhất hai lần. Thẩm Nhạn và Trần Tâm Liên cũng ngồi xuống phụ giúp một tay.