Tiểu Ma Phi Của Minh Đế - Chương 419 - Chương 419
Bốn người ngồi đó nói những chuyện rất bình thường… cũng không hẳn cho
lắm, bởi vì thỉnh thoảng Hàn Dạ Minh và Bắc Chi Hạc lại giương cung bạt
kiếm. Mãi đến khi trời tối, Cửu U Huyền mới dẫn Hàn Dạ Minh rời đi.
Cửu U Huyền vừa rồi đi, Bắc Chi Hạc liền trở lại dáng vẻ lạnh lùng, nói với Phượng Vũ Đình.
“Ngươi trở về đi, không có chuyện gì đừng quấy rầy ta!”
Nếu như là mọi lần Phượng Vũ Đình sẽ kiếm vạn lý lo để có thể ở cạnh Bắc
Chi Hạc lâu hơn nhưng lần này lại ngoan ngoãn rời đi. Bắc Chi Hạc hoàn
toàn không cảm thấy kì lạ, chỉ lạnh lùng liếc bóng dáng Phượng Vũ Đình
rời đi rồi quay vào trong.
Phượng Vũ Đình vẫn giữ nguyên bộ dáng
trong trẻo hoạt bát, đi đến đâu gặp ai ở Bắc Cửu Điện cũng thân thiện
chào hỏi một tiếng, điều này khiến cho hảo cảm của mọi người đối với
Phượng Vũ Đình càng tăng thêm.
Vừa mới về đến phòng, nơi chỉ vó một mình nàng, Phượng Vũ Đình lập tức thay đổi sắc mặt.
“Quả nhiên là thứ lẳng lơ! Có nam nhân bên cạnh rồi mà vẫn còn chạy tới tìm
hắn cười cười nói nói. Sớm hay muộn ta cũng sẽ để hắn nhìn thấy bộ mặt
thật của ngươi!”
Cũng may trước đó hồng y nữ nhân đã dặn dò nàng
tuyệt đối không được nghĩ bất cứ điều gì khi đứng trước mặt Bắc Chi Hạc
và Cửu U Huyền, nếu không chỉ sợ hôm nay những gì nàng nghĩ đều bị Cửu U Huyền nghe được hết.
Cửu U Huyền sau khi kéo Hàn Dạ Minh rời đi liền đưa Tiểu Điền tới Thời Không Giới.
Tiểu Điền đứng trước mặt Cửu U Hoàng, ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn sang nàng như đang hỏi.
Người này là ai? Đây không lẽ chính là sư phụ mà tỷ tỷ tìn cho hắn?
Người này nhìn có chút giống với tỷ tỷ, không lẽ là người thân của nàng?
“Ta mang tới cho ngươi một đồ đệ. Mặc dù hắn tư chất bình thường nhưng được bù trừ sự quyết tâm và học hỏi, đảm bảo khiến ngươi hài lòng!”
Cửu U Huyền đẩy Tiểu Điền tới trước mặt hắn. Cửu U Hoàng híp mắt nhìn chằm
chằm Tiểu Điền, ánh mắt mang theo sự áp bách. Sau lưng Tiểu Điền ướt đẫm mồ hôi nhưng không cúi đầu vẫn ngẩng nhìn Cửu U Hoàng.
“Ta không có nhu cầu thu đồ đệ!”
Cửu U Hoàng lạnh lùng từ chối. Cửu U Huyền còn chưa kịp nói, Tiểu Điền đã nhanh hơn nói trước.
“Ta… ta không cần trở thành đồ đệ của ngươi!”
Lời này nói ra, hai huynh muội đều ngẩn cả người, ánh mắt Cửu U Hoàng hiện lên tia khó hiểu rồi nhanh chóng biến mất.
“Huyền Nhi, ngươi cũng nghe rồi đi, ta không muốn nhận hắn làm đồ đệ, hắn cũng không cần ta làm sư phụ của hắn!”
Cửu U Hoàng nói xong liền quay người bỏ đi. Tiểu Điền không hề lên tiếng
núi kéo, trong mắt hắn không có chút nào gọi là thất vọng.
Cửu U Huyền: “Không phải ngươi luôn mong muốn có một ngươi sư phụ chỉ dậy hay sao?”
“Vừa nhìn là biết hắn không muốn. Mà một người đối với việc mình không muốn
lúc làm sẽ không chú tâm. Nếu là ngươi, ngươi có nguyện ý nhận một người sư phụ không hề muốn dậy ngươi hay không?”
Tiểu Điền bình tĩnh
nói, so với một năm trước gặp, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhìn
Tiểu Điền như vậy, làm Cửu U Huyền nhớ tới Phượng Vũ Đình, trong lòng
không khỏi thở dài.
“Xem ra là lần này ta suy nghĩ chưa chu đáo. Nếu như không tìm thấy người nguyện ý nhận ngươi làm đồ đệ, ta sẽ nhận!”
“Nếu vậy để ta thế nào?”
Cửu U Huyền giật mình nhìn qua, bóng dáng xinh đẹp của Lam Tiên dần đi tới, dung mạo khuynh thành hiện lên nụ cười làm Tiểu Điền nhìn vào ngẩn cả
người.
Người này đẹp quá!
Khí chất nhẹ dàng mà cao quí, thân hình mình hạc sương mai, làn da trắng nõn, chỉ tô một chút son nhưng
khi nàng vừa xuất hiện khiến cảnh sắc đẹp đẽ đến mấy cũng phải ảm đạm.
Trên đời này nữ nhân duy nhất đứng cạnh nàng mà không bị lấn áp chắc chỉ có mình Cửu U Huyền.
“Tẩu tẩu!”
Tiếng gọi của Cửu U Huyền
làm Tiểu Điền giật mình. Tỷ tỷ gọi nàng là tẩu tẩu, người vừa nãy là ca
ca, người nhà này cũng không khỏi quá đẹp đi!