Tiểu Ma Phi Của Minh Đế - Chương 409 - Chương 409
Cửu U Huyền nghe vậy mắt bỗng nhiên mở ra, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm Tử Phượng, Trì, Bạch Băng, Viêm Hoàng đang mỗi người một góc giúp nàng xử
lý công vụ. Bốn người bỗng nhiên có dự cảm không lành, muốn lên tiếng
phản đối nhưng bị Cửu U Huyền nói trước.
“Nhiệm vụ của các ngươi, giúp ta xử lý cái đồng này! Yên tâm sau khi về ta sẽ mua quà cho các ngươi!”
Dứt lời liền biến mất ở đó cùng Hàn Dạ Minh. Bốn người đen mặt, nuốt ngược nước mắt vào trong.
Chủ nhân, ngươi dỗ trẻ con sao?
Cửu U Huyền thoải mái nằm trong lòng Hàn Dạ Minh, đột nhiên cảm nhận được gì đó, mày hơi nhăn lại.
“A Cửu, có chuyện gì sao?”
“Thả ta xuống, ta tự mình đi. Chúng trước hết cần tới một nơi, ta cần gặp một người!”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Cũng là ở Tinh Phong Đại Lục!”
Tinh Phong Đại Lục.
Trên bầu trời xoẹt qua hai sáng một đen một trắng, tốc độ rất nhanh, nhanh
tới mức không nhìn rõ vật thể. Mãi khi đến trước một bí cảnh hai vệt
sáng đó mới dừng lại. Cửu U Huyền đứng trước lối bí cảnh, trong đôi mắt
hiện lên sự phức tạp.
Nàng không nghĩ, vậy mà lại có thể vượt qua!
Hàn Dạ Minh đứng phía sau nàng, hắn không có hỏi nàng vì sao lại tới đây.
Hai người cứ im lặng đứng đó vài phút, vài phút sau một hài tử từ trong
bí cảnh bay ra ngoài ngã rạp xuống đất.
Hài tử ấy không rõ là nam
hay nữ, không nhìn rõ mặt mũi, cả người máu và cát đất trộn lẫn, y phục
trên người rách rưới không có chỗ nào hoàn chỉnh.
Hài tử kia dường như đã kiệt sức, thứ duy nhất cảm nhận được chính là cơ thể rất đau,
tầm mắt đần mờ rồi ngất đi. Trước khi ngất, hình như có một thứ gì đó
màu trắng đang tới gần.
Đó là gì? Là Sứ Giả Câu Hồn tới dẫn hắn đi sao?
Cửu U Huyền tới gần hài tử kia, cúi người xuống muốn bế lên thì
tay đột nhiên bị nắm lại kéo nàng ngược lên. Bên tai truyền đến giọng
nói không được tốt lắm của Hàn Dạ Minh.
“Để ta!”
Hắn mất gần trăm năm mới có thể ôm nàng vào lòng, vậy sao hắn có thể để cái thứ
không biết từ đâu chui ra để nàng chủ động ôm chứ. Bất kể là nam hay nữ, dù là hài tử cũng tuyệt đối không được!
Cửu U Huyền bật cười, trêu chọc nói.
“Hàn gia chủ, ngươi ghen rồi!”
“Đúng vậy!”
Hàn Dạ Minh nhịn sự chán ghét trong lòng, cố gắng ôm hài tử cả người bẩn
thỉu. Đây đối với một người mắc bệnh sạch sẽ như hắn chính là cực hình.
“Đừng ghen nữa, hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi mà. Hơn nữa trong lòng ta chỉ có ngươi!”
Hàn Dạ Minh chỉ nghe lọt tai câu sau, tâm trạng không vui lặp tức trở lên
tốt. Hai người tới Minh Điện, đích thân Cửu U Huyền chăm sóc hài tử đây. Điều này làm cho Hàn Dạ Minh tâm trạng vừa tốt lên một chút xung quanh
lại tràn ngập giấm chua.
Nhìn Cửu U Huyền cứ đi tới đi lui vì
người khác, Hàn Dạ Minh chỉ hận không thể xé xác người kia ra. Nếu mà
hài tử kia tỉnh lại nhìn thấy ánh mắt “đầy yêu thương” này của Hàn Dạ
Minh, chắc chắn sẽ hận không thể ngất thêm lần nữa.
Đột nhiên, môi Hàn Dạ Minh bao phủ một cảm giác mềm mại. Hàn Dạ Minh ngay lập tức như
máy móc bị đình trệ, ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mặt.
“Mặt cau có không đẹp chút nào. Ngươi sinh ra mang dung mạo yêu nghiệt như vậy, cười lên sẽ đẹp hơn!”
Cách dỗ này không khác nào đang dỗ nữ nhân, mà Hàn Dạ Minh cũng rất phối
hợp, ngựng ngùng che miệng lại, xấu hổ như một tiểu cô nương vừa bị
người ta cưỡng hôn, miệng thủ thỉ nói.
“Ta… ta không giận!”