Tiểu Khả Ái, Anh Đầu Hàng - Ngôn Ân - Thời Khanh - Chương 96: Ngoại truyện 3
Ai nấy cũng đều gọi điện, nhắn tin chúc mừng cô. Chúc mừng Ngôn Án lên chức làm mẹ.
Thời gian đầu Thời Khanh ở nhà chăm sóc Ngôn Án nhưng cô không muốn anh trễ nãi công việc nên liền đuổi anh trở về công ty của mình.
Thời Khanh mặc dù muốn ở nhà nhưng lời vợ là thánh chỉ nên đành đưa cô sang nhà cũ để bà An Cẩn dễ chăm sóc.
Ngôn Án từ lúc mang thai liền tăng cân vèo vèo. Bà An Cẩn và Thời Khanh chăm sóc cô quá tỉ mỉ, ở nhà ngoài ăn và ngủ cô chẳng được động tay vào cái gì.
Khi đó, Ngôn Án mang thai đã được 7 tháng. Cô đứng trước gương nhìn cái bụng to truớc mặt, cả người vô cùng mập mạp liền vô cùng uỷ khuất.
Lại nhìn sang Thời Khanh vẫn vô cùng trẻ đẹp thì không nhịn được mà khóc oà lên.
Thời Khanh thấy cô khóc thì cuốn cả lên. Anh quăng máy tính sang một bên đến hỏi cô có chuyện gì.
“Huhu, anh nhìn em, em xấu thành ra dạng này, vừa mập vừa xấu, còn anh thì vẫn trẻ trung, đẹp trai rạng ngời như vậy. Không công bằng đâu.”
Ngôn Án được dỗ thì càng khóc lớn hơn, phụ nữ mang thai rất dễ rơi nước mắt.
Thời Khanh nghe được lý do cô khóc thì bất lực đỡ trán.
“Huhu, đây không phải là em đâu, là mụ già béo xấu xí nào thế này.”
Ngôn Án chỉ tay vào gương rồi lại khóc.
Thời Khanh phải dỗ cả một buổi tối cô mới chịu ngừng khóc để đi ngủ.
Tuy nhiên, sáng hôm sau dậy cô vẫn ăn uống, sinh hoạt như bình thường.
….
Thấm thoát, Ngôn Án đã mang thai được 9 tháng, hôm nay khi đang ăn sáng thì cơn đau bụng truyền tới, bà An Cẩn hay liền đưa Ngôn Án vào bệnh viện.
Thời Khanh đang tổ chức họp báo cho ra bài hát mới khi nghe bà An Cẩn gọi tới báo tin liền bỏ về nửa chừng mặc kệ đám phóng viên đang ngơ ngác bên dưới.
Ngôn Án sinh thường, cô dùng sức rất nhiều nên trên trán mồ hôi nhễ nhại.
Đau…đau như chết đi sống lại vậy.
“Cố lên, hít sâu, thở mạnh dùng sức đi.”
Các bác sĩ và y tá thay nhau nói với Ngôn Án.
Thời Khanh muốn vào trong nhưng không ai cho anh vào, anh sốt ruột cứ đi đi lại lại trước hành lang.
“Một hơi thật mạnh nữa, dùng sức, thấy đầu em bé rồi.”
Bác sĩ báo cho Ngôn Án hay chỉ cần cô dùng sức thêm lần nữa.
“Ưm…”
Ngôn Án cắn môi dùng sức, cả người ướt đẫm mồ hôi.
“Oa…oa…”
Tiếng trẻ con khóc lớn vang vọng khắp phòng sinh đến bên ngoài còn nghe thấy.
“Xong rồi, được rồi.”
Bà An Cẩn nhảy dựng lên sau khi nghe tiếng khóc của cháu nội mình.
Ngôn Án mỉm cười nhìn con mình đang được y tá ôm trên tay nhưng vì dùng sức quá nhiều nên cô chẳng mở mắt nổi mà thiếp đi.
Khi Ngôn Án và tiểu bảo bối được đẩy ra ngoài, Thời Khanh và bà An Cẩn trước tiên đến xem Ngôn Án.
“Mẹ bế cháu đi, con xem Xán Xán đã”
Anh nhắc nhở mẹ mình xem cháu trai, mình thì tiến tới nắm lấy tay Ngôn Án.
“Bác sĩ, vợ tôi bị sao vậy?”
Thấy Ngôn Án bất tỉnh, Thời Khanh cuốn cuồn cả lên.
Tay Ngôn Án rất lạnh lại càng làm anh lo lắng thêm.
“Không sao, là do mất sức thôi, vài giờ nữa sẽ tỉnh dậy”
Y tá bên cạnh trấn an Thời Khanh.
…
Thời Khanh túc trực bên cạnh Ngôn Án. Anh sờ thử tay và chân cô đều vẫn lạnh như vậy.
Tìm kiếm một chút trong túi đồ có đôi tất anh liền mang vào chân cho cô. Tay cô thì được anh sưởi ấm bằng tay mình.
”Xán Xán vẫn chưa dậy sao con?”
Bà An Cẩn đã về nhà hầm canh mang đến nhưng Ngôn Án vẫn chưa tỉnh. Bà có chút bất an.
“Chắc là lát nữa, mẹ đừng lo.”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng anh nóng như lửa đốt.
Vừa nói dứt câu, Ngôn Án động động tay mình, mắt cũng từ từ hé ra.
“Ưm…”
Cả người nhức mỏi, Ngôn Án khẽ kêu một tiếng.
Thời Khanh nhìn Ngôn Án đợi cô thích nghi với không gian rồi rót cho cô một cốc nước.
Bà An Cẩn chỉnh công tắc giường bệnh điều chỉnh độ cao cho phù hợp.
“Đỡ mệt chưa con?”
Bà An Cẩn vuốt vuốt tóc Ngôn Án nhỏ giọng hỏi.
Ngôn Án ngoan ngoãn gật đầu nhỏ.
“Một lát liền ăn canh hầm bồi bổ nhé. Mẹ về nhà lấy ít đồ cho con.”
Bà An Cẩn nói xong liền quay người đi trả lại không gian riêng cho đôi vợ chồng.
“Anh xem con chưa? Là công chúa hay là hoàng tử?”
Ngôn Án nghiêng đầu hỏi Thời Khanh.
Thời Khanh lắc lắc đầu, từ lúc đẩy cô và bảo bối ra đến giờ anh vẫn chưa nhìn mặt con.
“Gì chứ? Chưa nhìn thấy luôn à? Anh bế con qua cho em.”
Ngôn Án quay sang nhìn cái nôi nhỏ bên cạnh rồi đấm vào vai Thời Khanh một cái.
Thời Khanh tiến đến chổ con mình nhìn một loạt từ trên xuống.
“Lắm lông thế?”
Là suy nghĩ trong đầu nhưng Thời Khanh lại buộc miệng nói ra thành tiếng. Nói xong anh ngậm chặt miệng quay sang nhìn vợ mình.
“Anh mới lắm lông”
Ngôn Án hết đánh lại mắng Thời Khanh.
“Bế con đến cho em.”
Ngôn Án ngoắc tay.
“Anh? Bế? Tay đặt như nào?”