Tiểu Học Tra Ốm Yếu - Mun Tỷ - Chương 97: Dật Tinh Vọng gặp Tiểu Lưu
Dật Tinh Vọng tí tửng chạy đến bên cạnh giúp anh xách cặp, tháo carvat. Diệp Vong Lệnh ngồi xuống sofa tận hưởng sự thoải mái này, chân mài không khỏi giãn ra. Dật Tinh Vọng mang cho anh một cốc chanh mật ong, còn đặt biệt cầm theo một ít kẹo đường. Cậu ngồi xuống nhìn anh chằm chặp nhưng anh không khó chịu mà còn nhẹ giọng hỏi
“Sao đấy. Có phải lại làm chuyện thất đức với anh rồi không?” Khóe môi Diệp Vong Lệnh nhếch lên, thực ôn hòa đến lạ
Dật Tinh Vọng gật gật, xong lại lắc đầu, nắn lấy tay anh lay chuyển “Em vừa tìm được một laaox thần y, giúp anh chữa bệnh!!”
“Anh không có bệnh mà” Diệp Vong Lệnh mang ánh mắt ngập ý cười nói đến
“Anh đau đầu” Dật Tinh Vọng không tin, cậu nắm tay anh chặt hơn
“Chỉ là thi thoảng, không sao”
Cậu tốn nhiều công sức đi tìm người có khả năng chữa trị, mà anh mở miệng ra liền từ chối liền cảm thấy có chút ấm ức. Dật Tinh Vọng cảm thấy hơi nghẹn, anh lo lắng cho cậu nhiều như thế, nhưng lại không để tâm đến bản thân mình… Anh nghĩ mỗi cậu khỏe mạnh là đủ rồi chắc? Cái đồ tiêu chuẩn kép Diệp Vong Lệnh!!!
Nghĩ đến cảnh Diệp Vong Lệnh ôm đầu ngồi dưới đất khiến trái tim cậu thắt lại từng hồi, mắt cũng hoe đỏ rồi khóc nghẹn. Cậu dùng tay lau mắt thật mạnh khiến vùng quanh mắt cũng đỏ ửng lên. Diệp Vong Lệnh chưa kịp phản ứng đã thấy em bé của mình một mặt đỏ hoe đầy nước. Nỗi xót xa khiến anh luống cuống cả chân tay, áo sơ mi cũng thấm ướt một mảng lớn, chỉ có thể ôm cậu vào lòng vỗ về từng chút một. Diệp Vong Lệnh chất giọng vừa ấm lại hơi khàn thì thầm
“Đừng khóc…bé ngoan. Em khóc anh sẽ đau lòng lắm”
Dật Tinh Vọng chỉ nghe được tiếng ù ù, nhưng trọng điểm liền nhận ra anh gọi mình là bé ngoan. Cậu liền lắc đầu nguầy nguậy, nếu cậu ngoan anh đã không bị ốm…
Diệp Vong Lệnh phải dỗ đến nữa ngày, anh kiên nhẫn bế cậu lên mang đến phòng ăn, sau đó lại nhẹ nhàng dỗ dành cho cậu ăn thêm nhiều một chút. Sau đó lại bế cậu lên phòng, vì khóc mệt mà Dật Tinh Vọng đã ngủ thiếp đi. Anh đi tắm sau đó trở lại giường, chỉ thấy một cái đầu nhỏ lú ra, nụ cười nuông chiều khiến người ta ghen tị đến tròn cả mắt
Hôm sau tỉnh dậy, Dật Tinh Vọng thấy mảnh giấy cạnh tủ đầu giường, anh bảo khi nào thức giấc ăn sáng rồi hãy đến công ty. Nhớ ra chuyện hôm qua còn chưa nói xong liền vội vã lên đường, quên luôn cả đồ ăn sáng. Dật Tinh Vọng gọi một chiếc xe đến rước mình rồi trực tiếp đến công ty, quản gia ở nhà thấy thế liền nhắn tin cho anh báo cáo tiểu chủ tử vẫn chưa ăn sáng, hiện đang trên đường đến chỗ chủ tử… Anh nhận tin nhắn xong lập tức cho người chuẩn bị mấy phần thức ăn sáng với sữa nóng đợi sẵn. Nhân viên lần này ai cũng nhận ra bảo bối tâm can của sếp Diệp, nhanh chóng nhường đường sang hai bên dẫn đến thang máy riêng. Tiểu Lưu đứng từ xa liền ngưỡng mộ đến đỏ mắt, răng không tự chủ nghiến chặt vào nhau. Cậu ta trở về văn phòng, lấy tài liệu từ chỗ cha mang lên cho Diệp Vong Lệnh…
Lúc này Dật Tinh Vọng đã yên vị ăn sâng trong phòng, anh ngồi một bên an tĩnh gõ máy tính, thi thoảng sẽ liếc mắt sang nhìn cậu một cái, xong tự cười một mình. Chẳng khác gì một hoa si!!!
Thư ký gọi vào văn phòng hỏi ý Diệp Vong Lệnh tiểu Lưu muốn vào đưa tài liệu, muốn tự mình đưa. Vì nể tình trưởng phòng Lưu tuổi đã cao, cũng gắn bó với công ty nhiều năm nên anh đành đồng ý. Một mùi nước hoa hồng độ vào mũi, Dật Tinh Vọng nhíu mài ngước lên liền trông thấy một thân hình ưỡn ẹo như rắn ba đầu bước đến gần chồng cậu, lông tơ trên người liền dựng đứng. Dật Tinh Vọng không khỏi nhíu mài chặt hơn, điều này cũng đã khiến anh chú ý.
Anh hắn giọng bảo “Tài liệu cứ để đấy. Lần sau trước khi đi làm nhớ tắm rửa sạch sẽ, văn kiện sau này cứ để thư ký đưa vào”
Tiểu Lưu nghe xong liền trợn tròn mắt nhìn anh, rồi nhìn sang cậu. Dật Tinh Vọng lúc bấy giờ đã khó chịu, cũng không nề hà mà trừng mắt gắt giọng bảo”Cậu dám trừng với tôi lần nữa tôi liền móc mắt cậu bỏ vào hủ thủy tinh”
Tiểu Lưu nghe xong liền giật mình, thấy Diệp Vong Lệnh không có ý can ngăn lập tức hiểu… Anh sẽ cho phép Dật Tinh Vọng làm, sau đó tự mình thu dọn tàn cuộc… Dung túng đến thái quá??!!