Tiểu Học Tra Ốm Yếu - Mun Tỷ - Chương 96: Dật Tinh Vọng đi tìm ông lão thần y
Dật Tinh Vọng đi qua vườn hoa, đến một căn nhà gỗ lớn, vừa cổ kính vừa sang trọng, lão thần y này cũng thật lắm tiền đi. Cậu hơi lo lắng trong lòng, ngộ nhỡ ông lại không đồng ý… Chỉ là lo lắng chưa kéo dài được lâu, một giọng nói văng vẳng từ xa gọi đến
“Tinh Vọng!!” Là Trần Phong… Anh đang cầm trên tay một cái thau đồng, bên trong hình như là thức ăn cho cá.
Dật Tinh Vọng thoáng ngạc nhiên một cái, nhưng cũng mỉm cười đáp lễ “Sao anh lại ở đây?”
Trần Phong cười trừ, vò vò tóc trả lời “Lão thần y anh nói…là ông nội của anh”
Dật Tinh Vọng bị dọa một cái sững ra “Ông nội?…”
Chỉ thấy Trần Phong đột nhiên đứng thẳng, sau đó vẫy tay kịch liệt, Dật Tinh Vọng quay đầu, trông thấy một ông lão, trên đầu đã hai thứ tóc, ông chống một cây gậy đi đến. Cậu căng thẳng lập tức đứng nghiêm người, sau đó cuối chào một góc 90°. Cậu nghe tiếng ông cười, còn hối cậu đừng câu nệ. Ông xoa đầu cậu mấy cái thán phục
“Con cái nhà ai sao lại ngoan thế này không biết… Chả bù cho thằng cháu trời đánh nhà mình!!!…haizz”
Có vẻ như ông cũng đã biết nguyên nhân cậu đến đây, chỉ bảo cậu đi theo ông đến phòng trà. Bên trong phòng trà theo phong cách phục cổ, phù hợp để dưỡng già, mùi gỗ và hương trầm phảng phất, mấy tấm màn màu xanh ngọc bằng tre được kéo lên, gió lùa vào khiến chuông gió kêu leng keng… Dật Tinh Vọng cảm thán một cái rồi theo lời ông ngồi xuống, theo kinh nghiệm của kiếp trước đi làm giúp việc kiếm ăn, bản thân cậu hiển nhiên biết cách lấy lòng mấy ông lão ưa thích trà đạo bóng trúc. Cậu tuân theo quy tắc mà mình biết được, phô ra một màn nho nhã thư sinh khiến lão thần y vui mắt mà cười rộ, vết chân chim lộ rõ trên khóe mắt. Trần Phong đứng bên ngoài len lén ngó vào cũng thoáng kinh hồn…
Tường thuật lại cho ông những chi tiết quan trọng, ông liền bảo cậu hẹn anh ra gặp một ngày, điều này hiển nhiên là quá tốt. Dật Tinh Vọng mỉm cười với lão, hứa lần sau sẽ mang trà đến biếu sau đó cuối người chào để trở về. Lão Trần sống một đời, đẻ ra một trai một gái, nhưng bọn chúng không theo nghề ông lão, tiếc nuối cũng đành…Tuy vậy, bọn chúng lại chẳng biết cách ứng xử khiến ông vô cùng xấu hổ với đám bạn, chỉ trông mong vào thằng cháu đích tôn, thế mà nó lại…. Ông lão thở dài, đứng cạnh Trần Phong trách móc
“Nếu cậu bé kia là cháu của ta thì tốt quá rồi… Sao ta lại có đứa cháu vô tích sự như này cơ chứ!!!”
Trần Phong cười một cái, nhớ lại dáng vẻ lúc này lúc khác của cậu không khỏi cảm thấy thú vị vô cùng…
Dật Tinh Vọng về đến nhà thì trời đã tối muộn. Cậu trở về phòng, phát hiện anh vẫn chưa về, liền lấy điện thoại ra gọi thử… Trong phòng họp, không khí căng thẳng hơn cả dây đàn, bỗng coa một hồi chuông vang lên dữ dội, ai cũng kinh hãi thầm mắng tên nào cả gan… nhưng bọn họ chỉ thấy vị đại lão tiểu Diệp tổng lấy điện thoại từ trên bàn lên, thư kí bên cạnh nói tạm dừng cuộc họp rồi bắt máy. Có kẻ ngu mới không đoán được người đang gọi điện là ai, chỉ thấy tiểu Diệp tổng cười rộ lên, ánh mắt không giấu nổi vẻ cưng chiều vô độ, giọng nói cũng nhẹ đi 8 phần… Thật khiến người ta ganh tị….
Tan họp, tiểu Diệp tổng của bọn họ chạy xuống tầng hầm, lấy xe rồi về vội. Chỉ thấy trên mặt anh lúc nào cũng treo một nụ cười, đầy hi vọng,đầy hạnh phúc. Tiểu Lưu, con trai út của trưởng phòng nhân sự mới nhận chức hôm nay trông thấy cũng giật mình, cậu ta nghe đồn Diệp Vong Lệnh là một kẻ máu lạnh, phán quyết còn thẳng hơn tia laze. Tiểu Lưu nhìn theo bóng lưng ấy, gương mặt bất giác cũng đỏ lên. Thật khiến người ta mong muốn!!!