Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để - Chương 137
Cú “phì” nhẹ của U Nghiên tạo ra nhiều hơi khí hơn là nước miếng, bởi vì về phương diện phun nước miếng thì con người thua xa Dương Đà cả vạn dặm đường.
Nhưng nào ngờ thân là một con Dương Đà mà nàng lại bị một con chim hình người phun nước miếng vào mặt, quả là nỗi nhục nhã lớn nhất đà sinh của mình.
Càng đáng sợ hơn là lúc ấy nàng lại hoảng sợ khi bị “phì” vào mặt, mà sự kinh ngạc trong thoáng chốc kia rõ ràng đã khiến U Nghiên vô cùng thích thú. Giờ này khắc này, nàng nâng đầu Dương Đà, “phun” khí lạnh vào mặt nàng tựa như mấy em bé sơ sinh.
“Sở trường” duy nhất sau khi vào thế giới này bị người ngoài nghề khiêu chiến, thử hỏi ai có thể nhịn được?
Sau một thoáng trầm mặc, vì để bảo vệ tôn nghiêm của mình, tiểu Dương Đà chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà phun nước miếng liên hoàn vào mặt U Nghiên.
Tiếng “phụt phụt phụt” như đạn pháo mãi một hồi mới chịu ngừng lại.
Tiểu Dương Đà lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.
Bản chất Dương Đà vốn là bình xịt, một khi đã so kè việc phun nước miếng thì sao nàng lại sợ một con chim nhỏ được?
Im lặng một lúc, mày U Nghiên nhíu lại, đôi tay ôm đầu Dương Đà buông lỏng ra, yên lặng lau nước miếng dính trên mặt.
Thấy nụ cười trên môi U Nghiên, tức thì Diệc Thu lớn gan bắt đầu giở giọng trêu ghẹo.
“Ta chỉ phun ngươi có vài lần thế mà ngươi lại nói ta là dê nước miếng, vậy ngươi phun ta thì ngươi là gì hả?” Tiểu Dương Đà hỏi, nghiêng nghiêng đầu, cố ý trêu, “Gà nước miếng à?!”
Giây tiếp theo, nàng thấy U Nghiên nâng tay vươn về phía mình, bèn sợ thụt cổ về sau, nửa người dính sát vào thành bồn, sốt ruột sửa lời: “Úi úi! Chim chim chim, là chim, chim nước miếng…”
Lời vừa dứt thì cái tay kia đúng lúc dừng trên đỉnh đầu nàng, đau đớn không xuất hiện như trong dự đoán mà thay vào đó là một đợt vuốt ve vò đầu.
Cuối cùng, cặp mày đang nhíu của U Nghiên giãn ra, trong đôi mắt cũng đã chứa đựng ý cười.
Tắm xong, U Nghiên phủ thêm một chiếc áo ngoài, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài rồi bắt đầu đăm chiêu.
Diệc Thu đứng vẩy nước trên người bên cạnh thau tắm đặt sau tấm bình phong cả buổi mới bất lực mang theo bộ lông vẫn còn ướt sũng đến bên cạnh U Nghiên, sau đó nằm sấp xuống.
Trận tuyết lớn rơi trong mộng chưa ngừng, bầu trời không có mặt trời nên bộ lông ướt nhẹp sẽ khiến cơ thể cảm thấy lạnh buốt.
Không lâu sau, tiểu nhị đem một chậu than đến, tiểu Dương Đà lập tức ghé vào bên cạnh để hong khô bộ lông.
Thỉnh thoảng ánh mắt U Nghiên sẽ đặt lên người Diệc Thu một lúc, nhưng ánh nhìn chăm chú kia cũng không ngừng lại lâu lắm vậy nên mỗi khi Diệc Thu phát hiện ra, nàng đều bình tĩnh nhìn sang chỗ khác như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cứ lặp lại như vậy khiến Diệc Thu cảm thấy không thú vị, thế là trong lúc đợi lông trên người khô đi nàng cũng đã ngủ thiếp ở bên chậu than.
Cách thức ở chung của nàng và U Nghiên dường như đã quay về trạng thái ban đầu, nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy có sự khác biệt khá rõ ràng.
Tuy U Nghiên vẫn không thường hay nói chuyện nhưng cách đối xử với nàng quả thật đã dịu dàng hơn từ trước rất nhiều.
Đêm khuya, Diệc Thu nhảy lên giường với thái độ dè dặt.
Nàng vô thức quay đầu sang phía cửa sổ và nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt dưỡng thần của U Nghiên, thấy người này không quát mình mới yên tâm nằm sấp xuống dưới.
Nghe được tiếng động, U Nghiên mở bừng mắt.
Nàng thấy tiểu Dương Đà đang dùng chân đá văng cái chân được xếp gọn sẵn ra, rồi sau đó lại vuốt phẳng, cuối cùng uốn éo cơ thể để chui vào ổ chăn hệt như một con chó đang trong tư thế đào đất khoan lỗ.
Con nhóc này…
U Nghiên lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến mép dường.
Diệc Thu nghe tiếng, vội vàng thò đầu ra khỏi ổ chăn, thấy U Nghiên đang đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Ta, ta có cần phải xuống giường ngủ không?”
U Nghiên trầm mặc một lát rồi trả lời: “Không cần.”
Nói xong, nàng cũng ngồi trên mép giường.
Diệc Thu vui mừng khôn xiết, duỗi dài cổ đến gần U Nghiên, cười hì hì: “Vậy mà ta cứ tưởng ngươi khôi phục ký ức nên lại muốn đuổi ta xuống đất ngủ đấy!”
“Trời lạnh, ngủ trên giường cho khoẻ.” U Nghiên dứt lời, ngón tay khẽ nâng, dùng linh lực khép lại cửa sổ, sau đó dập tắt ngọn nến đặt trên bàn.
Môi nàng vẫn luôn mỉm cười, sau khi đắp chăn đàng hoàng cho tiểu Dương Đà nàng cũng nhanh chóng nằm xuống giường.
Rúc trong chăn, Diệc Thu lẳng lặng nhìn góc mặt U Nghiên, không biết thời gian trôi qua bao lâu mới đè giọng hỏi một câu: “Ngươi có muốn ngủ ở trong không?”
“Không cần.” U Nghiên đáp, lật người lại, nhìn tiểu Dương Đà một lúc lâu.
“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?” Diệc Thu không nhịn được bèn hỏi.
“Không có gì.” U Nghiên bình tĩnh đáp lời, vẫn cứ nằm yên, đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
“Ngươi có tâm sự nhưng không nói cho ta.” Nói rồi, Diệc Thu bĩu môi, rồi lại nói tiếp, “Không nói cũng được… Ngươi, ngươi để ta đoán xem.”
U Nghiên nghe vậy, không khỏi cười khẽ: “Vậy ngươi đoán thử xem nào.”
Tiểu Dương Đà “ừ” một tiếng, đầu nhỏ tựa lên trên gối, ánh mắt sáng ngời có thần như đang nghiêm túc tự hỏi gì đó.
Không nghĩ ngợi quá lâu, nàng nghiêng đầu lệch sang một bên, lại nhìn về phía U Nghiên lần nữa.
“Có phải ngươi đang suy nghĩ về sau ta nên ở chung với con dê nước miếng này như thế nào không?”
“……”
“Ở trong mộng, gốc gác của mình đều bị con dê nước miếng này thấy hết rồi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.”
“……”
“Ta đoán đúng không?”
Nói xong, tiểu Dương Đà vươn ngón chân, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay thon gầy của U Nghiên.
U Nghiên im lặng không nói, mãi một lúc sau mới nhắm mắt thản nhiên thốt ra một câu: “Bắt đầu từ khi nào mà ngươi lại có gan phỏng đoán tâm tư của ta vậy?”
Tiểu Dương Đà nhấp miệng, trả lời: “Dám đoán thì dám nhận, ngươi trả lời đi, ta đoán đúng rồi phải không?”
Nàng hỏi dồn dập nhưng rồi vẫn chưa nhận lại được câu trả lời.
Bầu không khí gượng gạo trôi đi, Diệc Thu nhích người, tiến sát đến gần chỗ U Nghiên, áp cơ thể ấm áp của mình lên cánh tay lạnh lẽo của U Nghiên.
“Ta hỏi ngươi, tất cả những chuyện xảy ra ở núi Côn Luân ngươi còn nhớ rõ không?” Diệc Thu hỏi, sau đó bổ sung một câu, “Cái ta nói là ở cảnh trong mơ, những chuyện xảy ra giữa hai chúng ta.”
“Không có tâm tư để nhớ.” U Nghiên hờ hững đáp.
“Ta không tin đâu!” Diệc Thu phản bác, híp mắt cười, “Ngươi cứ luôn nói ta ấu trĩ, nói ta vừa ngu vừa ngốc, nhưng ngươi ở trong mộng cũng rất là trẻ con!”
“……”
“Cái gì cũng không biết, vừa dễ lừa vừa dễ ức hiếp nữa.” Diệc Thu nói, mắt đảo qua đảo lại như đang rơi vào trong hồi ức.
Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên cười thành tiếng, cái móng nhỏ cố huých vào khuỷu tay U Nghiên.
“U Nghiên, ngươi có nhớ là ngươi nói muốn làm vợ chồng với ta không?”
“Ngươi…”
“Buồn cười quá trời, ngươi đấy, U Nghiên, Ma Tôn đại nhân! Có ai mà ngờ ở trong mộng ngươi lại nói ra những lời đó với một con Dương Đà, lúc ngươi còn nhỏ ngốc thật… Ưm, hứm ~~ hửm?”
Đang nói trơn tru lưu loát thì đột nhiên tắt tiếng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì nàng lại bị U Nghiên “cấm nói” rồi. Dù trong hay ngoài giấc mơ, U Nghiên đều có thể dễ dàng lấp kín miệng nàng.
Ngươi được lắm, đồ tiêu chuẩn kép, chim độc đoán!
Chỉ cho phép mình ức hiếp Dương Đà, chứ không cho Dương Đà chê cười mình!
Nghĩ vậy, Diệc Thu không nhịn được mà nghiến răng, quay đầu sang một bên bắt đầu hờn dỗi.
Đang giận thì bất chợt người đang nằm ngửa ở phía sau duỗi tay ôm lấy chiếc cổ mềm như bông của nàng.
“Hừm ~~” Diệc Thu lập tức cựa quậy cơ thể.
Điểu nữ nhân thật là, không cho Dương Đà nói chuyện nhưng lại muốn ôm Dương Đà ngủ, chẳng lẽ không thấy mình quá đáng ư?
U Nghiên thấy tiểu Dương Đà vùng vẫy mạnh đến mức giường cũng rung lắc dữ dội, bèn bật cười thành tiếng.
“Đừng quậy nữa, ngủ đi.” Nói xong nàng lại vuốt ve cổ Diệc Thu, nhẹ nhàng phá giải thuật cấm nói.
Tiểu Dương Đà không làm ầm ĩ nữa, chỉ hơi chép miệng, đang chuẩn bị nói gì đó thì chợt thấy thấp thoáng nét đỏ ửng trên mặt U Nghiên.
Khoảnh khắc ấy, nàng xem đến ngẩn ngơ.
Tại sao điểu nữ nhân lại đột nhiên đỏ mặt vậy?
Chẳng lẽ nhắc đến lịch sử đen trong mộng, thật sự khiến nàng cảm thấy biết xấu hổ là gì ư?
Ánh mắt tò mò của Diệc Thu dừng trên người U Nghiên đang nhắm mắt, bên trong mắt nàng cũng dần sinh ra vài phần ý cười.
Nhưng để không bị cấm nói lần nữa, nàng khẽ nói một câu với U Nghiên: “Ngủ ngon.”
Ngủ ngon nhé, điểu nữ nhân da mặt mỏng.
***
Có lẽ bởi vì đang ở ảo cảnh, linh lực trong cơ thể ít nhiều gì cũng đã chịu sự áp chế của Phù Mộng Châu, vết thương trên người U Nghiên hồi phục không nhanh lắm.
Ngày thứ năm thoát khỏi núi Côn Luân, Diệc Thu biến về hình người dưới sự trợ giúp của U Nghiên. Tuy từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chăm sóc cho người khác, nhưng lúc này đây nàng vẫn cố gắng chăm lo cho bệnh nhân chưa mất đi khả năng hoạt động từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.
Nàng vốn tưởng U Nghiên sẽ dưỡng thương trong ảo cảnh rất lâu, nào ngờ rằng khi mới vừa khôi phục 3 phần công lực U Nghiên đã tìm cách để rời khỏi đây.
Không phải U Nghiên không biết cách đột phá ảo cảnh, mà là vì nàng lo lắng chim Ế sẽ đứng canh bên ngoài ảo cảnh, dù sao bây giờ thương thế của nàng quá nặng, không hoàn toàn nắm chắc việc đối phó với chim Ế.
Chính vì lý do ấy, Diệc Thu gây áp lực cho hệ thống.
“Ta không biết ngươi dùng cách gì, ta chỉ muốn biết rõ tình cảnh bên ngoài!”
Nói thật, có đôi khi dùng giọng điệu gây rối vô cớ vào nhiều lúc thật sự rất hữu dụng, tựa như cấp trên đối mặt với công nhân viên chức, chỉ cần tạo đủ áp lực thì luôn có thể ép ra chút thành quả nho nhỏ.
Khi Diệc Thu tiến hành việc đe dọa hệ thống lần thứ n, hệ thống cuối cùng cũng chịu đưa ra một câu trả lời thích đáng.
【 Phù Mộng Châu là vật mà chim Ế Úc Tố luôn mang theo bên người, nếu khăng khăng rời khỏi ảo cảnh của Phù Mộng Châu thì sẽ kinh động đến chim Ế. 】
“Ngươi đang nói lời vô nghĩa với ta đấy hả?”
【 Chim Ế từng bị thiên hỏa của Họa Đấu gây thương tích, vết thương ảnh hưởng đến tim mạch, mỗi đêm trăng tròn sẽ phát tác gây đau đớn khó chịu, cần phải ngâm mình ở linh trì Xà Sơn và điều tức bên cạnh Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên suốt đêm. 】
“Đến mỗi đêm trăng tròn, nàng đều sẽ suy yếu đúng không?”
【 Đúng vậy, mỗi đêm trăng tròn, đó là lúc chim Ế suy yếu nhất. 】
Diệc Thu sửng sốt, bỗng nhiên nhớ đến nguyên tác, cái đêm mà đại vai ác U Nghiên giết chết chim Ế Úc Tố đúng là đêm trăng tròn.
Khi đó chim Ế nhận cơm hộp quá nhanh và đột ngột nên rất nhiều người đọc đều gõ hàng loạt dấu chấm hỏi tỏ vẻ khó hiểu.
—— Tu vi của chim Ế cũng không thấp mà sao lại bị U Nghiên trừng trị dễ vậy?
—— Đột ngột quá, thật sự đột ngột lắm luôn!
Thế mà đối với điều này, tiểu Điểu Cô Cô Phi cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Chính xác hơn là sau khi tiểu Điểu Cô Cô Phi viết Giang Vũ Dao chết, nội dung tiếp theo của tiểu thuyết đã mất khống chế, chạy thẳng tiến không ngừng như con ngựa hoang đã mất đi dây cương.
Nàng chẳng thèm đưa ra lời giải thích gì cho người đọc đang nghi vấn, cứ như viết càng nhiều nàng càng đã hắc hoá theo nam chủ, một lòng chỉ muốn huỷ diệt toàn bộ thế giới trong tiểu thuyết.
Bây giờ xem ra tác giả hố cha này không phải không có giả thiết để giải thích cho hợp lý, mà là khi viết đến đoạn giữa, nàng đã hoàn toàn không có tâm trạng để lấp hố, nghiêm túc viết xong toàn bộ câu chuyện…
Đúng là tác giả vô trách nhiệm…
Thôi, không nghĩ nữa! Dù sao thì đây cũng là một bước đột phá rồi.
Diệc Thu chẳng còn nghĩ ngợi, trực tiếp báo tin tức này cho U Nghiên.
U Nghiên nghe xong, bất giác cau mày.
“Sao vậy?” Diệc Thu thấy U Nghiên bỗng nhiên nhăn lại mi, nhất thời lo lắng.
“Ngươi và cái thùng nhỏ kia thân mật thật.” U Nghiên nói, nhìn chằm chằm Diệc Thu với vẻ không vui, “Lặng lẽ nói với nhau, không ai nghe được.”
“Ta…”
Ngươi đang nói cái gì vậy?
Đây là ý chính hả!—-o o—-