Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để - Chương 135
Câu hỏi của U Nghiên là một vấn đề hết sức đơn giản.
Mà vấn đề đơn giản này đã được Diệc Thu tự hỏi dưới đáy lòng mình vô số lần rồi.
Nếu có một ngày thành công thúc đẩy vai chính HE và được quyền lựa chọn, liệu nàng có trở về không.
Nếu vấn đề này được hỏi sớm hơn có lẽ nàng không thể trả lời ngay được. Nhưng vào lúc này đây, sau một lúc do dự ngắn ngủi nàng âm thầm đưa ra quyết định đối với bản thân.
Nàng biết mình vừa nhỏ yếu vừa vô dụng, thậm chí còn thường xuyên kéo chân người khác, nhưng nàng sẵn lòng tin tưởng là U Nghiên cần mình.
Nàng sẵn lòng tin tưởng rằng nàng đã đủ hiểu U Nghiên, mà U Nghiên cũng đã mở lòng với nàng.
Nàng vẫn luôn nhớ đến những dòng chữ con nhện nhỏ màu đỏ viết ra trong khoảng thời gian ở hốc cây chưa hề tồn tại ấy.
—— Diệc Thu, ngươi không biết đâu.
—— Ngươi tựa như ánh sáng vậy.
Nàng từng nhìn thấy ký ức của Họa Đấu, từng nhìn nhân gian như phủ đầy bụi bặm ấy bởi vì sự có mặt của Phu Chưa mà dần dần sáng lên.
Nếu đó chính là ánh sáng.
Nếu, nàng cũng có thể trở thành một tia sáng dưới đáy lòng U Nghiên.
Nàng muốn ở lại, dù thế nào nàng cũng phải ở lại.
【 Phát hiện ký chủ có suy nghĩ muốn ở lại thế giới tiểu thuyết. Ký chủ có cơ thể của chính mình, có gia đình, có công tác, có bạn bè, ký chủ không thuộc về thế giới này. Đợi đến khi thế giới này trở nên ổn định hơn, ký chủ phải quay về thế giới hiện thực! 】
Tiểu Dương Đà nghiến răng, thẳng thừng ban cho hệ thống “một phần cấm nói trong 24 giờ”.
Sau đó, cái đầu lấm lem của nàng khẽ nâng, nghiêm túc nhìn U Nghiên với đôi mắt tròn xoe: “Ngươi yên tâm, chuyện đã đồng ý với ngươi ta sẽ không nuốt lời.”
U Nghiên nghe vậy, trầm mặc một lát, đột nhiên mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi một câu: “Chuyện ngươi nói là chuyện gì?”
Nàng muốn nghe tiểu gia hoả chính miệng nói ra, mở miệng nói với nàng một lần nữa —— đời này ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.
Dù biết lời nói của tiểu nha đầu chưa từng có vài câu nói thật, cũng chẳng biết nó là thật hay giả nhưng chỉ cần nàng dám nói, nàng sẽ không cho phép nàng đổi ý.
“U Nghiên, chỉ cần ta còn sống, đời này ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi…” Đang nói thì Diệc Thu ngừng nửa giây, bổ sung thêm, “Cho đến khi ngươi không cần ta làm bạn nữa.”
Có lẽ, có một ngày tìm được người mình thích U Nghiên sẽ không còn luyến tiếc nàng… Đến lúc đó nàng quay về thế giới của mình cũng chưa quá muộn.
Dòng suy nghĩ đột nhiên bị ngắt quãng do cái cổ bị véo bất thình lình khiến nàng lập tức sợ run cả người, vô thức rụt chiếc cổ dài của mình lại.
Khi hoàn hồn, nàng thấy được ý cười trong mắt U Nghiên, cúi đầu rồi nhịn không được mà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đừng có véo cổ ta đột ngột chứ…”
Vừa dứt lời, cái đầu nhỏ xù lông của tiểu Dương Đà đã bị bàn tay của U Nghiên kéo lại, khẽ ôm vào lòng.
Nàng tựa vào trong lòng U Nghiên, cơ thể mang theo cái lạnh của ngày thường giờ đây lại có chút nóng lên vì bị thương nặng.
Nhưng U Nghiên cũng chẳng nói thêm gì, nàng chỉ vươn một ngón tay, khẽ vuốt vùng lông ướt đẫm xung quanh hốc mắt tiểu Dương Đà.
Diệc Thu bất giác chớp chớp mắt.
Cuối cùng, nàng hơi hơi ngưỡng đầu, lẳng lặng nhìn U Nghiên, mà U Nghiên cũng nhìn nàng.
Sau một lúc đối diện ngắn ngủi, U Nghiên nở nụ cười rồi đưa mắt nhìn gió tuyết vẫn còn đang rơi ở bên ngoài cửa miếu. Khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, tròng mắt xinh đẹp vẫn còn đọng lại vài giọt lệ.
Diệc Thu nhìn theo hướng U Nghiên đang nhìn, không biết nhìn bao lâu, cũng chẳng biết lý do tại sao mà nàng lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tiếng cười ấy làm U Nghiên chuyển hướng, đưa mắt nhìn lại tiểu Dương Đà với bộ lông xù xù đang được mình ôm trong lòng.
Diệc Thu có chút xấu hổ, mở miệng quan tâm: “Ngươi, vết thương của ngươi…”
U Nghiên lại ngắt lời của nàng: “Sẽ không có ngày ấy.”
“Hả?” Sẽ không có ngày ấy nghĩa là sao?
U Nghiên khẽ hít sâu một hơi, rồi sau đó hơi dùng lực nhéo má trái của tiểu Dương Đà.
Tiểu Dương Đà lập tức thốt ra tiếng kêu rên.
Giây tiếp theo, nàng nghe thấy U Nghiên nói với nàng một câu.
“Đời này ngươi phải luôn ở bên cạnh ta, một tấc cũng không rời.” U Nghiên thả ra lời uy hiếp không một chút thương tình, “Ngươi nên biết hậu quả của việc rời bỏ ta.”
“… Chẳng lẽ ngươi định ăn ta chắc?” Tiểu Dương Đà bĩu môi.
“Nếu ngươi muốn chạy, ta sẽ bóp nát cơ thể ngươi, bắt hồn phách ngươi lại rồi tìm một món đồ thường mang theo để nhốt ngươi ở bên ta, không thể đi đâu được.”
Giọng điệu của U Nghiên quá nghiêm túc, khiến người ta không thể hoài nghi về tính chân thật của lời nói ấy.
Tiểu Dương Đà nghe xong lập tức nhe răng, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn khá rõ ràng.
U Nghiên lại chỉ duỗi tay vuốt ve bộ lông trên người nàng, vuốt một lúc lâu mới nói tiếp: “Sau này, dù có xảy ra chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng với ta, ta chắc chắn sẽ làm cho ngươi.”
“Ta…”
“Ngươi cần ta giúp Kim Ô và Phù Tang như thế nào?” U Nghiên hỏi.
Diệc Thu nghiêm túc suy nghĩ, lắc lắc đầu: “Ta cũng hoang mang lắm, bây giờ mọi chuyện xảy ra trong thế giới này không trùng khớp với những tình tiết được ghi trong tiểu thuyết…”
Nói rồi, nàng nhìn U Nghiên với vẻ bất đắc dĩ.
U Nghiên cũng nhìn nàng thật lâu mới mở miệng: “Vậy đi một bước xem một bước.”
“Ngươi…” Đôi mắt Diệc Thu hiện lên vẻ tò mò, do dự một lúc, không nhịn được nữa nên nàng nhỏ giọng hỏi một câu: “Tại sao ngươi có thể bình tĩnh tiếp thu những lời ta kể vậy?”
Chẳng lẽ, U Nghiên không nghi ngờ và cũng không hận ư?
Diệc Thu nghĩ, nếu mình là U Nghiên, nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện này, hoặc có thể là sẽ căm hận và ghét cay ghét đắng cái kẻ đã sáng tạo thế giới này.
Nàng nghĩ, nếu việc này xảy ra trên người nàng, nàng chắc chắn sẽ mắng chửi người.
Rốt cuộc thế giới này lớn, có nhiều người để chọn lựa như vậy nhưng cớ sao tên tác giả kia lại khăng khăng muốn gán hết tất cả những đau khổ lên người nàng?
Còn U Nghiên lại chỉ lắc đầu sau một hồi suy tư.
“Ta không tin cuộc đời ta chỉ là con rối dưới ngòi bút của người nào đó.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, dường như cảm xúc đang có chút dao động rồi rất nhanh lại cố gắng kiềm chế nó, “Ta tồn tại, tồn tại với đầy sự tỉnh táo.”
Nàng nói, những chuyện nàng trải qua, mỗi một quyết định, cũng như mỗi một khoảnh khắc vui buồn đều nằm trong sự kiểm soát của nàng.
Cuộc đời của nàng kể từ lúc rời khỏi núi Côn Luân vẫn luôn tiếp tục diễn ra, nàng tin tưởng bản thân của mình là sự tồn tại không một ngòi bút nào có thể ban cho.
Không chỉ có nàng mà còn có mỗi một sinh linh trên thế gian này.
Nàng nói, dù thế giới này đúng là do “Thần” sáng tạo, thì “Thần” cũng không thể quản lý toàn bộ thế giới.
“Ta chỉ là ta.” Lời nói của U Nghiên vô cùng kiên định.
Diệc Thu nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ U Nghiên nói đúng.
Mặc dù thế giới này do tiểu Điểu Cô Cô Phi sáng tạo, nhưng từ lâu mọi chuyện xảy ra ở nơi này đã thoát khỏi sự khống chế của tiểu Điểu Cô Cô Phi.
Chính vì lý do ấy mà mỗi một người trong tiểu thuyết đều làm ra những hành động hoàn toàn khác với giả thiết cốt truyện được thiết lập sẵn trước đó.
Ở thế giới này, bọn họ thoát khỏi gông xiềng của ngòi bút, sống đúng với chính mình.
“Nghỉ ngơi đi.” U Nghiên nhỏ giọng nói, xoa xoa cái ót tiểu Dương Đà.
Tiểu Dương Đà khẽ ừ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm lại đôi mắt.
Nàng thật sự rất mệt mỏi nên khi nhắm mắt lại cơn buồn ngủ liền ập đến.
Tu vi nàng quá thấp, dù cơ thể có chứa Huyết Ngưng Châu cũng không thể vận dụng thuần thục sức mạnh của hạt châu. Ban ngày biến lớn cơ thể, cõng U Nghiên trên lưng và chạy một quãng đường dài với tốc độ tối đa nên thể lực đã gần như cạn kiệt, có thể chống đỡ đến bây giờ đơn giản là vì trong lòng vẫn còn có chút lo âu chưa giải.
Vả lại hôm nay cũng chưa ăn gì…
Thân là một con Dương Đà, bị một con chim khổng lồ tóm lấy lưng rồi mang đi quả là một trải nghiệm phi hành tồi tệ…
Cơ mà điều đáng ăn mừng chính là ý thức của U Nghiên đã trở lại, tất cả đau khổ đều đi qua.
Giữa nàng và U Nghiên cũng đã mở lòng với nhau.
Cứ ngủ một giấc trước đã, ngày mai mở mắt ra nhiều chuyện sẽ tốt hơn.
Nghĩ vậy, tiểu Dương Đà thoáng thay đổi một tư thế thoải mái, nằm trong lòng U Nghiên, bình yên đi vào giấc ngủ.
Cả người các nàng dính đầy máu, thế nhưng không ai chê đối phương, chỉ lẳng lặng tựa sát vào nhau, bất tri bất giác các nàng đều từ từ vượt qua đêm dài không thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Diệc Thu ôm chiếc bụng đói tỉnh dậy sau cơn mơ.
Nàng nằm trên mặt đất chứa đầy tro bụi lạnh lẽo và cứng ngắc, nhìn khắp nơi thì thấy U Nghiên đang ngồi nướng gà không biết đã bắt từ đâu. Tức thời, nhịn không được nàng thèm thuồng nuốt nước bọt.
“Ta đói quá…” Tiểu Dương Đà nhỏ giọng lẩm bẩm, đứng dậy bước vài bước đến bên U Nghiên, chiếc cổ dài vô thức thò ra trước, sau đó U Nghiên lại dùng khuỷu tay ngăn cản đẩy về.
“Nóng, vẫn chưa chín.” U Nghiên nói xong, đưa mắt ngó tiểu Dương Đà một cái, rồi ung dung bình thản dời mắt.
Tiểu Dương Đà liếm liếm môi, ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh U Nghiên, quơ quơ cái đầu có chút choáng váng của mình.
Theo bản năng, nàng cúi đầu nhìn bản thân, trên người vừa dính tro bụi vừa dính bùn đất, ngoài ra còn dính vết máu đã biến thành màu đen.
Dơ quá đi thôi.
Nhưng ngày mùa đông xuống sông tắm không tốt lắm, mà vùng hoang vu này thì lấy đâu ra bồn và nước nóng để tắm rửa bây giờ?
Thấy tiểu Dương Đà nhìn chằm chằm cơ thể lấm bẩn của mình rồi nhíu mày, U Nghiên bình tĩnh bảo: “Ăn xong rồi vào thành tắm rửa.”
“Tuyệt vời!” Tiểu Dương Đà ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời được một chút rồi tối sầm đi, nàng tò mò bèn nhỏ giọng hỏi, “Ngươi có tiền không?”
“Không có.” U Nghiên trả lời với giọng điệu vô cùng chắc nịch.
“Thế sao mà tắm rửa được…”
Ngón tay U Nghiên búng nhẹ một cái, đá trên mặt đất liền biến thành ngân lượng.
“Cái này…”
“Giả.” U Nghiên nói, “Không lâu sau sẽ biến về hình dạng cũ.”
“Ơ? Vậy chẳng phải gạt người à?” Diệc Thu nhỏ giọng nói, “Người thu tiền sẽ chịu thiệt nhiều rồi…”
U Nghiên nhìn thoáng qua Diệc Thu, ánh mắt ấy như đang xem một kẻ ngốc.
Diệc Thu hơi sửng sốt, cười gượng hai tiếng: “Xin lỗi, ta quên mất đây là cảnh trong mơ.”
Nói xong, như muốn trốn tránh sự trào phúng của U Nghiên nàng vội vàng dời sang đề tài khác.
“Vấn đề hôm qua ta hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời!”
“Vấn đề gì?”
“Ngươi… Thương thế của ngươi sao rồi?”
U Nghiên nghe xong lập tức hỏi ngược lại: “Không tốt lắm, ngươi muốn thế nào?”
“Ta…”
“Chẳng lẽ muốn học liếm vết thương cho ta giống như chó mèo à?” U Nghiên chậm rãi hỏi.
“Ta giúp ngươi phun nước miếng còn có lý hơn!” Tiểu Dương Đà giả vờ tức giận quay đầu sang một bên, “Ta đã nói ta là người mà!”
“Vậy cần gì phải hỏi? Nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, vết thương của ta không cần ngươi phải nhọc lòng.”
U Nghiên hờ hững nói, duỗi tay xoa đầu tiểu Dương Đà.
Ngoài miệng nói không cần nhọc lòng, ấy thế mà khóe miệng lại vô thức nở nụ cười.
Diệc Thu lén nhìn trộm một cái, thấy khóe miệng U Nghiên cong cong, lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp.
Trên đời này có nhiều điều cực kỳ phiền phức, có thể bình yên đấu võ mồm cùng với một kẻ hay dối lòng mình cũng là chuyện…
Khá tốt.—-o o—-
Tác giả có lời muốn nói: Học theo lời âu yếm của điểu nữ nhân, người yêu nghe xong chỉ biết nói cút.
Editor: j4f thôi nhé ^^
Top những câu nói làm người ta không yên tâm khi nghe:
Top1: