Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình - Nam Thư - Chương 86
Mà câu ‘Con mẹ nó, không biết nhìn lại bản thân là ai! Mày có tin bố mày giết người cũng chẳng bị bắt ngồi tù không!’ của Vương Khiêm quả thực còn gây sát thương hơn cả câu ‘bố tao là Lý Cương’ năm xưa. Chưa kể, hiện tại gia đình họ đang bị vô số công chúng để ý, còn liều lĩnh kích động tâm lý quần chúng như vậy thực sự là tự tìm đường chết.
Sau khi tung video ra, chẳng mấy chốc mọi người đã đào được thông tin về người bị đánh. Đối phương là tên côn đồ lêu lỏng, tuy tuổi đã lớn nhưng vẫn ăn bám ở nhà, là loại người chỉ làm được việc nhỏ chứ chẳng bao giờ làm được chuyện trọng đại. Tranh chấp lần này là vì một cô gái ở quán bar. Tên côn đồ bình thường đã quen kiêu ngạo, lợi dụng xung quanh có nhiều người mà đến gần bắt đầu đâm chọt Vương Khiêm hai câu.
Trong khoảng thời gian này, Vương Khiêm vốn đang gặp rắc rối bộn bề. Ông cậu bị bắt, cha hắn cũng vậy, mặc dù vẫn chưa có kết quả thẩm tra nhưng chuyện trong nhà chỉ người bên trong mới biết, nếu bên trên thực sự bỏ sức điều tra thì chắc chắn sẽ tìm được gì đó. Vì vậy, nhà hắn coi như đã từ bỏ, lúc đang phiền lòng tức giận lại nhận được lời mời gọi của đám bạn lêu lỏng, muốn đi ra ngoài uống rượu giải sầu. Bấy giờ rượu dồn lên não, hắn mới gây ra chuyện hỗn loạn như thế.
Không nói đến chuyện này khiến tình huống gia đình Vương Khiêm càng giậu đổ bìm leo thì người ta bị hắn đánh bị thương ở đầu, chứ không phải vết thương bình thường. Đầu của con người khá phức tạp, có đôi khi chỉ một cú va chạm nhẹ cũng mất mạng, huống khi sau khi bị chai rượu đập mạnh vào đầu, đối phương còn bị Vương Khiêm hung hăng đá mấy cái. Nghe nói từ lúc đưa đến bệnh viện tới giờ, người nọ vẫn chưa tỉnh lại, còn có khả năng thành người thực vật. Lần này thực sự là một tai họa giáng xuống nhà họ Vương, nếu chết thì chỉ cần ngồi tù và bồi thường một lần, nhưng đối phương vẫn nằm viện mà không rõ sống chết. Nếu đổi lại là nhà họ Vương trước kia thì chẳng sao cả, có thể dùng tiền giải quyết tất cả, tuy nhiên hiện giờ tài chính công ty bọn họ bị đóng băng, tài khoản ngân hàng của gia đình hắn cũng bị khóa, gần đây mẹ hắn còn đang nghĩ định xử lý một số bất động sản để đổi lấy một số tiền. Hiện giờ lại bị nhà người ta nằm vạ, khóc lóc kể lể trước ống kính nói rằng đứa con trai này là trụ cột gia đình, rằng nhà họ khốn khổ biết bao nhiêu, thực sự không từ mọi thủ đoạn để vòi tiền.
Tuy rằng biết rõ gã bị đập đầu là một tên côn đồ không công rỗi nghề, nhưng cũng tại Vương Khiêm quá ngạo mạn. Hắn kiêu ngạo đến mức dẫu mọi người đều rõ kẻ nằm trên giường là người xấu, dẫu không đồng tình với hành vi ăn vạ nhà họ Vương của gia đình kia, nhưng họ thậm chí lại còn thấy khá là vui mừng hóng hớt. Ở trên mạng, có người còn chỉ chiêu có thể lấy lý do này lý do nọ để yêu cầu nhà họ Vương bồi thường. Dù sao đều là chó cắn chó, chỉ cần chúng cắn lẫn nhau không gây hại đến người khác thì tất cả đều sẽ vui vẻ hóng cuộc vui.
Rất nhiều chuyện bắt đầu nhen nhóm từ đoạn video đó, tất nhiên người quay video – Hạ Vũ – được khen ngợi không ngớt, ban lãnh đạo còn tặng cho cậu ta một phong bì màu đỏ lớn. Nhận được phần thưởng, Hạ Vũ lập tức gọi ba đứa bạn cùng phòng đi ăn thả cửa. Ôn Nhiên trả lời, hẹn một giờ nhất định rồi mới cất di động vào và bước tới gõ cửa căn tứ hợp viện.
Trước đó cậu và ông cụ có hẹn hôm nay đến xem hàng. Mặc dù cậu đã chọn ra được một vài món mình thích nhưng vẫn phải đích thân đi xem thử. Hơn nữa, vẫn còn chỗ để đàm phán về số lượng hàng trao đổi.
Thấy Ôn Nhiên tới đúng giờ, gương mặt đầy nếp nhăn của ông cụ Lý lập tức tươi như hoa: “Mời vào mời vào, có nặng không? Để tôi giúp cậu.”
Ôn Nhiên mỉm cười từ chối: “Chúng ta vẫn nên đợi thanh toán hàng hóa xong xuôi hẳn nói. Bằng không nếu bị rơi hay va đập thì khó mà bàn chuyện lắm.”
Ông cụ Lý cũng chẳng để bụng. Đối phương chịu trao đổi linh đào cùng ông lần nữa đã khiến ông vui mừng lắm rồi, bèn nhiệt tình mời cậu vào nhà: “Cậu muốn xem món nào? Tôi lập tức đem ra cho cậu.”
Ôn Nhiên quan sát khuôn viên tứ hợp viện. Nơi đây tràn ngập âm khí cùng tử khí, nhưng trên người ông cụ Lý lại không dính chút nào. Thậm chí ông còn có một tia khí giàu có dư giả, ngược lại có phần thú vị.
Cậu đặt hộp đào lên bàn rồi nói: “Có một số thứ tốt quá hóa xấu, đây sẽ là lần giao dịch cuối cùng. Nếu hôm nay tôi có thể đổi được thứ mình thích thì có lẽ sẽ trao đổi hết cả năm quả đào. Còn nếu không, vậy chỉ đành tiếc nuối.”
Lòng ông cụ Lý chợt run lên, nhưng ông cũng biết có thể đổi lấy thứ tốt như vậy lần thứ hai thực sự rất khó. Nghĩ tới tên nhóc thối bướng bỉnh kia, sợ là đầu quả tim đang rướm máu của ông sẽ càng rỉ máu nhiều hơn. Thôi, đều là những kẻ sắp vào quan tài, sinh ra tay trắng chết đi trắng tay, cứ trao đổi thôi.
Ông cụ Lý tỏ vẻ đã hiểu, rót cho Ôn Nhiên một tách trà rồi hỏi cậu muốn xem gì trước, để ông đi lấy.
Lúc này một cỗ âm khí mạnh mẽ bao trùm lấy cậu, Ôn Nhiên chợt nheo mắt lại. Cậu còn tưởng đối phương chính là người trong nhà này, nhưng rất nhanh sau đó cậu phát hiện không phải. Luồng âm khí này mang khí tức khác với âm khí xung quanh tứ hợp viện, càng giống như có người gây rối từ bên ngoài.
Khoảnh khắc cỗ âm khí đánh ập tới, Ôn Nhiên lập tức ra tay cản ông cụ Lý chuẩn bị đứng dậy, ấn ông ngồi lại trên ghế. Cậu có thể nhìn ra ông cụ Lý này chỉ là người bình thường, có điều vì thường xuyên tiếp xúc với một số pháp khí và vật trấn nên khí tức trên thân phức tạp hơn người bình thường một chút, nhưng chung quy vẫn là người thường. Nếu bị luồng âm khí này đánh trúng, thì ông cụ Lý hoàn toàn có thể trực tiếp hưởng thọ ở tuổi này, qua đời ngay tại nhà.
Ông cụ Lý vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, sau lưng bỗng vang lên một tiếng nổ to, những mảnh sức trắng bay tứ tung. Ông vô thức quay đầu nhìn, gương mặt lập tức biến sắc: “Bình vân văn trường cổ của tôi!”
Ông cụ theo bản năng muốn nhào về phía những mảnh sứ vỡ đó, đó đều là bảo bối của ông. Ngay cả khi gia đình sa sút ông cũng chưa từng muốn bán kho báu này đi!
Ôn Nhiên kéo ông trở lại ghế lần nữa: “Nếu ông không muốn chết thì đừng di chuyển!”
Lúc tiếng chuông ngoài cửa reo lên, một cổ âm khí khác từ nhà sau bùng lên. Luồng âm khí kia trườn tới gần người ông cụ Lý, như thể muốn bọc lấy ông. Nhưng khi tiếng chuông càng ngày càng gần, sức mạnh chiêu hồn càng mạnh mẽ hơn. Ánh mắt ông cụ Lý bắt đầu mơ hồ, thậm chí còn bắt đầu kéo hồn phách ông ra khỏi cơ thể.
Ôn Nhiên cau mày, thuận tay ném tách trà xuống đất, âm thanh giòn tan thành công phá vỡ nhịp điệu của tiếng chuông chiêu hồn kia. Ông cụ Lý sực tỉnh, nhưng đòn vừa rồi vẫn khiến ông bị thương, một dòng máu đỏ chảy ra từ mũi ông. Mà âm khí vừa định bảo vệ ông cụ Lý cũng lập tức rút lui, như thể đang lo lắng nếu bao quanh quá lâu sẽ khiến ông bị thương vậy.
Ôn Nhiên cảm nhận được rất rõ âm khí trong nhà đang trở nên điên cuồng, cứ như cố gắng kiềm chế điều gì đó, và tiếng chuông cũng ngưng bặt. Một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc áo choàng dài, một tay cầm la bàn, một tay cầm chuông nhìn vào trong nhà bằng ánh mắt đầy lạnh lùng.
Ông cụ Lý vừa che cái mũi đang chảy máu, vừa nhìn về phía cửa bằng ánh mắt đề phòng: “Ngươi là ai! Vào đây bằng cách nào!”
Ông cụ râu tóc bạc phơ liếc nhìn những người trong nhà một cách bễ nghễ, ánh mắt ấy tràn ngập vẻ thượng đẳng: “Không phải chuyện của các người, mau cút đi.” Vừa nói ông vừa liếc Ôn Nhiên đầy cảnh cáo: “Ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác.”
Ôn Nhiên không khỏi siết chặt nắm đấm, đến mức vang lên từng tiếng răng rắc. Những kẻ trước đây dám nói những lời này trước mặt cậu, không biết cỏ trên mộ phần đã cao bao nhiêu. Chỉ là ông cụ này thoạt nhìn khá già rồi, có khi còn chẳng chịu nổi một đấm của cậu.
Thấy trang phục của vị khách không mời này, ông cụ Lý đã đoán được đại khái tình huống này là như thế nào. Ông không thể để kẻ này bước vào nhà, ông cũng biết thằng nhóc bướng bỉnh nhà mình đã làm ra chuyện không tốt, nhưng đứa trẻ ấy quá khốn khổ, nỗi thống hận trong lòng cực kỳ sâu, cho dù cá chết lưới rách cũng chẳng chịu quay đầu. Ông lại là một ông già neo đơn, không quyền không thế, chuyện bản thân có thể làm cho thằng nhóc đó cũng chỉ dùng chút của cải đổi lấy thứ gì đó có thể giúp nó chống đỡ lâu hơn một chút.
Rõ ràng người này đến với ý đồ xấu, ông tuyệt đối không thể để hắn đối đầu với nhóc Kiều. Ông cụ Lý gần như lập tức đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nói: “Đây là nhà tôi, tôi không mời ông vào. Ông tự tiện đột nhập vào nhà người khác mà không được phép như vậy, có tin tôi báo cảnh sát bắt ông ngay lập tức không!”
Ông cụ râu tóc bạc phơ cười giễu, vừa rồi chính ông ta muốn bắt hồn của ông cụ này, kết quả bị ngăn cản. Trước đó ông đã điều tra một ít, ngoài thằng nhãi làm hại nhà họ Vương sắp tan nhà nát cửa kia thì chỉ còn một ông già xấu tính không có năng lực gì. Tuy nhiên hôm nay, sự xuất hiện của thanh niên trước mặt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta, vừa rồi khi cậu chắn cho ông già kia một phen cũng đủ để ông ta có thể nhìn ra đối phương không phải người thường.
Nhìn ông già kia kêu gào, ông cụ râu tóc bạc phơ nheo mắt, cử động cổ tay, tiếng chuông Chiêu Hồn lần nữa vang vọng. Nhưng giây tiếp theo, một mảnh sứ trắng bay từ trong nhà ra, nhắm chính xác vào cổ tay ông ta, tiếng chuông lại bị chặn.
Liên tục bị cản trở, dẫu tính tình ông cụ râu tóc bạc phơ kia có tốt đến đâu cũng chẳng nhịn nổi: “Ta khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác, bằng không, bản thân ngươi chết như thế nào cũng không biết.” Loại nhóc con hỉ mũi chưa sạch, có chút bản lĩnh hơn người là đã chẳng còn biết trời cao đất dày kiểu này nhiều khôn xiết, chẳng qua do ông ta không muốn gây thêm nhiều phiền toái vô nghĩa, nếu không thì ngay từ đầu ông ta đã dạy cho thằng oắt này một bài học rồi.
Ôn Nhiên bước tới trước, che chắn ông cụ Lý ở sau lưng: “Đây là nhà dân, ông không được tự tiện xông vào, nếu không rời đi tôi lập tức báo cảnh sát.”
Ông cụ râu tóc bạc phơ cười giễu, cũng không đáp lời cậu. Thấy cậu như vậy, e rằng rảnh rỗi lo chuyện bao đồng rồi, vậy thì cớ chi lão đây phải lãng phí miệng lưỡi. Ông ta giương ánh mắt hung ác, tung ra một lá bùa màu vàng từ trong cổ tay áo, bay thẳng về phía Ôn Nhiên.
Có điều Ôn Nhiên vừa vặn bước lệch một bước, vừa cầm di động vừa nghiêng người sang một bên. Lá bùa kia rơi thẳng xuống đất, còn bị cậu tiện chân giẫm một phát. Cú giẫm tình cờ trúng một hòn đá nhỏ trên mặt đất, khiến lá bùa bị thủng.
Vờ như không thấy lá bùa dưới chân, Ôn Nhiên tiếp tục cầm điện thoại cảnh cáo ông cụ râu tóc bạc phơ: “Bộ ông không có đầu óc hả, nên mới nghe không hiểu tiếng người? Nếu ông không đi thì đợi cảnh sát tới xử lý đi.”
Ông ta cau mày, làm sao cậu có thể dễ dàng tránh thoát lá bùa của ông? Nhưng trước khi ông ta kịp suy nghĩ nhiều hơn, lập tức nghe thấy chàng trai trẻ kia thực sự đang báo cảnh sát.
Ông ta trợn tròn hai mắt, bước tới toan giật điện thoại xuống, kết quả bị cỗ âm khí cuồn cuộn trong nhà đẩy lùi hai bước. Một chàng trai trắng bệch như người chết, cơ thể gầy gò như thể chỉ cần một cơn gió thổi ngang qua cũng có thể cuốn anh theo.
Bấy giờ ông cụ Lý lập tức nóng nảy nói: “Nhóc Kiều, con ra ngoài làm gì, mau trở về phòng đi!”
Kiều Tiêu bước tới dưới ánh mặt trời. Mỗi một bước đi đều kéo theo một luồng âm khí dày đặc dưới chân chẳng thể tách rời. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
Ôn Nhiên nheo mắt, cậu nhìn thấy sau lưng người đàn ông này là cả một biển máu, nhưng đối phương rõ ràng vẫn là một người sống sờ sờ.
Kiều Tiêu bỏ qua ông cụ Lý đang lo sốt vó, nhìn ông cụ râu tóc bạc phơ kia, đôi môi đỏ thắm của anh cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Người nhà họ Vương phái ông tới đúng không?”
Mặc dù ông ta không nhìn thấy trường khí quanh người Kiều Tiêu nhưng la bàn trên tay ông ta có phần không chịu nổi luồng âm khí kia mà bắt đầu run lên. Tên này thực sự còn ‘âm’ hơn cả lệ quỷ, rõ ràng cực kỳ khó giải quyết. Sở dĩ ôngta nhận vụ án của nhà họ Vương cũng vì rất nhiều năm về trước ông ta đã từng chứng kiến thứ được gọi là huyết tế như thế này, và còn tự mình xử lý một lần. Đó là một người phụ nữ căm hận cả làng, dùng máu hiến tế nguyền rủa toàn bộ thôn làng, khiến cả làng gần như tuyệt diệt, trước kia cô ta hung ác như vậy nhưng vẫn bị ông ta giải quyết. Hiện này kẻ dùng huyết tế này còn chưa thực sự lấy đi mạng người, ông ta vốn cho rằng mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều. Tuy nhiên bây giờ chạm mặt Kiều Tiêu, ông ta lại cảm thấy có vẻ sự tình không đơn giản như thế.
Nếu không nhìn vào màu da trắng đến khác thường kia thì Kiều Tiêu vẫn là người cực kỳ xinh đẹp, các đường nét trên mặt hơi thiên về dịu dàng nhưng không nữ tính chút nào. Chỉ là hiện tại toàn thân cậu ta đều chìm trong âm khí, hơn nữa đôi môi đỏ mọng như nhuốm máu kia thực sự khiến cậu ta trông hệt như ma cà rồng vừa bò ra khỏi cỗ quan tài. Ừ thì, vẫn là một chàng ma cà rồng điển trai.
Ông ta siết chặt la bàn trong tay, so với Lệnh Chiêu Hồn vừa nãy thì la bàn này mới là pháp khí thực thụ.
Tuy nhiên chưa đợi ông ta kịp ra tay, không biết dùng công pháp gì mà Kiều Tiêu gần như xuất hiện trước mặt ông ta ngay tức khắc, còn đặt một tay lên trên la bàn của ông ta.
Ông ta trợn tròn hai mắt, âm thầm vận công ngăn cản. Ông ta chẳng phải tay mơ mới xuất đạo, việc ông ta có thể tìm được Kiều Tiêu dựa vào chút mùi máu hiến tế đủ để chứng minh bản thân ông cũng có vài phần năng lực. Nhưng ông ta đã đánh giá Kiều Tiêu quá thấp, con người mỏng manh yếu đuối tưởng chừng như dễ dàng bị đẩy ngã kia vậy mà lại mang một cỗ huyết khí cực kỳ hùng mạnh trên thân.
Ông cụ râu tóc bạc phơ muốn tránh đi, nhưng bàn tay trông có vẻ nhẹ nhàng đặt trên la bàn ông lại dường như nặng ngàn cân. Nhìn nụ cười trên môi Kiều Tiêu càng ngày càng sâu, tim ông ta càng ngày càng gấp, và la bàn trên tay ông ta cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Ông cụ Lý – người hoàn toàn không hiểu bọn họ đang giao đấu gì – lo lắng sợ nhóc con nhà mình bị bắt nạt, nhưng hiện tại rõ ràng kẻ không mời mà tới đang bị trấn áp. Tuy vậy đối phương vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, có lẽ là đang phân cao thấp. Nhìn mà không hiểu, ông cụ Lý đành nhỏ giọng hỏi Ôn Nhiên bên cạnh: “Bọn họ đang…?”
Ôn Nhiên: “Đang đấu pháp.” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
Còn chưa đợi tiếng ‘pháp’ được thốt ra tròn chữ, chiếc la bàn của ông cụ râu tóc bạc phơ vang lên tiếng răng rắc vỡ vụn. Ôn Nhiên gần như hành động ngay tức thì, một tay bắt lấy tay của Kiều Tiêu, trấn áp và đẩy lùi cỗ huyết khí cuồn cuộn sắp phun trào từ cơ thể cậu ta.
Ánh mắt Kiều Tiêu chuyển từ trên tay mình sang Ôn Nhiên, giữa lông mày dần dần tích tụ âm khí, gằn từng chữ một: “Xin đừng xen vào chuyện của người khác.” Nếu không phải lúc đầu người này chặn đòn tấn công giúp ông nội cậu ta, thì với hành động cản trở lúc này cậu ta cũng sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
Ôn Nhiên quan sát ông cụ râu tóc bạc phơ bị thổi bay ra ngoài bởi trường khí đánh vỡ la bàn kia nãy, nhún vai bất đắc dĩ: “Tôi chỉ tới để mua bán trao đổi, không muốn gặp bất kỳ chuyện thương vong nào. Vừa rồi tôi cũng đã báo cảnh sát, chờ họ tới sẽ rời đi ngay. Nếu mấy người có thù oán gì xin hãy chờ tôi đi rồi hẵng nói, tôi ghét nhất là mấy chuyện phiền toái.”
Cuối cùng ông cụ Lý cũng hiểu ra chút gì đó, nhóc Kiều nhà ông muốn lấy mạng ông già rắc rối kia, ông cụ vội vàng đi tới cản lại: “Thằng nhóc hư đốn này! Đừng có làm chuyện ngu ngốc!”
Kiều Tiêu đành thôi. Bấy giờ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, vài người mặc đồng phục bước vào: “Mấy người là người đã báo cảnh sát đúng không?”
Ôn Nhiên chỉ vào ông cụ nằm trên đất: “Người này truyền bá mê tín dị đoan. Tự nhiên xông vào nhà nói nhà chúng tôi có cái âm khí gì gì đó, còn yêu cầu chúng tôi bỏ ra mấy chục nghìn để làm pháp sự, bằng không sẽ có đại họa giáng xuống đầu. Chúng tôi không phải người mê tín nên đương nhiên không tin, còn nhẹ nhàng khuyên ổng đi. Kết quả ông ta chẳng những không đi mà còn nằm vạ ra đất. Các anh xem, đây chính là la bàn mà ông ta mang theo!”
Mặc dù khí huyết của ông cụ râu tóc bạc phơ đang dâng trào, nhưng ông ta cũng không thể làm ra chuyện như nằm vạ trên mặt đất, rõ ràng máu nóng đã dồn tới ngực lại bị ông ta cố gắng kìm nén: “Ngươi, các ngươi đừng có ngậm máu phun người! Tôi có chứng chỉ đạo sĩ chính quy đàng hoàng!”
Ôn Nhiên bĩu môi: “Ông có chứng chỉ là có thể tự tiện xông vào nhà người khác à? Đã nói không tin mà ông còn đè trâu uống nước? Thời đại nào rồi, ma quỷ ở đâu ra? Ông biến thử một cái tôi xem?”
Thấy bọn họ sắp cãi nhau, mấy viên cảnh sát nhanh chóng can ngăn. Cuối cùng họ ghi lại thông tin liên lạc của ông cụ Lý rồi đưa ông cụ râu tóc bạc phơ rời đi. Cho dù thế nào, nếu đã tự tiện xông vào nhà người khác mà còn mặc trang phục mê tín dị đoan trên người thì cần phải giáo dục lại.
Thấy kẻ gây rối đi rồi, Kiều Tiêu nhìn sang Ôn Nhiên, cậu lại cười híp mắt với người nọ: “Những chuyện có thể giao cho người khác thì không cần thiết phải tự mình làm, dù gì chúng ta cũng là công dân nộp thuế đàng hoàng.”
Kiều Tiêu nói với giọng điệu khàn đặc: “Cậu cũng là đạo sĩ, tại sao không bắt tôi?”
Ôn Nhiên trả lời: “Bắt anh được gì, chúng ta đâu có thù oán gì đâu.” Nói xong quay đầu nhìn ông cụ Lý: “Ông có giao dịch nữa không?”
Ông cụ Lý nhanh nhảu đáp: “Có! Có chứ!”
Thấy Ôn Nhiên đi theo ông nội vào buồng trong, đi xem bộ sưu tập mà ông đang cất giữ, Kiều Tiêu không khỏi ho khan vài tiếng. Một chút tơ máu ẩn hiện bên khóe môi, nhưng bị cậu ta lau sạch. Đến cuối cùng, chưa lo xong người thay mình đậy nắp quan tài cho ông nội, thậm chí chưa nhìn thấy kết cục của mấy người nhà họ Vương kia, cậu ta sẽ không cam lòng. Chờ một chút nữa thôi, sẽ sớm thôi.