Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu - Trần Như - Chương 106: Những món quà đặc biệt
- Trang Chủ
- Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu - Trần Như
- Chương 106: Những món quà đặc biệt
Nhưng lại bị Lâm Hồng Nhung đẩy tay giục, bà nhỏ nhẹ lên tiếng “Ông mau đưa cái này lên đeo cho nó đi, sau này nó làm cháu dâu thì ông cứ đối xứ tốt với nó là được rồi còn gì.”
Cũng đúng ha, thế rồi Hoắc Cảnh Hùng mới bước về phía Giản Kiều mà mở miệng “Ông có món quà này tặng cháu, mong cháu bỏ qua những chuyện không hay trước đây giữa chúng ta. Sau này Hoắc Cảnh Hùng và cái Hoắc gia này sẽ chia cho cháu 30 phần trăm cổ phần. Thế có được không?”
‘Hả? Lão già đó đang nói cái gì vậy? Mình chỉ nói ông ấy tặng vật gia truyền cho Giản Kiều thôi mà, tại sao lại chi mạnh đến tận ba mươi phần trăm cổ phần Hoắc gia thế này?’ Lâm Hồng Nhung cháy lên từng dòng suy nghĩ trong đầu.
“Bố đang nói ba mươi…ba mươi phần trăm cổ phần tặng cho Giản Kiều? Anh không nghe nhầm chứ Diệp Linh?” Hoắc Nguyên Đình nói.
“Hình như em cũng như anh đó, bố vừa nói cái gì thế?” Diệp Linh ngơ ngác ngờ ngàng hỏi lại.
Còn về Giản Kiều thì không thốt nên lời, cô bất ngờ đến nỗi đứng im rim, một lúc sau mới được Hoắc Thẩm Dịch gọi cho hoàn hồn lại.
“Giản Kiều….Kiều, mau nhận đi. Anh cho em thêm cổ phần của anh nữa là em sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty rồi.” Hoắc Thẩm Dịch lên tiếng, anh không quên khuyến khích cô hào phóng nhận tấm lòng của mọi người đâu.
Đến cả anh mà ông anh còn chưa thiên vị nhue này đâu đấy. Giản Kiều là bà bầu dễ thay đổi cảm xúc nên cô rưng rưng nước mắt nhận lấy món quà Hoắc Cảnh Hùng đưa cho.
Đôi môi mềm mỏng, mọng ngọt ngào chúm chím nên lời “Con không dám nhận ba mươi phần trăm cổ phần đâu với lại những chuyện trước đây con cũng quên luôn rồi. Cảm ơn ông vì món quà này ạ.”
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác trào dâng, Tần Sung Bắc Kim cùng Tần Bác Khâm bước lên gần cô.
Người anh cả kia nói trước “Tiểu Yến, anh không thể đón em về Tần gia sớm hơn là lỗi của anh. Nhưng mà chắc chắn sau này anh sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất mỗi khi em cần, đưa tay đây cho anh.”
Một yêu cầu nho nhỏ cùng một lời nói chắc nịch khiến ai cũng cảm động, Giản Kiều đưa tay mình về phía Tần Sung Bắc Kim. Chỉ thấy anh lấy ra từ trong túi quần là một chiếc vòng tay được làm bằng vàng, cơ đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh.
“Lại còn có dòng chữ khắc bên trên cơ à, để em xem nào.” Giản Kiều bớt chợt nhìn thấy điều gì đó thú vị nên thốt lên.
‘Trọn đời bình an, hạnh phúc.’ Chỉ ngần này chữ thôi? Ngắn gọn mà súc tích dễ hiểu đến nhường nào. Anh cúi người ôm cô vào lòng thể hiện một tình cảm anh em đằm thắm.
Trái lại Tần Bác Khâm cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô quà rồi, đương nhiên anh biết cô ở Trung Quốc rất thích ăn bánh ngọt nên anh đích thân tự làm bánh cho cô.
Hộp bánh đủ loại vị hoa quả trong vườn nhà, nhất là mùi vị của xoài khiến cô thấy thèm ăn tột độ.
“Anh thấy thay vì tặng em những vật chất cao sang thì anh tự làm mấy món này bằng tấm lòng chắc vẫn ok hơn đúng không?” Tần Bác Khâm nói.
“Thằng nhóc đó ăn nói kiểu gì vậy? Không được đi học à?” Tần Thủy Hoàng quát lên.
“Thôi bố, nó là con trai không biết ăn nói là chuyện bình thường mà. Song cứ bắt nó làm bánh cho Giản Kiều ăn hằng ngày là được không phải sao?” Tần Chu Mạnh rõ là ông bác tàn nhẫn quá mà, ai lại đi bắt cháu mình thường xuyên phục vụ bữa ăn cho con gái mình chứ.
Haha, nhưng mà anh lại bằng lòng cũng không chừng được.
Hoắc Thẩm Dịch cầm lấy hộp bánh, khó chịu nói “Chỉ là một hộp bánh thôi tôi cũng tự làm được, có khi còn ngon hơn đây nhiều.”
“Hừ, anh nghĩ mình giỏi lắm sao? Ăn thử miếng coi ngon không, có khi ăn xong anh lại cầu xin tôi làm cho anh đấy.” Tần Bác Khâm không chịu thua đáp lại bằng tất cả sức mạnh mình có.
Giản Kiều bất lực gọi Tần Sung Bắc Kim kéo Tần Bác Khâm đi ngay không cô sợ sẽ có trận đại chiến xảy ra mất. Lần nào cũng thế cô ngán lắm rồi.
Tần Gia chỉ còn mỗi Tần Ninh Ninh là chưa tặng gì thôi, cô cũng chưa xuất hiện nữa. Nhà Hách Liên cũng không thấy bóng dáng của đám anh trai, em gái đâu cả. Không lẽ bọn họ tính làm một chuyện gì đó kinh thiên động địa hay sao?
Buổi tiệc vẫn diễn ra rất sôi nổi, thời gian mới chỉ hết một phần tư trong dự định thôi nên quà cáp vẫn cứ ngày càng chất đống.
Lần này cô thật sự không biết Trương Miễu Miễu và mấy người bên Trung Quốc có sang Mĩ này không nữa? Cô đã gửi lời mời từ xa cho bọn họ rồi nhưng vẫn rất lo là họ không đến.
Có lẽ niềm vui lớn nhất bây giờ của Giản Kiều là được gặp ngay cô bạn thân của mình đó.