Tiễn Thần - Niên Chung - Chương 87: Yên ả
Nếu thời gian có thể trôi ngược, Doãn Từ sẽ lập tức vạch trần thân phận của Thẩm Chu.
Bao nhiêu năm sống trên đời y vẫn luôn mong có được một trải nghiệm có một không hai, nhưng trải nghiệm ấy không bao gồm nỗi xấu hổ hiếm thấy này. Tuy nhiên y lại không thể trách Thẩm Chu, chỉ nhìn bề ngoài thì y trông trẻ hơn Thời Kính Chi chút ít thật.
Trái tim người cha vụng về của Doãn ma đầu mới được đánh thức đã chết ngắc giữa đường.
Trước kia không hiểu biết về đối phương, y và Thời Kính Chi đã thăm dò nhau trong một khoảng thời gian tương đối dài. Hai người bị quan hệ “thầy trò” dẫn dắt, khó tránh khỏi hơi thân thiết chút. Bây giờ nhận nhau, cảm xúc thay đổi tí thôi là vừa khéo… điều kiện tiên quyết là y không tiện tay đùa giỡn sư phụ nhà mình.
Sao y lại quên khuấy mất việc này nhỉ?
Nào là truyền khí dưới quỷ mộ, hôn giả trước cổng thành, hay thi thoảng thổi gió trêu đùa đối phương. Tất cả là tại Thời Kính Chi bình thường toàn trưng ra cái điệu bộ sư phụ, nhưng lại chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai mỗi lúc bị trêu, hay đáo để.
Nếu đổi ngược lại, y đã rộng lượng tỏ ra trẻ con không hiểu chuyện và coi như chưa có gì xảy ra rồi.
Tiếc rằng kẻ giở trò lưu manh lại là y, thành ra y khó bề giải thích.
Doãn Từ hiếm bao giờ hối hận, mà đây chính là lần ít ỏi đó. Đùa bỡn đứa nhỏ đoan trang thì có gì hay, sao y không sắm vai anh chàng miền núi bình thường và chân chất được thế hả? Giờ y không thể nhìn Thời Kính Chi như nhóc câm ngày xưa nữa. Những khoái trá trước kia thu hoạch được nay đã hóa thành nỗi ngại ngùng không tên.
May sao, y vẫn còn lớp da mặt đã được thời gian rèn giũa để y có thể làm bộ bình tĩnh bất cứ lúc nào.
Những lúc thế này tuyệt đối không thể tỏ ra bối rối. Doãn Từ ôm quyền chào hỏi, cười rất thản nhiên.
“Phải, là tại hạ – Doãn Từ.”
Thời Kính Chi nhìn Doãn Từ bằng ánh mắt kỳ quặc, không biết nên thán phục da mặt y dày hay khả năng giả ngu của y giỏi.
Thẩm Chu không nhìn thấu cơn sóng ngầm bí mật giữa hai người họ, chỉ tiếp chuyện tự nhiên: “Nhóm các vị có nhiều người bị thương, tốt nhất nên đến Loan Xuyên nghỉ ngơi sớm. Qua giai đoạn này là không dễ hành động ở Trung Nguyên đâu.”
Nói đoạn nàng trèo lên thuyền gỗ và cột xe trượt tuyết ra sau thuyền. Bầy thỏ yêu kéo xe giải tán ngay sau đó.
Thời Kính Chi lắc lắc đầu, xốc tinh thần: “Không dễ hành động ở Trung Nguyên à?”
Thẩm Chu nghiêm túc hơn, liếc nhìn Doãn Từ rồi lại quay sang Thời Kính Chi, đáp: “Chuyện chùa Kiến Trần bại lộ quá nhanh. Duyệt Thủy các đã nắm được tin tức, ngài cố chấp lên núi chứng tỏ ngài lập bẫy hại hai vị cao tăng, sau đó cướp kiếm Từ Bi của đại sư Không Thạch.”
Người phụ trách thông tin tình báo của Duyệt Thủy các đã nhận được tin tức, như vậy việc toàn giang hồ nghe tin sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Thời Kính Chi nghiền ngẫm chốc lát: “Kết luận nhố nhăng thế này nhất định phải kết hợp với một cái cớ ngông cuồng nào đấy… Để ta nghĩ xem nào, là vì trên thân kiếm Từ Bi có manh mối thị nhục, mà ta muốn độc chiếm bí mật nên mới diệt khẩu hai vị cao tăng, nhỉ?”
Thẩm Chu: “Chính xác. Chắc chắn có người góp gió thổi lửa đằng sau.”
Thời Kính Chi: “Ta hiểu.”
Dứt lời, hắn liếc nhìn Thi Trọng Vũ còn hôn mê: “Trước có thảm án chùa Kiến Trần, sau có bí điển tông Mật Sơn bị gỡ cấm chế. Đúng là đi đến đâu bị ngáng chân đến đấy. Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tách khỏi Thi cô nương. Tỷ ấy đồng hành cùng chúng ta quá lâu, khó đảm bảo sẽ không bị người khác hãm hại và vu vạ.”
Như vậy con đường tìm kiếm thị nhục sẽ trở nên gian nan hơn bao giờ hết. Song Thời Kính Chi không sốt ruột, hắn hiểu mình cần phải làm gì.
Thẩm Chu không hỏi lại, chỉ nói: “Lăng giáo biết chuyện thân kiếm Từ Bi có manh mối, chúng mượn lợi thế địa hình, phong tỏa núi Tung Vụ rồi.”
Thời Kính Chi bình tĩnh: “Ta biết rồi.”
Doãn Từ không có thời gian lúng túng thêm, y nhìn sư phụ gà mờ đang bình thản một cách lạ thường, mày hơi nhíu lại. Tiếc rằng đất bắc giá lạnh, họ đang phải lái một thuyền toàn thương binh, y không tiện truy vấn.
Hai người ôm tâm sự, cùng tiến về Loan Xuyên.
Khi tỉnh lại, Thi Trọng Vũ thấy trên đầu đã có mái che.
Bấy giờ mặt trời ngả về tây, tính ra nàng đã hôn mê gần một ngày.
Thi Trọng Vũ vô thức sờ ngực, thấy vẫn còn phù chắn họa, nàng mới thở ra một hơi đã nhịn rất lâu. Nàng đeo kiếm Thanh Nữ rách nát rồi cựa quậy muốn xuống giường.
Quán trọ này không lớn, xây dựng trong một khoanh đất nhỏ, trông như của một người bình thường có của ăn của để nên thử làm ăn. Phòng cho khách chỉ vỏn vẹn đôi ba gian, đồ đạc bên trong hơi bụi bặm, bài trí cẩu thả.
Chẳng qua tuy phái Khô Sơn có nghèo kiết xác thì cũng không ẩu đến mức để một cô gái phải nằm giữa đám đàn ông. Vì thế Thi Trọng Vũ được độc chiếm một gian phòng, trong phòng không có lấy nửa đồ vật thuộc về phái Khô Sơn
Thi Trọng Vũ vội vàng chỉnh trang rồi đẩy cửa ra ngoài, chỉ thiếu điều xông thẳng về Thái Hành cứu sống Chưởng môn. Nhưng suy xét đến việc chuyến đi lần này mình được phái Khô Sơn chăm sóc nhiều, không từ mà biệt không phải hành vi của quân tử. Vậy nên nàng vừa hồi sức là đã lập tức tìm kiếm người phái Khô Sơn.
Nàng gõ cửa phòng bên cạnh hồi lâu mà không ai trả lời. Cánh cửa hơi hé, nàng có thể trông thấy Tô Tứ và Diêm Thanh vẫn ngủ mê man. Hai người nằm co ro trong chăn nệm đầy bụi đất, vết thương được băng bó cẩn thận, trông không đáng ngại. Bạch gia nằm trên ngực Tô Tứ, mệt mỏi chợp mắt.
Trong phòng không có người khác, Thi Trọng Vũ đi tìm một vòng mà không thấy Doãn Từ hay Thời Kính Chi.
Sân không lớn, nàng cứ hí hoáy khắp nơi nên chẳng mấy chốc đã bị chưởng quầy phát hiện: “Cô nương dậy rồi à. Các bạn cô đến rồi, đang chờ ở sảnh đấy.”
Bạn?
Thi Trọng Vũ liền ra sảnh, nhất thời bị choáng ngợp bởi một tràng tiếng hô “đại sư tỷ” liên tiếp.
Phải rồi, nàng đờ đẫn nghĩ. Thái Hành có điểm giữ ngựa ở Loan Xuyên, khá nhiều đệ tử với tài năng bình bình canh ở nơi này. Bình thường họ không tập võ nhiều lắm mà chủ yếu lo chuyện vặt cho môn phái.
Cũng vì thế nên họ hiếm khi gặp các nhân vật trọng yếu của Thái Hành, giờ bỗng dưng có đại sư tỷ từ trên trời rơi xuống, tất cả đều vô cùng hào hứng.
Hiện đã tề tựu với đồng môn, nàng chỉ cần nằm vào thoi hộ thân là sẽ mau chóng về Trung Nguyên.
Nhưng Thi Trọng Vũ không hiểu vì sao hai thầy trò nhà nọ lại báo trước tin cho Thái Hành trong khi bản thân cố tình tránh mặt, chỉ để lại hai người bệnh không thể thay mặt tiếp khách. Diêm Thanh vốn là hạ nhân Thái Hành, Tô Tứ mới gia nhập phái Khô Sơn không lâu. Chỉ cần nàng không mở miệng, các đệ tử Thái Hành đang đợi nàng sẽ hoàn toàn ngó lơ hai kẻ “vô danh tiểu tốt” ấy.
Đối mặt với hai hạ nhân mê man, có lẽ nàng cũng không có gì để nói.
Dù tính tình cố chấp nhưng Thi Trọng Vũ vẫn là con nhà phú thương, hiểu rõ phép tắc. Trước kia dưới quỷ mộ, Thời chưởng môn đã hào phóng giúp đỡ nàng. Vậy mà cách sắp đặt hiện nay lại giống như thể hắn không muốn dính líu đến nàng, muốn đuổi khéo nàng đi.
Rõ ràng mới cách đây không lâu họ còn kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử.
Thi Trọng Vũ day huyệt thái dương. Bất kể bối rối ra sao thì nàng cũng có mỗi một lựa chọn duy nhất. Nàng không thể trễ nải thời gian cứu mạng Chưởng môn của mình, so ra, lễ nghi phép tắc chỉ là chuyện cỏn con.
Nàng nở nụ cười miễn cưỡng với các đệ tử Thái Hành nhiệt tình. Họ vây lấy nàng mà rời khỏi nhà trọ, trước khi chia tay, Thi Trọng Vũ quay đầu, ngờ vực nhìn khoảng sân cũ nát.
… May là dù không thể tạm biệt bọn họ đàng hoàng thì nàng còn cách khác để báo đáp phái Khô Sơn.
Doãn Từ, không, Doãn tiền bối đã nhờ nàng một việc.
Tính mạng Thích Chưởng môn đang bị đe dọa, không thể chần chừ lâu, nhưng nàng vẫn thừa cơ hội điều tra lý lịch của một đệ tử quá cố.
Mấy canh giờ sau, một con tiễn mã rời khỏi Loan Xuyên. Sau đó, một con bồ câu xám vỗ cánh phành phạch, bóng hình nó bay xoẹt ngang đêm.
Doãn Từ nhận được bồ câu xám của Thái Hành khi trăng đã treo cao. Mười lăm sắp sang, trăng tròn như đĩa. Loan Xuyên xa xôi và rét lạnh, đêm mới buông màn, đuốc đèn ảm đạm. Hai thầy trò ịn xuống mái nhà hai chiếc bóng nhạt. Trông họ như hai bức tượng thú khắc bằng đá dùng để trang trí, họ tiếp tục – một cách ăn ý – giữ lấy bầu không khí yên ả giả dối.
Lúc bồ câu bay đến, Doãn Từ cũng chẳng ngại Thời Kính Chi, mở thư ngay trước mặt hắn.
Trên thư chỉ có một câu ngắn ngủi.
[Thời Sùng Ngọc may mắn được thánh sủng, vào cung chưa đầy bốn năm thì qua đời vì u uất.]
Doãn Từ vo mẩu giấy, hoàn tất suy đoán của mình. Trên đời không có mấy người có thể ngụy tạo tử thi lừa gạt y vào hai tư năm trước. Mà nếu kẻ ấy đã tốn công tốn sức vì nhóc câm, thì rõ ràng Thời Kính Chi không phải người thường.
Thời Kính Chi từng kể đại ca trong nhà đã nối nghiệp gia đình, không ai quản hắn. Hắn từng nói bản thân đã uống rượu tiên, nhưng rượu tiên không hiệu quả với hắn… Hắn cũng tiết lộ đại ca có đam mê quái lạ, từ bé đã dạy hắn học cách dụng binh.
Bấy giờ Doãn Từ chỉ coi như đối phương nói linh tinh, nào ngờ giờ để ý mới thấy quá nửa là nói thật. Doãn Từ đã nghe ngóng về hoàng gia nhưng chưa từng nghe nhà họ Hứa có đứa con trai như thế.
Thời gian trôi qua, Doãn Từ nay đã nắm được đuôi cáo của người ta mà lại không thể lấy làm vui vẻ.
Thời Kính Chi từng bày tỏ muốn mình mau chóng tìm thấy hắn, từ đó sánh bước bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ, Thời Kính Chi biết duyên phận sâu sắc giữa hai người và hiểu rõ sự quan tâm của mình dành cho hắn mà lại không ngầm ra hiệu cho mình, không lợi dụng công cụ “bất tử bất diệt” mạnh mẽ này.
Rõ ràng, bất luận kẻ địch là ai thì y cũng sẽ không chết.
Đứa nhóc khóc nhè ngày xưa lớn rồi, Doãn Từ thầm nhủ, nhưng mà hơi lớn quá. Thời Kính Chi mang trong mình chứng “nghiện vật”, thân xác bất tử đã ở ngay trước mắt, trời mới biết làm thế quái nào hắn lại nhịn không hỏi được.
Kể cả bây giờ, khi xung quanh không có một ai, Thời Kính Chi cũng chỉ đưa mắt nhìn bồ câu dần khuất bóng: “Thư của Thái Hành à?”
“Ừ.”
“Cá sốt hoa quả buổi trưa ăn ngon lắm A Từ, mai làm cá nướng được không?” Thời Kính Chi đổi chủ đề.
Doãn Từ nghi ngờ nếu mình không mở lời thì hai người sẽ mãi mãi đắm chìm trong sự yên bình giả dối hiện tại.
“Những năm qua ta vẫn luôn điều tra nguồn gốc ‘thân xác bất diệt’. Nếu ta có được đáp án, ta tuyệt đối không giấu người.” Doãn Từ thở dài, quyết định bước bước đầu tiên, “Tiếc rằng quá khứ của ta không thể giúp gì cả.”
Ký ức về lần đầu bất tử của y luôn mù mờ không rõ, khó phân biệt thật giả. Y chỉ còn ấn tượng về bóng tối bất tận và tuyệt vọng vô biên. Doãn Từ điều tra mấy trăm năm không ra câu trả lời. Như vậy đây rõ ràng không phải con đường họ nên đi khi mà Thời Kính Chi không còn nhiều thời gian nữa.
Kể cả không nói đến tuổi tác, y cũng không muốn trút những khổ đau trong quá khứ lên người Thời Kính Chi. Doãn Từ hoàn toàn không muốn đem lại cho Thời Kính Chi hy vọng xa vời, y không tàn nhẫn thế.
Nhưng một người trong cuộc, một kẻ bất tử nói rằng mình không có manh mối thì nhìn góc độ nào cũng khiến người khác nghi ngờ.
Chẳng qua, Thời Kính Chi nghe xong lại chỉ cười vui vẻ: “Ta biết, A Từ đã hứa cho ta được sống lâu trăm tuổi, chắc chắn sẽ không cố tình giấu giếm ta. Chẳng bao lâu nữa phái Khô Sơn sẽ bị cả giang hồ đuổi đánh, ngươi vẫn sẵn lòng ở lại, vậy là vi sư mãn nguyện rồi.”
Doãn Từ hiểu hắn không nói dối. Sau khi phong ấn bị phá giải, sự thay đổi duy nhất của Thời Kính Chi chính là lòng tin tuyệt đối ấy.
Thời Kính Chi nói xong, lại hào hứng ngắm cảnh nhà nhà thắp đèn bên dưới.
Sao không chịu mở lời? Doãn Từ nghĩ. Thời Kính Chi đã có đầy đủ lí do, nay hắn chỉ cần làm nũng, ám chỉ, nhờ giúp đỡ, thế nào cũng được mà.
Thôi, y lại nghĩ. Người ta đã kéo y xuống trần, vậy giờ y mở lời cũng là hợp lí.
Sự luân phiên ấy mới đơn giản làm sao.
“Cứ tiếp tục thế này không hay đâu, điện hạ.”
Doãn Từ đặt một tay lên đầu Thời Kính Chi, đoạn khẽ dùng sức kéo đối phương đối mặt với mình.
“Đã đến lúc để tâm sự thẳng thắn đấy.”