Tiệm Cơm Cát Tường - Trường An Mặc Sắc - Chương 2: Duyên tới cản không được
Vương Kim Tú hạ quyết tâm, không khỏi nhanh bước đi về phía thị trấn.
Mà lúc này, ở trấn Hoàng Sa, phía sau một sườn đồi thoai thoải ven sông, đừng đợt hương thơm ngào ngạt khiến người ta thèm thuồng bay đến. Ai đi đường ngang qua cũng biết đây là nhà Cát Tường đang làm bánh bột ngô.
“Lão Cát, nhớ chừa lại cho ta hai cái, đưa lão tiền trước, khi nào xong ta tới lấy.”
Người vừa nói là Lưu Thiết Sinh, hai mươi mấy tuổi đầu vẫn còn cà lơ phất phơ, là tay ăn chơi có tiếng trong trấn, bình thường ăn nhậu cờ bạc gái gú không khi nào thiếu mặt hắn, mấy tháng gần đây tay ăn chơi này thường xuyên lãng vãng gần chỗ nhà Cát Tường.
Ấy vậy mà mới vừa bắt đầu làm bánh thì hắn đã tới rồi, cười hì hì đưa mấy đồng tiền. Miệng thì nói chuyện với cha của Cát Tường là Cát Vạn Thành, nhưng thật ra đôi mắt lại vươn xa, ngơ ngác nhìn thẳng vào bên trong nhà tranh.
Cát Vạn Thành trừng mắt nhìn Lưu Thiết Sinh một cái, không nhận tiền, trực tiếp mở miệng đuổi người, “Đi đi đi, không cần đặt trước, làm xong ta tự mang ra đường bán.”
Lưu Thiết Sinh là người mặt dày, làm như không nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Cát Vạn Thành, đặt mấy đồng tiền dính đầy dầu mỡ trên bệ bếp cạnh đó, còn cười hì hì, “Mặc kệ, dù sao ta cũng đã đưa tiền, đúng rồi, Cát Tường muội muội của ta đâu? Ta có chút việc tìm nàng.”
Nói xong, thằng nhãi này chuẩn bị đi vào nhà.
Căn nhà tranh này do Cát Vạn Thành tự mình mua mấy vật liệu gỗ xây nên, tùy tiện chắp vá che mưa chắn gió, nhà có hai gian, hai vợ chồng ở gian ngoài cùng con trai, con gái Cát Tường ở gian trong, rất đơn sơ.
Cát Vạn Thành vừa nghe Lưu Thiết Sinh nói lập tức mất bình tĩnh, túm cây xẻng trong tay muốn đánh người, cao giọng nổi giận mắng, “Cút ngay! Cát Tường không quan hệ gì với ngươi, ngươi tìm nàng nói cái gì?! Ngươi đi cho ta, cút ngay!”
“Ây da —— ui ui ui.” Lưu Thiết Sinh chợt nghiêng người nhảy ra xa vài mét, hắn gầy như con khỉ hoang, nếu xảy ra va chạm với Cát Vạn Thành to khỏe chắc chắn không chiếm được lợi lộc gì, vả lại hắn cũng có chút yêu thích Cát Tường, cũng muốn làm con rể nhà họ Cát, cho nên dù Cát Vạn Thành có mắng có chửi, thậm chí muốn đánh người, hắn cũng kiềm chế bản thân, cười hì hì nói, “Được được được, ta không đi là được chứ gì!”
Cát Vạn Thành hừ một tiếng, ném mấy đồng tiền trên bệ bếp lên người Lưu Thiết Sinh, “Cút!”
Đến khi xua đuổi được tên đáng ghét Lưu Thiết Sinh, mấy cái bánh đang chiên trong nồi cũng đã cháy mất, tỏa mùi khét. Một cô nương xinh đẹp mặc áo bông màu lam từ trong nhà chạy ra, mái tóc đen bóng, mặt trắng như ngọc, cầm xẻng vớt mấy cái bánh trong nồi, vừa múc vừa đau lòng, “Ôi ôi, hỏng rồi.”
Cô nương này là Cát Tường, vừa rồi Lưu Thiết Sinh ở đây nàng không tiện xuất hiện, người vừa đi mới chạy nhanh ra hỗ trợ.
Cát Vạn Thành thấy hốc mắt con gái có chút nóng lên, miễn cưỡng cười, “Không sao cả, bỏ mấy chỗ bị khét trên bánh đi, phần còn lại con giữ mà ăn.”
“Không cần, con không đói bụng, để dành cho cả nhà ăn trưa.” Cát Tường bưng chén lắc đầu.
Nàng nói không đói tất nhiên là giả. Lúc Cát Tường ra đời chỉ có năm cân, lúc nhỏ cũng không mập nhưng lại thích ăn, lúc một tuổi có thể tự mình yên lặng ăn hai chén cơm dọa cha mẹ sợ chết khiếp, sợ con mình ăn nhiều no chết. Nhưng không ngờ, chuyện khác người còn ở phía sau, theo thời gian, Cát Tường càng ngày càng đẹp. Càng lớn càng xinh đẹp, nhưng sức ăn cũng tăng trưởng kinh người.
Lấy mì làm ví dụ đi, người bình thường ăn một tô bự là đủ rồi, nhưng Cát Tường thì không, nàng ít nhất phải ăn năm sáu tô mới không thấy đói bụng, nếu được ăn thoải mái thì không biết bao nhiêu cho đủ, người bên ngoài đồn rằng một mình Cát Tường phải ăn lượng cơm bằng bốn năm người ấy là đã nói giảm nói tránh lắm rồi.
Trước khi tới trấn Hoàng Sa gia đình Cát Tường cũng là phú hộ, Cát Tường muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng gia đình gặp tai họa, đất đai màu mỡ biến thành đầm lầy, cả nhà phải chạy đến đây, một không ruộng đất không của cải, hai không bạn bè thân thích, có thể sống sót đã không dễ dàng, Cát Tường hiểu chuyện nên cũng không ăn nhiều như lúc trước, thoái thác rằng sức ăn của mình đã nhỏ lại.
Người làm cha như Cát Vạn Thành sao có thể không nhìn ra khuê nữ đang nói dối, “Ăn đi, Cát Tường, nghe lời cha, ăn cơm phải ăn no, ăn no cơ thể mới khỏe mạnh.”
Vừa dứt lời, bụng Cát Tường liền kêu rột rột, nàng đỏ mặt, cầm bánh bột ngô cười ngượng ngùng với cha, cười xong lại gật đầu, “Con phụ cha làm việc trước, làm xong bánh bột ngô lại ăn.”
Cát Vạn Thành vui mừng gật đầu, kế đó đệ đệ Cát Tường là Cát Thụy cũng đi ra, hai tỷ đệ giúp đỡ nhau cùng làm bánh rán. Bánh làm ra vừa xốp lại giòn rất được người trong trấn ưa thích, đặc biệt là sau khi làm xong rưới thêm một lớp tương kia lên, vừa thơm vừa ngon miệng ở xa cũng có thể ngửi thấy.
Tương này do Cát Tường điều chế, nàng thích ăn lại ăn được, từ nhỏ đã thích nấu nướng, Cát Vạn Thành vừa quét tương vừa khen con gái, “Cũng may Cát Tường có tay nghề tốt nên chuyện bán bánh bột ngô nhà ta mới tốt như vậy, bằng không cũng không biết cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào nữa.”
“Haizzz ——” mẹ Cát Tường, Đường Thúy, nằm trên giường dưỡng bệnh trong phòng thở dài, bà vừa may vá vừa nhìn người nhà đang bận rộn ở bên ngoài, trong lòng vừa buồn bã lại khó chịu.
Đến khi Cát Vạn Thành về phòng lấy rổ và chăn bông để đựng bánh rán, lúc chuẩn bị mang ra ngoài bán, bà vẫy tay gọi trượng phu, “Kẻ phong lưu kia lại tới nữa à?”
Cát Vạn Thành gật đầu, “Ta đuổi cổ hắn đi rồi.”
Đường Thúy nhăn mày, mặt ủ mày ê nói, “Chàng đuổi hắn đi lần sau hắn vẫn sẽ tới nữa, tên kia là đồ không biết xấu hổ, ta rất sợ, cha bọn nhỏ à, lỡ như ngày nào đó trong nhà chỉ có một mình Cát Tường, hắn lại đến thì phải làm sao?”
“Ta sẽ không để Cát Tường ở nhà một mình.” Cát Vạn Thành nói với giọng chém đinh chặt sắt.
Đường Thúy che miệng ho vài tiếng, cầm cái chén bằng đất sét bên cạnh uống mấy ngụm nước cho dịu cổ họng, “Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, Cát Tường đã mười tám tuổi cũng nên làm mai gả chồng, chúng ta không thể để con bé ở trong nhà cả đời quá lứa lỡ thì.”
Nhắc tới chuyện này Cát Vạn Thành cũng thở dài, một năm nay thật ra có vài người tới cửa làm mai, nhưng đều không phải loại gì tốt, trong nhà có điều kiện một chút thì không phải tàn tật cũng đi làm mẹ kế cho người ta, căn bản không xứng với con gái ông, còn lại cũng là chút dưa vẹo táo nứt, không phải người đần độn thiếu sức thì cũng là những kẻ lang thang giống Lưu Thiết Sinh.
Xét cho cùng, vẫn là do cả nhà liên lụy Cát Tường.
“Ta cũng biết ý của nàng, nhưng chẳng phải do không tìm được người thích hợp sao, được rồi, ta đi ra ngoài bán đồ đây, nàng có mệt thì ngủ một lát, chuyện Cát Tường từ từ nói sau, ta thà rằng con bé ở nhà làm gái lỡ thì còn hơn là vào nhà khác chịu cực khổ.”
Dứt lời, Cát Vạn Thành cũng sắp xếp bánh bột ngô trong rổ đâu ra đó, bên trên phủ ba bốn lớp vải bông giữ ấm, kế đó đội mũ vác rổ đi ra phố, Cát Thụy hoạt bát cũng đi theo Cát Vạn Thành, phụ tử hai người cùng đi ra trấn.
Cát Tường rửa sạch dầu muối trên tay sau đó cầm mấy cái bánh bột ngô dư ban nãy hơ trên lửa cho nóng lại một chút, lúc này mới đường hoàng đi vào ăn cùng với Đường Thúy, Đường Thúy lắc đầu, “Mẹ không đói, tự con ăn đi.”
Cát Tường cũng biết khẩu vị của Đường Thúy thật sự không tốt, cũng không ép, dùng đũa kẹp bánh vui vẻ ăn, Cát Tường thích ăn cũng ăn được nhiều, nhìn xem, cái miệng nhỏ xinh khép chặt chậm rãi nhai từng miếng một, để cho đầu lưỡi cảm nhận trọn vẹn hương vị thơm ngon của đồ ăn, cuối cùng mới nuốt vào bụng, thỏa mãn rung đùi đắc ý, khen một câu ăn ngon.
Đường Thúy ngồi dựa vào giường nhìn nữ nhi, nhìn nàng ăn mà lòng vừa vui vẻ lại khổ sở.
Bên này, Vương Kim Tú ở chợ mua muối, cắt khúc vải, lại đi dạo mua một ít đồ lặt vặt còn thiếu trong nhà, dạo được một nửa lại đi tán gẫu với mọi người đến say mê, không cẩn thận đã đến trưa, thôi, không kịp quay về nhà ăn trưa rồi, nhưng Vương Kim Tú lại không nỡ ghé mấy quán ăn trong trấn, đói thì đói vậy, về nhà lại ăn.
Ban sáng Vương Kim Tú nói muốn đi xem Cát Tường thật ra cũng chỉ là ý nghĩ chợt lóe qua mà thôi, qua rồi liền quên mất, dù gì gia cảnh nhà Cát Tường này vừa nghe bà đã không coi trọng.
Ấy vậy mà vô xảo bất thành thư (*), bà mới vừa đi đến giao lộ đã gặp Cát Vạn Thành, Cát Vạn Thành dùng vài lớp vải bông che bánh rán lại nhưng cũng không che được mùi hương kia, Vương Kim Tú vừa ngửi thấy thì bụng đã thầm thì tạo phản, cảm giác càng cồn cào hơn.
(*) rất trùng hợp, rất đúng lúc, trùng hợp lạ kì
“Bánh rán mới ra lò đây, năm văn một cái.”
“Vừa giòn vừa thơm, ăn một cái chắc chắn sẽ muốn ăn cái thứ hai!”
Theo tiếng thét to của Cát Thụy, Vương Kim Tú cắn môi, nuốt nước miếng, gọi Cát Vạn Thành lại, “Đại ca, bán cho ta một cái bánh, không, cho ta hai cái.”
Nhà Vương Kim Tú cũng được xem là khá giả ở thôn Chu, trong nhà nhiều nam đinh, cũng nhiều ruộng, còn nuôi rất nhiều gà vịt heo, tốn mấy đồng tiền này cũng không tính là gì.
Cát Vạn Thành dùng giấy dầu gói bánh xong đưa qua, thuận miệng nói, “Ăn lúc còn nóng là tốt nhất, không tin ngươi nếm thử xem.”
“Không phải ta ăn, đem về cho nhi tử và tôn tử ăn.” Vương Kim Tú hít hít cái mũi, nhét bánh bột ngô vào trong ngực kẻo nguội mất.
Cát Vạn Thành vừa nghe lời này lập tức nghĩ đến những tấm lòng đáng quý của bậc phụ mẫu trong thiên hạ, lại nhớ tới lời Đường Thúy nói với ông về hôn sự của Cát Tường ban nãy, bề ngoài ông ra vẻ tự nhiên nhưng thực chất trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, nghe thấy lời này của Vương Kim Tú thì vô cùng xúc động, thở dài một câu, “Đại muội tử, chúng ta đều là những người số khổ yêu thương con cái.”
Nói xong lại lấy trong rổ ra nửa cái bánh gói lại nhét cho Vương Kim Tú, nói sao cũng muốn bà nếm thử, vừa rồi Vương Kim Tú nuốt nước miếng ông đều thấy cả.
Vương Kim Tú không khách sáo nữa, Cát Vạn Thành đứng ở giao lộ rao to bán bánh, bà đứng bên cạnh há mồm ăn bánh bột ngô.
“Đại ca, ngươi tên gì? Vì chuyện gì của nhi nữ mà lo lắng thế?” Vương Kim Tú hỏi.
Cát Vạn Thành khoanh tay, vừa trả lời vừa rao hàng, “Ta họ Cát, còn có thể có chuyện gì nữa, hài tử đã lớn, không phải nhọc lòng chuyện chung thân đại sự của bọn nó thì là gì.”
“Ôi chao, ta cũng vậy.” Vương Kim Tú vừa ăn bánh vừa nói chuyện, vừa nghe lời này quả thực như tìm được tri âm, đã quên mất chuyện phải vội về nhà, “Ta cũng vì hôn sự của hài tử mà rầu thúi ruột đây, nhi tử nhà ta năm nay hai mươi, mọi mặt đều tốt, diện mạo khôi ngô, tính tình nhã nhặn, điều kiện nhà ta cũng không kém, nhưng nhân duyên của con ta lại không tốt, đến nay vẫn chưa có người bên cạnh.”
Con của Cát Vạn Thành là khuê nữ, đương nhiên sẽ không giống như Vương Kim Tú nói về Chu lão tam cái gì cũng kể ra hết, phần lớn thời gian ông chỉ lắng nghe, Vương Kim Tú kể hết chuyện của Chu lão tam như đang đãi đậu, ai làm mẹ cũng thế, Vương Kim Tú đương nhiên chỉ chọn những cái tốt để nói, cái gì mà hiếu thảo, ngoan ngoãn, quan tâm người khác, càng nói càng hăng.
Cát Vạn Thành ở bên cạnh càng nghe nét mặt cũng càng nghiêm túc, thỉnh thoảng đáp vài câu, ở trong lòng không nhịn được suy nghĩ một chuyến, nhi tử nhà nàng hai mươi, Cát Tường mười tám, lại nói thật ra tuổi tác cũng thích hợp, hơn nữa vị đại tỷ này là người địa phương, cách nói chuyện làm việc mang lại cảm giác rất có bài bản, là một người kiên định.
Cát Vạn Thành cứ như vậy yên lặng tưởng tượng, ai biết Cát Thụy bên cạnh đã trả lời trước, nhìn Vương Kim Tú nói, “Thím, tỷ tỷ của ta năm nay mười tám, diện mạo cũng xinh đẹp, người lại có tài! Mọi người đều khen tỷ ấy tốt đấy!”
Tiểu hài tử nói lời này không có ý gì khác nhưng người nghe lại vô tình để tâm, Vương Kim Tú lập tức ngừng nói chuyện, thì ra vị này là khuê nữ nhà Cát đại ca, chờ một chút, Cát, hắn họ Cát, chẳng lẽ chính là cha của Cát Tường?
Vương Kim Tú nhìn Cát Vạn Thành lại nhìn Cát Thụy, hơn nữa còn có bánh rán này, bảo sao mọi thứ đều phù hợp, đúng là trùng hợp thật.
“Tỷ ngươi tài giỏi như vậy, tốt, thật tốt.” Vương Kim Tú không biết nói gì.
Cát Vạn Thành cười ha ha, cũng không biết nên nói gì cho phải, trong lòng hai người rõ ràng đều nghĩ tới điểm gì đó, nhưng điểm này quá mức vi diệu.
Bánh bột ngô đã ăn xong, Cát Vạn Thành muốn đổi chỗ rao hàng, Vương Kim Tú cũng phải trở về nhà.
Bà vừa đi vừa cân nhắc, thật ra cha Cát Tường không giống những người xứ khác, tốt tính, nói chuyện cũng có chừng mực, là người hiểu đạo lý, trông rất dễ chịu. Giữa người với người khi giao tiếp quan trọng nhất là ánh mắt đầu tiên, trong lòng Vương Kim Tú thoải mái, lúc đi ngang qua sườn núi nhỏ ven sông Hoàng Sa, cố ý đi vài bước tới bên cạnh.
Đúng lúc này, Cát Tường xách thùng gỗ ra bờ sông múc nước để cho bà trông thấy.
Cát Tường không quen biết Vương Kim Tú, nhoẻn miệng cười gật đầu với bà, giọng nói giòn giã, “Chào thím.”
“Chào con.” Vương Kim Tú cũng vội cười, kế đó nhanh bước chạy về nhà.
Suốt dọc đường đi, bà không nghĩ gì khác ngoài chuyện gia đình nhà Cát Tường, nói sao nhỉ, cô nương này vừa mắt bà, không nói đến những cái khác, chỉ với tướng mạo này thôi đã cùng vô cùng xứng với lão tam nhà bà, còn nữa, nàng hào phóng lễ phép, phụ thân và đệ đệ đều trông không tệ.
Chỉ là, bọn họ là người xứ khác, nhưng chuyện này cũng không có gì phải vội, nhà họ ở chỗ này là gia tộc lớn, gặp chuyện cũng không thiếu người chống đỡ, cũng không trông cậy vào nhà mẹ đẻ của con dâu giúp đỡ. Về phần ăn uống, Vương Kim Tú suy tư một chút cũng nghĩ một cách lạc quan, một cô nương ăn nhiều, cho dù sức ăn có bằng bốn năm người đàn ông thì lấy điều kiện gia đình nhà bà cũng có thể nuôi nổi.
Chuyện phiền lòng duy nhất chính là trong nhà có mẫu thân ốm yếu cùng đệ đệ bảy tám tuổi, chỉ sợ sẽ bị nhà mẹ đẻ liên lụy.
Vương Kim Tú vừa tự hỏi vừa về đến nhà, vừa mở cửa bà đã thấy không vui. Hóa ra do hôm nay đẹp trời, vợ của lão đại và lão nhị đều dọn chăn bông gối đệm ra ngoài phơi, chỉ có chăn gối của lão tam là không ai lo.
“Sao chỉ biết phơi chăn cho mỗi nhà mình hả?” Vương Kim Tú chỉ thiếu điều viết hai chữ không vui lên mặt, vừa vào cửa liền tức giận.
Con dâu lớn La Quyên Nhi vốn khiêng ghế đến ngồi dưới chân tường vừa phơi nắng vừa đóng đế giày, vừa nghe mẹ chồng mở miệng mắng chửi người đã nhân lúc chưa ai đi tới vội mang ghế, khẽ im lặng trở về phòng mình.
Con dâu thứ Tuệ Hương đang phơi đồ khô trong sân bị bỏ lại, ngượng ngùng gãi đầu, “Nương, con quên mất, để ngày mai con phơi cho lão tam.”
Chưa kịp dứt lời, Vương Kim Tú liền thở phì phò ngắt lời nàng, “Có mỗi chuyện này mà cũng quên? Bây giờ trời ngày càng lạnh, có mỗi các ngươi biết lạnh!”
Chu Lão Tam vốn đang ngậm rễ cỏ tranh dựa vào cây đại thụ trong sân phơi nắng, trong tay cầm một quyển thoại bản, nghe thấy động tĩnh liền bước tới, trước tiên nhận lấy tay nải trong tay Vương Kim Tú, sau đó cười hoà giải, “Mấy năm trước con đều ở trường, tẩu tử quên phơi chăn giúp cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cũng do bản thân con sơ ý, không nghĩ tới trời đẹp phải mang chăn ra phơi, hôm nay xem như được một bài học rồi.”
Tuệ Hương nhìn Chu lão tam một cái, nỗi oan ức và bực tức do bị mẹ chồng giận chó đánh mèo cũng lắng xuống một chút, lão tam này của nhà các nàng, không chỉ có dáng vẻ tuấn tú mà cái miệng cũng biết dỗ ngọt người khác.
Vương Kim Tú không nói gì nữa, có hai tẩu tử cũng không được việc, dù sao lão tam không vợ không con, sẽ không có ai đau lòng chăm sóc hắn.
Bà càng nghĩ càng thấy lòng chua xót, nhất là lúc trời sập tối, thấy Chu Lão Tam chơi đùa với mấy đứa nhỏ nhà bên, tâm trạng càng chùng xuống, đây có nghĩa là gì, là lão tam thích hài tử, bốn bỏ năm lên một chút chính là chính hắn cũng muốn làm cha!
Sau bữa cơm chiều, cuối cùng Vương Kim Tú nhịn không được, lặng lẽ kéo Chu Lão Tam qua một bên nói chuyện, “Lão tam, qua năm con cũng hai mươi mốt, nên cưới vợ, nói mẹ nghe con thích kiểu cô nương thế nào?”
Thật ra Chu lão tam không vội lấy vợ, cũng không rõ mình thích kiểu người nào, nếu gia đình cho phép hắn còn muốn độc thân vui vẻ thêm vài năm, nhưng nếu hắn nói vậy mẹ nhất định sẽ tức giận, Chu lão tam nghĩ một chút rồi nói.
“Tính cách dịu dàng, có thể tán gẫu với con, dù sao cũng là người chung sống với mình cả đời, hai người không có gì để nói thì thật khó chịu.”
Câu này có lý, Vương Kim Tú vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng nghĩ lão tam đúng thật người chưa thành gia lập thất, suy nghĩ quá nông cạn, cuộc sống của hai người ấy mà, không chỉ hợp tính mà quan trọng hơn là phải môn đăng hộ đối.
Chẳng qua chuyện này không thể trách lão tam, Vương Kim Tú sửa sang lại cổ áo giúp nhi tử, “Được, trong lòng mẹ hiểu rõ.”
Cái gọi là hiểu rõ mà bà nói là nghĩ tới Cát Tường, Cát Tường tốt tính, dáng dấp xinh đẹp, Vương Kim Tú lại là người vô cùng thích xem mặt người khác, cả ngày cân nhắc trên dưới, càng nghĩ càng nổi lên tâm tư.
Khuê nữ Cát Tường kia, đáng gặp mặt đây.
Màn đêm buông xuống, cả nhà nấu nước nóng rửa mặt và tay chân, sau khi xong việc tự về phòng dọn dẹp một chút chuẩn bị ngủ. Trước hết Vương Kim Tú nói suy nghĩ của mình cho Chu Hổ Sinh nghe, Chu Hổ Sinh phe phẩy điếu thuốc, nghẹn cả buổi không thốt ra được câu nào, mắt thấy đôi mắt Vương Kim Tú sắp phát hỏa mới thốt ra một câu, “Cũng được, cho bà định đoạt.”
Vương Kim Tú mém chút bị tức chết, nói trắng ra Chu Hổ Sinh là người vô tâm, không có lấy một chút ý tưởng nào, bà cũng không thể tìm người nào khác thương lượng chuyện này được.
Nói xong, Vương Kim Tú mở cửa sổ gọi một tiếng, “Tuệ Hương à, đến nhà chính ta có lời muốn nói.”
Buổi sáng Tuệ Hương vừa đề cập tới Cát Tường, bình thường nàng cũng để bụng việc hôn sự của lão tam, người cũng nhanh nhẹn có chủ kiến, Vương Kim Tú không nói được với Chu Hổ Sinh liền nghĩ tới con dâu thứ Tuệ Hương nhà lão nhị.
Tuệ Hương lên tiếng, đẩy cửa bước ra.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tâm trạng con dâu cả La Quyên Nhi không tốt một chút nào, cúi đầu dùng sức đóng đế giày, nghiêng mặt nhìn Chu Hữu Vinh bên cạnh một cái, Chu Hữu Vinh đang nô đùa cùng tiểu nhi tử vừa tròn một tuổi, hai cha con vui vẻ cười khúc khích. La Quyên Nhi đành phải thúc cùi chỏ vào trượng phu mình.
“Chàng nói xem, mẹ gọi Tuệ Hương có chuyện gì?”
Chu Hữu Vinh ngơ ngác quay mặt sang, “Cái gì?”
Hắn chỉ lo đùa nghịch cùng con trai căn bản không để ý động tĩnh trong sân, La Quyên Nhi trợn mắt, “Không có gì!”
Về phần Tuệ Hương, vừa bước vào nhà, Vương Kim Tú đã nói ngay ý tưởng của mình.
“Hôm nay đi chợ ta gặp cha Cát Tường, còn có cả đệ đệ nàng, hình như tên là Cát Thụy, người không tệ, trên đường về còn gặp được Cát Tường, ai cũng khen nàng giỏi giang, hôm nay vừa gặp thì đúng thật vậy, ta cũng không phải không rõ tình cảnh của lão tam, hắn không làm nông được, vai không thể gánh tay không thể cầm, rất nhiều gia đình không thích, không muốn gả con gái cho hắn.”
“Chúng ta tiếp tục chọn lựa cũng không tìm được mối nào tốt, cô nương Cát Tường này có lẽ chính là duyên tiền định của hắn, chỉ là gánh nặng trong nhà Cát Tường quá lớn.”
Tuệ Hương vừa nghe đã biết mẹ chồng có chuyện tìm mình thương lượng, nàng mau miệng, nghĩ gì nói đó.
“Mẹ, chuyện người nói con trái lại cảm thấy không sao cả, bây giờ nhà Cát Tường nghèo, hai năm nữa đệ đệ nàng trưởng thành thì trong nhà sẽ có hai lao động to khỏe, còn sợ không tự nuôi sống được mình sao? Vả lại tính tình lão tam mềm yếu, có nhà vợ như vậy không phải càng tốt sao? Tránh cho hắn khỏi bị mất thể diện trước mặt nhà vợ hay bị vợ chọc tức.”
Vương Kim Tú nghĩ đến điểm này, sợi dây cuối cùng trong lòng cũng bị lay động, đúng vậy, sao bà lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ. Vài nàng dâu mới trong thôn là khuê nữ mấy dòng họ lớn bên ngoài thôn, chỉ cần hai vợ chồng cãi nhau thì mấy nàng dâu này liền ầm ĩ về nhà mẹ đẻ! Nếu cãi nhau dữ dội quá sẽ gọi huynh đệ nhà mẹ đẻ tới giúp, thậm chí đánh nhau cũng có.
Nghĩ tới lão tam nhã nhặn lịch sự nhà mình, nếu thật sự cưới khuê nữ mấy dòng tộc lớn về làm dâu không chừng sẽ bị khi dễ. Nhưng nếu cưới Cát Tường, việc này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhà mẹ đẻ Cát Tường không có thế lực hiển hách, gả đến đây nhất định sẽ thành thành thật thật sinh hoạt, tuyệt đối không gây sóng gió.
Được, ngày mai bà đi tìm bà mối thử giật dây bắc cầu mai mối hai nhà xem sao.
Vương Kim Tú hạ quyết tâm, nhà Cát Tường rất xa trấn Hoàng Sa, nhân lúc các con đều ngủ cả, Cát Vạn Thành lặng lẽ khều thê tử, nhỏ giọng kể chuyện ban ngày gặp được Vương Kim Tú ông đã để ý, sau khi Vương Kim Tú đi khỏi thì hỏi thăm người quen trong trấn về Vương gia một chút, xác nhận trong nhà nàng thực sự có đứa con trai, tình huống cũng không khác lời Vương Kim Tú nói là bao.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, theo lời người trong trấn, lão tam nhà họ Chu là người vô dụng, sau này đi theo hắn nhất định uống gió Tây Bắc.
Thế nhưng, thật ra Cát Vạn Thành không ngại, Chu lão tam vô dụng cũng không sao, cha mẹ hắn còn trẻ đương nhiên sẽ giúp đỡ, hơn nữa Cát Tường có thể làm việc, dù cho tương lai cuộc sống của hai vợ chồng không quá tốt, vậy chẳng phải còn có ông và Cát Thụy đây sao.
Cát Vạn Thành đã từng giàu có, cũng rất tin bản thân sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi, cho nên con rể có vô dụng cũng không làm ông bận tâm, người không hư hỏng hay có tật xấu là tốt rồi, quan trọng là phải hợp tính nhau, tính tình Cát Tường vốn ngoan ngoãn hiền dịu, nếu kết duyên với người quá mạnh mẽ nhất định sẽ chịu ức hiếp, bị khinh bỉ, lão tam nhà họ Chu này là người đọc sách thánh hiền mười bốn năm, tính tình có hư cũng không hư đến nỗi nào.
“Cha sắp nhỏ, nghe qua nhà họ Chu này đúng là không tồi, chỉ là…… nhà bọn họ sẽ vừa mắt chúng ta sao? Người địa phương không thích những người ngoại lai như chúng ta.” Đường Thúy hay nghĩ nhiều, tương đối bi quan.
Cát Vạn Thành hừ một tiếng, “Coi thường Cát Tường, đùa à, có lật tung cái trấn này lên cũng không tìm ra cô nương nào tốt hơn khuê nữ nhà ta, có thể cưới được Cát Tường là may phước rồi.”
Câu này chọc cười Đường Thúy, “Đúng vậy, chàng nói đúng, khuê nữ nhà ta là tốt nhất.”
Khoe khoang xong rồi, Cát Vạn Thành nhỏ giọng nói, “Yên tâm đi, ta sẽ suy xét kỹ càng, nếu Chu gia thật sự thích hợp, ta sẽ nghĩ cách kéo thể diện lên một chút, ngủ đi.”
Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy.
Cát Tường ở buồng trong xoa bụng, đói đến có chút ngủ không được, bây giờ mỗi bữa nàng chỉ ăn no có ba bốn phần, tối nào cũng ôm cái bụng đói meo ngủ, vào mùa hè trước khi đi ngủ sẽ uống mấy chén nước lạnh lấp bụng, hiện tại trời lạnh, đi tiểu đêm lại phiền phức, ngay cả nước nàng cũng không dám uống, đành phải dựa sát phòng cha mẹ, lần dựa sát này cũng nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán của cha mẹ trước khi ngủ.
Lão tam nhà họ Chu?Cát Tường nhíu đôi mày thanh tú, âm thầm tự hỏi không biết đây là người như thếnào.