Thượng Một Giả Tổng Nghệ - Thanh Thanh Hà Biên Mã - Chương 23
Chu Tế nằm trên giường tay chân dang thành hình chữ ‘đại’ (大), vốn dĩ giấc ngủ đứt quãng tối qua khiến nàng rất mệt mỏi, nhưng bây giờ lại không có chút buồn ngủ nào.
Chu Tế nhìn chằm chằm lên trần nhà, lơ đãng thả hồn lung tung.
Sinh nhật bố Chu còn một tháng nữa, nghĩa là một tháng nữa nàng sẽ bị đưa đi xem mắt.
Mấy năm nay quan hệ giữa Chu Tế và bố hơi căng thẳng, nếu lúc về nhà nàng thẳng thắn cự tuyệt đi xem mắt chắc chắn hai bố con sẽ cãi nhau một trận to, cuối cùng lại rơi vào cảnh tan rã trong không vui.
Chu Tế không muốn chuyện này xảy ra chút nào.
Thật ra mấy năm nay trừ ăn tết ra, Chu Tế rất ít khi về nhà.
Lần này nàng muốn mượn sinh nhật bố làm cái cớ, về nhà làm hòa.
Cùng với độ tuổi tăng dần, Chu Tế cũng trưởng thành và điềm tĩnh hơn, nàng thừa nhận bản thân trước đây khá cực đoan, cũng biết làm bố mẹ không dễ dàng gì.
Nhưng bây giờ tưởng tượng cảnh về nhà sẽ bị đưa đi xem mắt, Chu Tế cảm thấy mình vẫn có thể kiên trì thêm một chút, làm một chiến sĩ bại trận cũng không tệ. Hoặc là, nên uyển chuyển nói với hai ông bà nhà mình thế nào đây, nàng không muốn yêu đương mà cũng chẳng nghĩ đến chuyện kết hôn?
Ba phút trôi qua, Chu Tế im lặng nằm trên giường nghĩ mãi không ra cách.
Khi nàng quay người đi tìm điện thoại, trong đầu lập tức hiện lên ý tưởng của Chu Tư Môi.
Tìm người giả vờ làm người yêu?
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong chớp nháy đã bị Chu Tế quả quyết gạt bỏ.
Chưa nói đến việc cách này cũ kỹ thế nào, vấn đề là nàng không thể tìm được người nào có thể giả vờ đóng vai người yêu mình.
Hội bạn bè của Chu Tế, cha mẹ nàng quen biết cũng đa số. Sau khi tốt nghiệp cũng không có bạn mới nào là thật sự thân thiết, tất cả đều chỉ là quen biết đôi chút, tất nhiên không thể nào bắt bọn họ đóng giả được.
Ngáp một cái, Chu Tế quyết định không nghĩ đến chuyện đau đầu này nữa, tháng sau tính.
Xoay người bước xuống giường, cửa vừa mở một mùi thuốc đông y xộc vào mũi nàng.
Chu Tế không ghét mùi hương này, thậm chí còn thấy nó rất thơm.
Hít mũi hai lần, Chu Tế đi đến trước cửa phòng bếp: “Buổi sáng tốt lành.”
Hàn Thư Đồng đang khuấy thảo dược, nghe giọng Chu Tế nàng quay ra sau nói: “Tỉnh rồi sao?”
“Ừm.” Chu Tế lại ngáp một cái, nói: “Sáng nay chúng ta ăn gì vậy?”
Vì Chu Tế luôn dậy muộn, nên bữa sáng vẫn luôn thuộc quyền phụ trách của Hàn Thư Đồng, Chu Tế quen miệng hỏi.
Nghe Chu Tế hỏi, Hàn Thư Đồng định nói đồ ăn trên bàn, lại chợt nhớ ra sáng nay vừa dậy nàng đã bắt đầu nấu thuốc rồi. Mấy lần trước đều có Chu Tế giúp, hôm nay là lần đầu tiên nàng tự tay làm nên sợ thủ pháp không được tốt, do đó sự chú ý đặt hoàn toàn lên nấu thuốc, quên mất bữa sáng.
Hàn Thư Đồng khẽ nhíu mày, nói nhỏ: “…Mình quên mua rồi.”
Chu Tế ồ lên: “Không sao, vậy để mình đặt. Ngày nào cũng ăn cơm cậu đặt, mình cũng thấy ngại.”
Nói rồi Chu Tế mở ứng dụng gọi đồ ăn lên: “Ăn giống hôm qua được không? Cái bánh kia khá ngon đó.”
“Được.”
Hàn Thư Đồng không có yêu cầu gì đối với đồ ăn.
“Cửa hàng đó tên là gì vậy?” Chu Tế lục lọi trong ký ức của mình một lúc, kết quả là nhớ ra một lúc tận mấy cửa hàng, không thể phân biệt được.
“Lấy điện thoại mình kiểm tra đơn cũ đi.” Hàn Thư Đồng đang bận xem nồi thuốc, không rảnh tay. “Điện thoại trên bàn, mật khẩu là 2273.”
“Được rồi!”
Chu Tế thoải mái đồng ý, nàng không định tọc mạch điện thoại Hàn Thư Đồng mà chỉ muốn xem tên quán thôi.
Điện thoại Hàn Thư Đồng đặt trên hộp giấy.
Cầm điện thoại lên, màn hình khóa phía trên là một vầng trăng tròn, ở dưới là mấy ngọn núi non, trên dưới kết hợp lại tạo thành một phong cảnh rất có tình ý.
Nhập mật mã rồi, màn hình nền hiện lên làm Chu Tế sửng sốt.
Đúng lúc này, Hàn Thư Đồng vừa nói vừa đi ra từ phòng bếp: “Chờ chút, mình–”
Thấy Chu Tế đã mở điện thoại lên rồi, lời nói đã đến bên miệng Hàn Thư Đồng nghẹn lại.
Chu Tế nhìn về phía nàng, Hàn Thư Đồng nói nhỏ: “Mình chỉ chọn đại một tấm làm hình nền thôi.”
Tuy trong giọng nói không run rẩy, vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng nếu nghe cẩn thận vẫn có thể thấy trong đó một chút hoảng loạn.
Đúng vậy, nền điện thoại của Hàn Thư Đồng là hình hai người chụp chung.
Là ảnh lần trước ở thành phố L, Bạch Mạt chụp cho hai người.
Hình nền là Hàn Thư Đồng thay tối qua trước khi đi ngủ, trước tối qua nền điện thoại của nàng vẫn là nền tự động.
Không ngờ vừa thay đã bị phát hiện.
Thấy biểu cảm trên mặt Chu Tế rất nghiêm túc, lông mày cũng nhíu lại, Hàn Thư Đồng mở miệng: “Để mình đổi ảnh khác.”
Chu Tế phụ họa: “Đúng vậy, đổi cái khác đi.”
Nghe Chu Tế nói vậy, trong lòng Hàn Thư Đồng không biết có một cảm xúc gì trào dâng, nhất thời khiến nàng không thể mở miệng được.
Hàn Thư Đồng không nói lời nào, Chu Tế cũng không mở miệng mà nhìn ảnh chụp chung, khẽ lắc đầu.
Ảnh này chụp nàng quá tối, không đẹp chút nào.
Nhìn lại Hàn Thư Đồng, cực kỳ xinh đẹp.
Tuy Chu Tế bình thường rất ít khi quan tâm đến mấy chuyện như này, nhưng Hàn Thư Đồng lấy ảnh này làm hình nền điện thoại, nàng không được yêu cầu bản thân phải đẹp một chút sao?
“Thư Đồng, lát nữa mình sẽ làm trắng da, sau đó trả lại cho cậu để cậu làm hình nền.” Chu Tế vừa nói vừa ấn mở ứng dụng đặt đồ ăn của Hàn Thư Đồng.
Mọi chuyện xảy ra nằm ngoài dự kiến của Hàn Thư Đồng, nàng sáng mắt lên, hỏi: “Cậu không để ý sao?”
Để ý?
“Rất để ý.” Chu Tế nhìn tên quán rồi mở điện thoại mình lên tìm.
Nghe Chu Tế nói, Hàn Thư Đồng chưa kịp cười khổ nàng lại nói tiếp: “Rõ ràng là cùng một góc chụp, sao cậu lại trắng hơn mình vậy?”
Lúc này Hàn Thư Đồng mới nhận ra lý do Chu Tế cau mày là gì.
Nàng cầm lấy điện thoại bị Chu Tế đặt lại trên bàn, nhìn hình nền một lúc rồi cất điện thoại vào túi, nói: “Do mình che mất ánh sáng của cậu.”
“Bạn học Hàn.” Chu Tế nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thư Đồng, bốn mắt nhìn nhau, nàng nói: “Mình luôn cho rằng cậu là người lạnh lùng, không hợp nói chuyện, bây giờ mình mới phát hiện mình sai rồi.”
Chu Tế khen ngợi nói: “Cậu cũng biết nói chuyện phiếm.”
Hàn Thư Đồng: “…”
Tuy đang được khen, nhưng nàng không biết có nên vui hay không nữa.
Trong thời gian đợi cơm giao đến, Chu Tế nhàn rỗi ngồi ở bàn ăn, mở Weibo rồi bắt đầu lướt.
Chu Tế không bị nghiện mạng xã hội nặng, chẳng qua là thỉnh thoảng nhàm chán mới lướt Weibo xem một chút.
Gần đây giới giải trí sóng yên biển lặng, không có tin tức gì để hóng hớt, các marketing account cũng chỉ đăng vài bài cho có, hoặc là đăng lại vài tin tức nổi bật trước đây.
Ngay cả hot search cũng rất nhàm chán, chỉ đơn giản là ai mặc cái gì, ai đã đăng bài nào, cực kỳ nhạt nhẽo.
Lúc Chu Tế chuẩn bị rời khỏi Weibo nhìn xem nhân viên giao hàng bao giờ giao cơm đến, tầm mắt nàng lướt qua một hot search cấp thấp, sau đó không dứt ra được.
#Phim truyền hình Minh thành#
Ánh mắt Chu Tế dừng lại ở hai chữ cuối khoảng chừng một phút, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, cuối cùng nghi ngờ bấm vào chủ đề.
@Tôi thích ăn dưa nhất: Phim truyền hình “Minh thành” dự tính tháng tám công chiếu, đạo diễn là Cao Phân, diễn viên chính là Chu Tế, Trình Lâm. Năm 2018 quay xong, nhưng vì chủ đề nhạy cảm nên luôn bị đè xuống, bây giờ rốt cuộc cũng ra mắt rồi.
Chu Tế cắn môi, ánh sáng lóe lên trong mắt.
“Minh thành” là bộ phim truyền hình đầu tiên nàng đóng, là tác phẩm xuất đạo chính thức của nàng. Hệt như marketing account này nói, bộ phim này vẫn luôn bị ém xuống, bây giờ nhìn nó cuối cùng cũng có thể chiếu lên cho mọi người xem, nói Chu Tế khong kích động là nói dối.
Ngón tay nàng trượt xuống, Chu Tế muốn xem thêm nhiều tin tức về “Minh thành”, nhưng lại thấy rất nhiều cư dân mạng bình luận”
@Cơm cơm cơm: Đạo diễn thì tôi biết, nhưng hai diễn viên này là ai vậy?
@Từ chối Hàn Thư Đồng một trăm lần: Không quen biết +1
@Tim đập điên cuồng: Nhưng mà, hai diễn viên này nhìn cũng khá đẹp đó, là diễn viên mới sao?
@Ta là bổn cá mặn: Nữ diễn viên có vẻ quen quen, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi.
Nhìn thấy ba chữ “diễn viên mới”, một cảm xúc buồn bã nhảy lên trong lòng Chu Tế, ai ngờ được ba năm trước nàng là “người mới”, ba năm sau vẫn là “người mới”.
Nhưng chút phiền muộn này cũng nhanh chóng tan ra, bây giờ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Chu Tế khi “Minh thành” phát sóng.
Chu Tế vui đến mức không biết nên chia sẻ với ai, đúng lúc đó Hàn Thư Đồng đi từ phòng bếp ra.
“Cô Chu, cậu có thể xem giúp mình…”
Thuốc được chưa không?
Hàn Thư Đồng không nói hết, vì Chu Tế đã xông đến ôm nàng thật chặt.
Cánh tay Chu Tế choàng qua cổ nàng, nhiệt độ trên khuỷu tay truyền đến cơ thể Hàn Thư Đồng, lồng ngực mềm mại cũng kề sát vào người nàng.
Hương thơm thuộc về riêng Chu Tế phảng phất quanh cánh mũi Hàn Thư Đồng, khiến nàng đột nhiên ngộ nhận, có lẽ trên người mình bây giờ cũng có mùi hương này.
Hàn Thư Đồng cụp mắt nhìn lại, thấy một đôi mắt đang cười nhìn mình, nụ cười trên mặt cũng rất có sức hút.
Trong lúc Hàn Thư Đồng còn đang do dự có nên ôm lại Chu Tế hay không, Chu Tế thả tay ra.
Chu Tế ôm Hàn Thư Đồng rồi mới nhận ra nàng hơi thất thố. Bình thường nàng ít khi nào thất thố như vậy, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Sau khi tách ra Chu Tế không nhận ra người bị nàng ôm vẫn bất động tại chỗ, thậm chí cánh tay cũng đã hơi giơ lên.
“Thư Đồng, mình rất vui!”
Hàn Thư Đồng thả cánh tay đang giơ lên không trung xuống, nàng bị niềm vui của Chu Tế ảnh hưởng, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
“Bộ phim ra mắt của mình được phát sóng rồi!” Chu Tế nói. “Bị ém ba năm, cuối cùng cũng được chiếu!”
Hàn Thư Đồng nghe vậy, trong giọng nói của nàng cũng có đôi chút biến chuyển vì vui mừng.
“Chúc mừng.”
“Chờ chút, để mình cho cậu xem poster của bọn mình.”
Chu Tế đi đến cạnh Hàn Thư Đồng, giơ điện thoại lên giữa hai người, ấn mở Weibo rồi tìm hot search kia.
Đúng lúc này, Chu Tế nhận được tin nhắn của Nhan Mộng Nặc.
Nhan Mộng Nặc: [Bảo bối, lần trước tôi nói sẽ có tin vui lên hot search, em đã xem chưa?]
Khung tin nhắn nhảy lên, hai người cùng nhìn thấy một lúc.
Bảo bối?
Nhìn thấy xưng hô của Nhan Mộng Nặc, nụ cười trong mắt Hàn Thư Đồng cứng lại, nhưng lại nhanh chóng quay về bình thường.
Chu Tế đọc nội dung, ngây ngẩn.
Chuyện vui lên hot search?
Chẳng lẽ là…
Chu Tế: [Chị đang nói đến “Minh thành” đúng không?]
Nhan Mộng Nặc: [Có vẻ là em đã thấy rồi, có tiện gọi điện thoại nói chuyện một chút không?]
Lần trước sau khi nàng tức giận với Nhan Mộng Nặc, Nhan Mộng Nặc chủ động ngắt điện thoại không tìm đến nàng nữa, ấn tượng của Chu Tế về Nhan Mộng Nặc cũng không còn tệ như trước đây.
Bỏ qua chuyện này, Chu Tế muốn biết chuyện về “Minh thành”.
Chu Tế chủ động gọi trước.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Bảo bối~”
Ban nãy vì muốn nói với Hàn Thư Đồng về chuyện “Minh thành”, nên lúc gọi Chu Tế đã mở loa ngoài.
Thanh âm của Nhan Mộng Nặc cứ vậy vang lên, lọt vào tai hai người.
“Nhan tổng.”
Chu Tế chào một câu, chợt nhớ ra Hàn Thư Đồng và Nhan Mộng Nặc có quen biết liền đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Thư Đồng, ý bảo nàng cũng chào một tiếng.
Đầu tiên Hàn Thư Đồng nhìn lướt qua Chu Tế, sau đó cười nhẹ nói: “Thói quen vừa gặp đã gọi người ta là bảo bối của Nhan tổng thật sự là không sửa được nhỉ.”
Tuy nàng vừa nói vừa cười, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói rất rõ ràng.