THUẬT ĐẮP XÁC TRẺ SƠ SINH - Lâm Tử Tự - Chương 4 - Chương 4
Tiểu Thiến ngơ ngác nhìn Đinh Tổ Dục, giọng điệu cứng ngắc: “Tại sao anh lại nói chuyện với người phụ nữ khác?”
Đinh Tổ Dục hét lên, nghiến răng sợ hãi và phát ra một âm thanh nhỏ: “Bạch đại sư, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi thực sự sợ chết khiếp.”
Tôi nhìn cây kim bạc trên đầu Tiêu Thiến đang lung lay nhưng không rơi ra, gõ: [Đinh Tổ Dục, Tiểu Thiến sắp sinh ra một xác trẻ con, vẫn còn giữ chút nhân tính. Cô ta chắc là đanh ghen.]
[Anh không được kích thích cô ta, dỗ dành thật tốt rồi tìm cơ hội dùng dao cứa vào cánh tay khiến máu chảy ra để giả chết rồi dụ cô ta ra ngoài mua thuốc cho anh.]
[Cô ta sẽ không bao giờ để anh chết trước khi sinh con.]
Thấy Đinh Tổ Dục không nói, Tiêu Thiến tay chân cứng ngắc bước đi từng bước, rồi bắt đầu nức nở, chẳng khác gì tiếng khóc của quỷ.
Đinh Tổ Dục sợ hãi đến mức lùi lại từng bước.
Tôi nói: “Đinh Tổ Dục, nếu anh không muốn chết thì phải dỗ cô ta đi. Nỗi buồn sẽ sinh ra càng nhiều oán hận càng khiến cây kim bạc rơi nhanh hơn.”
Phần bình luận cũng vô cùng lo lắng.
[Nào, Đinh thiếu.]
[Lúc này bảo vệ mạng sống là quan trọng nhất, đàn ông co được duỗi được.]
[Lúc này, chỉ cần bảo vệ được mạng sống của mình thì muốn tôi làm gì cũng được.]
[Nhanh lên, tôi gấp muốn chết rồi, tôi thực sự muốn lao vào thay thế anh luôn.]
[Lầu trên mau đi đi, cười chết mất.]
[Liên quan gì đến cậu.]
[Các người còn có tâm trạng cãi nhau nữa, tôi còn không dám chớp mắt đây, thú vị quá…]
Đinh Tổ Dục phản ứng lại, lập tức đứng dậy và ôm lấy Tiểu Thiến: “Em yêu, đây là chị họ của anh, em hiểu lầm rồi.”
Tiểu Thiến ngừng khóc, quay đầu cười cứng ngắc nhìn ta: “Chị…”
Đinh Tổ Dục ngẩng đầu lên nói: “Là chị họ của anh. Em yêu, anh thấy đầu hơi choáng. Em cùng anh ra sân ngồi một lát nhé?”
Đôi mắt của Tiểu Thiến lúc này đảo láo liên, khiến Đinh Tổ Dục run rẩy hai chân.
“Không thể, đi ngủ, đi ngủ, chúng ta đi làm cái kia…” Tiêu Thiến nói xong, cô ta kéo Đinh Tổ Dục về phía thang máy.
Cô ta khoẻ đến mức Đinh Tổ Dục bị cô ta kéo lê trượt trên mặt đất.
Anh ta sợ đến mức hỏi: “Làm gì?”
Tiêu Thiến cười ha hả: “Chính là, sinh em bé đó.”
Khuôn mặt của Đinh Tổ Dục tái xanh, anh ta trông như muốn nôn nhưng không dám, trực tiếp rơi nước mắt: “Bạch đại sư, không, tôi thực sự không thể làm được điều này.”
Phần bình luận không còn bình tĩnh nữa.
[Khó làm lắm, lỡ đang làm thì kim bạc rơi ra thì sao?]
[Bạn có tài, như này mà cũng nói ra được à??]
[Hiện tại, Đinh thiếu không có sự lựa chọn nào khác đành phải chấp nhận, dù sao anh ấy cũng không thể kích thích nam thi.]
[Vậy thì chẳng phải sẽ được xem truyền hình trực tiếp sao, thú vị thật.]
[Như vậy có phù hợp không? này-này.]
[Có gì không ổn à? Dù sao thì cũng đều là lo lắng cho anh ấy!]
Tôi nhìn camera rung lên, trên bàn ăn phía bên trái video có một con dao gọt hoa quả, tôi nói: “Đinh Tổ Dục, trên bàn ăn có một con dao. Đi nhanh đi.”
Đinh Tổ Dục đang muốn đi thì bị Tiêu Thiên kéo vào thang máy, anh ta bám vào cửa, nghiến răng nghiến lợi:
“Bảo bối, anh muốn ăn một quả táo, chờ anh ăn xong thì mới có sức được.”
Tiêu Thiến nghiêng đầu mỉm cười khi nghe thấy từ “sức lực”, để anh ta đi.
Đinh Tổ Dục nhanh chóng chạy vào bếp cầm lấy con dao, đặt điện thoại sang một bên cầm con dao lên không chút do dự cứa xuống cổ tay bắt đầu chảy máu.
Anh ta vừa ngã xuống đất vừa rên rỉ.
Tiêu Thiến đi vào sửng sốt, tham lam liếm miệng: “Máu nhiều quá.”
“Tiểu Thiến, anh mất máu nhiều quá sẽ chết. Anh sẽ chết ngay lập tức. Nhanh lên, mau cứu anh.”
Tiêu Thiến ngồi xổm xuống một cách máy móc, nghiêng đầu và dùng tay che cánh tay đang chảy máu của Đinh Tổ Dục, nhưng máu vẫn chảy ra ngày càng nhiều.
Đinh Tổ Dục lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa và hét lên: “Mau lái xe đi mua thuốc cho anh, nếu không anh sẽ chết vì mất máu mất.”
Anh ta đẩy Tiêu Thiến ra bằng một tay và giả vờ ngất xỉu.
Tiêu Thiến đứng dậy, cầm lấy khăn trải bàn đen cánh tay của Đinh Tổ Dục quấn thành cái bánh bao, cô ta bước từng bước đến cửa và lẩm bẩm với chính mình: “Trước khi thời cơ đến, anh không thể chết, để tôi đi mua thuốc.”
8.
Sau khi Tiểu Thiến đi ra ngoài, tiếng khởi động xe vang lên.
[Đừng nói với tôi là nam thi này khá đạo đức nhá.]
[Bị bệnh hả, không phải là vì muốn chữa khỏi cho Đinh thiếu rồi chính mình xử lý sao?]
[Có vẻ như chỉ số IQ không được tốt lắm.]
[Tôi không nói về xác em bé sắp chào đời, chỉ là chút tỉnh táo cuối cùng thôi.]
[Cô ta vẫn có thể lái xe như thế này, thật tuyệt vời.]
[Người ta di chuyển chậm. Khi lái xe chỉ cần nhấn ga và đạp phanh như thế thì khó lắm sao?]
[Đinh thiếu, hãy chạy nhanh nhất có thể.]
Đinh Tổ Dục gần như nhảy dựng lên: “Bạch đại sư, tôi sẽ chạy trốn ngay lập tức.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy một chùm chìa khóa xe, bước tới cửa vẫn không mở được, Đinh Tổ Dục lo lắng đến toát mồ hôi: “Tôi phải làm sao bây giờ? Chết tiệt, tại sao chỉ có một mình cô ta đi ra ngoài được?”
Tôi yêu cầu Đinh Tổ Dục quay camera lại, nhìn cách bố trí toàn bộ căn phòng và nói: “Đây là một thủ thuật che mắt. Vị trí anh đang mở không phải là một cánh cửa mà là một bức tường. Đi sang phải, rẽ trái và xem phía trước không có bình hoa, đó là tay nắm cửa.”
Đinh Tổ Dục vội vàng đi tới, xoay chiếc bình hoa, trong phòng xuất hiện một làn sương mù, cánh cửa hiện ra, anh nhanh chóng mở cửa rồi lao ra ngoài.
“Anh nên lập tức lái xe vào thành phố, đi theo con đường phía đông để tránh xa Tiểu Thiến.”
“Anh phá huỷ thủ thuật che mắt, Tiểu Thiến có thể cảm nhận được, cô ta sẽ quay lại ngay. Gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới đón anh.”
Tôi chưa kịp nói xong thì chiếc xe thể thao của Đinh Tổ Dục đã phóng vòng quanh bờ biển tốc độ đạt tối đa.
“Bạch đại sư, tôi đang ở biệt thự nghỉ dưỡng Vịnh nước sâu, hiện tại tôi đang đi về phía Đông của Vịnh, cô hãy mau đến gặp tôi đi. Chân tôi mềm nhũn rồi.”
“Tôi thực sự sợ cô ấy đuổi theo tôi.”
Đinh Tổ Dục vừa khóc vừa chảy nước mắt vừa nói.
Tôi cầm điện thoại lên xuống lầu lái xe, từ chỗ tôi cách biệt thự của Đinh Tổ Dục khoảng hai giờ lái xe.
Đinh Tổ Dục chạy đua suốt chặng đường, vừa khóc vừa bảo tôi rằng không muốn chết.
[Thật thú vị, Đinh thiếu đã trốn thoát.]
[Chỉ là một nam thi, không có gì hơn thế.]
[Từ lâu tôi đã biết rằng Đinh thiếu cát nhân tự hữu thiên tướng và mọi chuyện sẽ ổn thôi.]
*Dân gian Trung Quốc có câu tục ngữ: “Cát nhân Thiên tướng.”, hoặc “Cát nhân tự hữu thiên tướng”.
Nghĩa là người tốt tự sẽ được sự giúp đỡ của Trời, “thiên tướng” có nghĩa là Trời giúp đỡ. Câu nói này là một câu tục ngữ của bá tánh, xuất xứ cụ thể không thể khảo cứu, nhưng lại cùng với câu “Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân 天道無親,常與善人” trong “Đạo Đức Kinh” của ông tổ Đạo Gia là Lão Tử có hàm nghĩa tương đồng. Ý nghĩa câu đó muốn nói Thiên đạo là công bằng, sẽ không mỏng chỗ này dày chỗ kia, sẽ chỉ giúp đỡ người lương thiện.
[Đừng đến đây, anh chính là người hỏi về cái chết của Đinh thiếu.]
[Làm tôi sợ gần chết, nam thi rác rưởi.]
Đinh Tổ Dục lúc này đã đi được 40 phút, anh ta nhìn khu vực bình luận dần dần thả lỏng cảnh giác, lau nước mũi và nước mắt, anh ta vẫn còn đủ tỉnh táo để đùa giỡn với những người trong phòng livestream:
“Hôm nay náo nhiệt quá. Nếu không phải có nhiều người xem như vậy thì tôi cứ nghĩ như đang nằm mơ vậy.”
“Sau khi lái xa như này, chắc chắn tôi đã bỏ xa cô ta rồi.”
“Bà nội nó cái chân, khi tới thành phố, tôi sẽ khiến cô ta muốn ăn cũng không ăn được.”
“Tay tôi đau chết mất, đồ nam thi ngu ngốc.”
Tôi đã xem video của Đinh Tổ Dục, xe của anh ta dần dần xuất hiện khí đen chết chóc, cho thấy Tiểu Thiến cách anh ta không còn xa nên nhắc nhở:
“Đinh Tổ Dục, đừng thiếu cảnh giác, Tiểu Thiến sẽ nhanh đuổi kịp phía sau thôi.”
Đinh Tổ Dục nhìn qua kính chiếu hậu, thấy phía sau không có xe, kiêu ngạo nói: “Đồ ngốc đó, là tôi dạy cô ta lái xe bây giờ cô ta còn đuổi theo tôi.”
“Xe của tôi là một chiếc xe phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ sản xuất có 5 chiếc. Chiếc xe cô ta lái là một chiếc xe cũ, tôi đã lái nó lâu đến mức dù cô ta đuổi theo cũng không kịp bắt kịp.”
“Bạch đại sư, cô đừng lo lắng. Khi chúng ta gặp lại, tôi sẽ cho cô cảm nhận tốc độ xe của tôi.”
Sau khi Đinh Tổ Dục nói xong, anh ta bắt đầu ngâm nga tiếng nhạc và trở nên phấn khích