Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm - Chương 23: Ngày ngày chăm chỉ
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 23: Ngày ngày chăm chỉ
Sau khi bạn Trương vào đại học đã chuyển đến ở nhà thầy Nghiêm. Thầy còn sợ mẹ cậu phát hiện ra điều bất thường, nhưng kết quả là cậu trò nói rằng khi ở nhà sẽ sẽ gặp mẹ và chú tình tứ, trong khi bạn trai của cậu lại ở xa cả ngàn cây số và không thể ôm hôn gì được, cho nên không nhìn thấy thì hơn. Mẹ chỉ yêu cầu cậu rảnh rỗi về nhà ăn một bữa tối cùng gia đình. Do đó, trong phòng của thầy có rất nhiều đồ của cậu, có cốc nước, giáo trình, cục sạc, hai cái ba lô dự phòng và còn có đồ ăn nhẹ đã ăn được một nửa. Còn quần áo thì thôi khỏi nói đi, đã chiếm hết một nửa tủ quần áo của thầy Nghiêm rồi.
Thầy Nghiêm tắm xong quay trở về phòng, để bình tĩnh lại, hắn đánh lạc hướng nhìn căn phòng đang dần thay đổi so với ban đầu.
“Thầy mặc cái này đi.” Cậu học sinh cầm trên tay một bộ đồ mà thầy thường mặc khi đi dạy.
Thầy Nghiêm ngồi trên giường cam chịu số phận, hắn không cách nào bình tĩnh lại được.
Cửa phòng đã bị khóa và thầy Nghiêm đang thay quần áo trong phòng. Hắn quay lưng lại với học sinh, cởi bộ đồ ngủ và mặc áo sơ mi vào. Trong phòng có bật máy sưởi, bản thân hắn cũng thấy khô nóng, lẽ ra phải đổ mồ hôi nhưng ánh mắt phía sau lại khiến hắn rùng mình. Cái lạnh run này đã bắt đầu thì không thể nào dừng lại được, bàn tay hắn run rẩy khi cởi quần ngủ, sau khi thay sang quần tây còn không cài được cái khuy. Hắn đã đứng đó chiến đấu một mình trong một thời gian dài.
“Em giúp thầy nhé?” Một giọng nói từ phía sau áp vào tai.
Một đôi tay ôm lấy hắn từ phía sau, nắm lấy năm ngón tay không thể kiểm soát kia và dạy hắn cách cài chiếc cúc vào lỗ. Hai bàn tay đó lại dẫn dắt hắn nắm lấy chiếc khóa từng chút một kéo kín hàng răng cưa lại, dây khóa như gần như xa trượt qua phần da thịt bị bao bọc trong vải.
Tay thầy Nghiêm lạnh khủng khiếp, bạn Trương tóm lấy eo hắn để xoay người lại. Ánh mắt thầy không né tránh mà lại có chút sợ hãi kìm nén sự lạnh lùng kia xuống. Cậu hơi bất ngờ nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đây nên không thả thầy ấy đi.
Không đâu, nếu thầy đã đẩy cậu vào mua món đồ nho nhỏ đó ở cửa hàng kia thì ý thầy rất rõ ràng rồi. Cậu không cần phải dừng lại với những đắn đo nữa. Cậu chỉ cần xua tan đi nỗi sợ hãi của thầy thôi.
Lúc đầu thầy Nghiêm đứng ở cạnh tủ quần áo nhưng cậu học sinh đã kéo hắn đến trước bàn sách và để hắn dựa lưng vào cạnh bàn đã được mài đi phần nhọn. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển từ màu nước cam sang mứt cam, màu sắc trở nên đậm đà và thơm ngọt hơn, còn mang theo vị đê mê của vỏ cam, giống như chỉ cần đưa tay ra cửa sổ là có thể ăn được mứt cam. Thầy Nghiêm chống hai tay lên mép bàn và dành thời gian nhìn lên bầu trời trong khi học sinh buông môi mình ra.
Loại mứt hoa quả này mà ăn cùng với bánh mì nướng thì ngon tuyệt.
Khuôn mặt thầy khi nghiêng ra ngoài cửa sổ được ánh sáng phác hoạ ra những đường cong mượt mà và quyến rũ. Cậu học sinh không biết trong lòng mình đang tranh giành điều gì mà đã kéo mặt thầy lại và nói: “Thầy nhìn gì vậy, nhìn em này.”
Soạt, rèm cửa bị kéo lại, không ai có thể nhìn trộm được cảnh xuân nữa.
Dõi theo đôi mắt vừa bị nhòe đi vì màu mứt cam của thầy, cậu học sinh không còn tìm thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt ấy nữa mà thay vào đó lại là sự say mê lặng lẽ. Cậu đặt thầy Nghiêm ngồi lên bàn và tách hai chân của hắn kẹp vào eo mình, cẩn thận tìm kiếm những cảm xúc tiềm ẩn trong đối phương.
“Hình như thầy chưa từng chủ động hôn em nhỉ?” Cậu học sinh hỏi.
Lần đầu hôn nhau hay mỗi lần sau đó đều vậy, nghĩ kỹ lại thì đều là bạn Trương mở đầu trước, người trẻ tuổi đương nhiên cảm thấy không được cân bằng trong tâm lý cho lắm rồi. Còn người bị trách móc thì không hề thấy áy náy, cũng không có ý định bồi thường, hắn ngồi trên bàn và nhìn cậu học sinh với ánh mắt lạnh lùng.
“Thầy bị trượt môn đọc hiểu ạ?” Cậu học sinh sưng sỉa mặt nhìn thầy mình chằm chằm, như một con gà con nhét đầy thức ăn vào miệng nhưng không biết cách nuốt xuống.
Nhưng mà thầy lại không dời mắt đi, đôi mắt ướt át như tuôn trào dòng suối lạnh, ngay cả hơi thở sau khi mất đi hơi ấm cũng mang theo vị mặn mà của gió biển. Cậu học sinh bị mất hồn, nếu mà đem đi so sánh thì tượng băng còn ấm áp hơn cả thầy, vậy làm thế nào mà thầy lại có thể tạo ra sự quyến rũ sục sôi trong ánh mắt ấy? Băng sẽ tan chảy khi cầm vào tay, cậu học sinh cũng muốn thử xem liệu có thể làm mềm người nọ bằng cái ôm hay không.
Cậu dùng miệng mình để lấp kín đôi môi thầy, quấn quýt chặt lấy mà không chừa lại kẽ hở nào, bên trong đó có một khu vực bí mật mà chỉ cậu mới có thể tự do xông vào. Đột nhiên, cậu cảm giác bàn tay mình đặt trên mặt bàn bị kéo lấy, nhìn lại thì thấy là ngón tay út của thầy đang lặng lẽ móc lấy ngón cái của mình.
“Chỉ có em muốn thầy thôi à?” Cậu học sinh cố tình nói dỗi.
Thầy Nghiêm im lặng một lúc rồi nheo mắt lại, còn tưởng rằng hắn sẽ nói gì đó thì chỉ bắt gặp ánh mắt lên án của đối phương: Là cậu không đạt môn đọc hiểu á.
Cậu học sinh lại bắt đầu nổi hứng chọc ghẹo thầy, cậu chậm rãi thu hẹp khoảng cách và duỗi ra những cái xúc tu từ lớp da, một khi chúng cảm nhận được từ trường của đối phương thì lập tức rút về. Nhóc con rút lui quá nhanh làm hắn không kịp phản ứng nên vẫn còn duy trì trạng thái há miệng nhắm mắt, đến khi nhận ra mình đang bị trêu đùa thì mới chậm rãi ngậm miệng lại và mở đôi mắt đầy váng vất của mình. Sự cám dỗ này tựa như một cảnh đẹp được che phủ bằng lớp vải vóc mỏng manh, chỉ có thể nắm bắt được trong một khoảnh khắc khi làn gió thổi qua tấm rèm.
Mịa kiếp.
Cậu học sinh âm thầm mắng tục một câu trong lòng, dù biết rõ mình là người đi trêu nhưng sao lại bị thầy chọc ngược lại chứ? Cậu không phục và bắt đầu giở lại trò cũ với thầy hết lần này đến lần khác. Nhưng thầy vẫn không hề khó chịu dù đối phương có cho mình vào bẫy bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn tiếp tục chờ đợi ở đó và đón lấy khi cậu đến đủ gần, giống như một hằng đẳng thức không cần quan tâm đến cách tính, dù có tính toán thế nào thì cũng sẽ không bao giờ sai.
Cậu học sinh đột nhiên hiểu ra ánh mắt kia của thầy. Không biết phải nói là khó chịu ở đâu, cậu chỉ biết là mình muốn khóc. Cậu ôm lấy thầy và vùi đầu vào vai đối phương.
“Sao vậy?” Thầy Nghiêm hơi hoảng vì phản ứng của cậu học sinh nhà mình, hắn vội vàng ôm người nọ vào trong lòng mà dỗ dành. “Tôi hôn cậu hôn cậu nhé, đừng buồn mà.”
Cái mũi cay xè khi nghe được những lời này, cậu học sinh mân mê đôi môi từ bên gáy thầy đi lên rồi ôm chặt lấy đầu đối phương ép cho cánh môi của người kia bị biến dạng. Lúc hai người tách nhau ra còn có một tiếng vang rõ to.
“Sau này chỉ có thể là em hôn thầy thôi, thầy phải chờ đó.” Cậu học sinh hung dữ nói. “Nếu thầy muốn em hôn thì hãy nhìn chằm chặp vào em, có hiểu không ạ?”
Sau khi hết thiếu dưỡng khí thì thầy Nghiêm cũng lấy lại được đôi chút tỉnh táo, hắn nghe hiểu những lời nói đó, đôi mắt cong lên nhìn thẳng vào cậu học sinh nhà mình.
Chỉ hôn thôi mà trời đã sẩm tối. Bầu trời xanh và những tia nắng hòa quyện vào nhau tạo thành một màu thật khó tả, cảm giác như khung cảnh ấy khiến cho người ta có chết ngay bây giờ cũng thấy không còn gì tiếc nuối.
Cái quần tây vừa rồi còn được dạy cách mặc đã để lộ ra khu vực tam giác không đồng đều, lớp vải màu xám đen rủ xuống eo như cánh hoa vừa nở rộ lật ra bên ngoài.
“Thầy ơi.”
Tiếng gọi của cậu học sinh làm thầy Nghiêm hơi giật mình. Từ khi bị mắc kẹt trong căn phòng này, cậu nhóc chưa gọi “thầy” một lần nào. Cậu thấy mới lạ nên lại gọi khẽ vào bên tai thầy và cảm nhận được động tác rụt vai của đối phương, nó tựa như chú gà con rút đi một cây lông tơ của mình và chọc vào tai thầy mình.
Trên bàn đặt một vài quyển sách đại học của bạn Trương. Cậu mặc bộ đồng phục thật chỉnh chu, từ ống quần trở lên trên, dựa vào độ chật chội của đường viền áo, có thể thấy rằng cậu đã cao lớn lên rồi, chỉ là khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cậu vừa mở miệng đã hỏi ý kiến: “Thưa thầy, có một bài em không biết làm.”
Cậu học sinh với tay vào chiếc cặp đặt bên cạnh bàn làm phát ra tiếng sột soạt, sau đó lấy ra một cái thước giấy hình chữ nhật, đây là một món quà có tính thực dụng được nhân viên cửa hàng tặng kèm. Cái người đã lâu không còn đi dạy mà giờ chỉ có một học sinh, không thể không dạy được.
Thầy giáo nhận cái thước và uốn nhẹ bề mặt giấy hơi cứng thành một vòng tròn rồi luồn đầu thước qua một khe hẹp ở dưới đáy để tạo thành một dạng vòng tay rộng rãi. “Cậu mang cái thước này vào rồi kéo chặt nó để biết được bán kính.”
Lúc này học sinh không hề giả vờ, cậu ngạc nhiên “à” một tiếng: “Đo bằng cái này không phải là chu vi sao?”
“Thước đã chuyển đổi sẵn cho cậu rồi, nó sẽ đo ra bán kính. Kích thước trên hộp cũng là bán kính đó.”
Cậu học sinh đã hiểu ra nhưng không nhận lấy thước đo mà lại giấu tay sau lưng, rõ ràng là muốn thầy làm thay mình. Tay của thầy Nghiêm không còn lạnh như lúc đầu nhưng nhiệt độ vẫn tương đối thấp. Cậu vừa cắn răng vừa nhìn thầy nghiêm túc đo kích thước giúp mình. Cặp kính vừa nãy đã đặt xuống bàn khi hôn lại được đeo lên để xem số đo của thước.
Cậu rất hăm hở học hỏi: “Nếu lát nữa nó lớn thêm thì làm thế nào ạ?”
Thầy dừng tay lại và nhìn sang cái balo đặt dưới đất: “Dù sao cũng có nhiều hộp nhiều kích thước mà, đổi cái mới là được thôi.”
“Vậy thầy đeo vào giúp em đi.” Cậu học sinh nói xong liền tháo kính của thầy xuống, vừa đóng dấu vào môi đối phương vừa nâng mông người ta lên kéo vào lòng mình.
Lúc bị quăng lên giường, đầu óc thầy Nghiêm mê man, nhìn thấy bạn Trương mặc đồng phục lại lập tức nhớ lại hai năm trước. Tên nhóc sẽ vui vẻ cho hắn xem bài thi được điểm cao, đứa nhỏ biết sai sẽ đến nhận phạt, nhóc con mà thấy uất ức hay làm sai một cái là rơi nước mắt, cùng cái đứa đang làm hắn vui lòng và động tình lúc này đây là cùng một người.
“Nhóc con à.” Thầy Nghiêm ngập ngừng gọi.
Bạn Trương dùng đầu ngón cái vuốt ve làn da mỏng mảnh của hắn, khiến người nằm trên giường cuộn tròn người lại. Cậu thì vốn đang ngồi thảnh thơi ở đó, nhưng để duỗi cơ thể thầy ra mà cậu ép người xuống đè cho bằng.
“Thầy ơi, thầy làm bẩn đồng phục của em rồi.”
Cậu có thể mặc đồng phục chơi bóng rổ bị ướt mồ hôi, có thể ăn xiên que bên đường và bị nước tương làm bẩn vào, cũng còn có thể vì đùa giỡn với bạn và bị bút bi dấy vào. Còn làm bẩn ở trên giường ―
Bị bẩn thế nào thì thầy Nghiêm đương nhiên biết, nhưng mà hắn không có xác nhận tình hình thực tế của học sinh mà lập tức xin lỗi ngay: “Xin lỗi, để tôi giặt cho cậu.”
“Lừa thầy đó, ngốc à.” Cậu học sinh hôn cái chóc lên mũi thầy.
Chiếc áo sơmi trên người thầy đã bị cởi hết một nửa số cúc, ánh chiều tà ngoài cửa sổ nhuộm chiếc áo trắng thành màu sắc của nó, ngay cả lồng ngực của thầy cũng là màu da cam. Khác với lần tối mù mờ đắp chăn trước kia, lần này cậu trò nhìn rõ mình mở cửa sân và xâm nhập vào con đường yên tĩnh kia thế nào. Nó chỉ được bao quanh một phần nhưng cậu lại thấy thoải mái như ngâm vào suối ấm trong trời đông giá rét. Thật ra bơi lội rất giống với ân ái, động tác cơ bản cũng chỉ có mấy cái kia thôi.
Ở tình huống lý tưởng thì ai cũng mong lần thứ nhất có thể kéo dài kéo lâu, nhưng hiện thực thường không được lý tưởng.
Cậu học sinh đờ đẫn, giống như đang cầm một tấm vé vào cổng công viên giải trí hai mươi bốn giờ, nhưng vì non tay và quá ham chơi mà sơ ý vấp té rồi ngã ra ngoài cổng công viên. Khóc không ra nước mắt là giả, học sinh nghẹn ngào trực tiếp vùi đầu vào lòng thầy mở vòi sen, làm ướt nhẹp làn da vốn chỉ hơi rịn lớp mồ hôi mỏng. Thầy Nghiêm luồn năm ngón tay vào trong mái tóc cậu mà nhẹ nhàng an ủi.
“Có phải là em vô dụng lắm không?” Học sinh sụt sịt mũi hỏi.
“Là lần đầu của cậu đúng không? Lần đầu thế này cũng bình thường mà.”
“Thầy gạt người ta kìa…” Học sinh bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi một câu không mấy vui vẻ mà có lẽ lúc tỉnh táo sẽ không hỏi: “Vậy lần đầu của thầy cũng như vậy sao?”
Thầy Nghiêm tập trung giải đáp vấn đề thứ nhất, kéo tay cậu trùm lên đáp án: “Nếu cậu vô dụng thì chỗ này của tôi sẽ không như bây giờ, hiểu không?”
“Thầy thế này là đang nói em sướng rồi nhưng thầy còn chưa thoải mái, thầy đả kích em kìa!”
Cậu trò vô lý, nhưng thầyh chỉ cảm thấy đáng yêu, hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “Cậu ra trước đi, có được không?”
Học sinh không muốn ngẩng đầu, chỉ khẽ dịch cái mông mình ra. Phải rời hẳn cái con đường này làm cậu lại khó chịu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Tay thầy thò xuống dưới lột bỏ lớp áo mỏng bó sát thay học sinh, thắt nút rồi gói vào khăn giấy, lúc muốn rời giường ném thứ đó vào thùng rác thì lại phát hiện cậu đang níu lại góc áo của hắn. Hắn chỉ có thể ném nó vào thùng rác như ném bóng.
“Nhóc con, vừa rồi cậu nói gì nhỉ?”
Không có lồng ngực của thầy, học sinh vùi mặt vào trong gối đầu. “Em nói gì ạ?”
Thầy Nghiêm nằm lại lên giường và quay mặt về phía học sinh: “Cậu nhìn vào mắt tôi này.”
Cậu nghiêng mặt sang để lộ một con mắt từ trong gối, trong đôi con ngươi trong trẻo của hắn có hình ảnh phản chiếu của cậu. Cậu quệt nước mắt và nước mũi, chìa mồm ra áp vào môi thầy. Thầy Nghiêm đặt hai chân vào lòng tự trọng của học sinh, kẹp lấy chà xát, chỉ một lát đã mài ra lửa.
“Lần này cậu tự đeo đi.” Thầy Nghiêm móc một cái hộp hình vuông từ tủ đầu giường ra đặt vào tay học sinh.
Thì ra vé khu vui chơi hai mươi bốn giờ không giới hạn số lần vào, chuyện này khiến học sinh vui chết đi được.
Dưới lầu có người đang nói hoàng hôn hôm nay rất đẹp, nhưng ánh chiều tà ngoài cửa sổ nào có đẹp bằng ánh đỏ chiếu trên mặt thầy? Huống chi thứ ấy chỉ thoáng qua, nào có thể như ánh đỏ của thầy có thể điều khiển trong tay? Muốn xem lúc tối thì xem, muốn xem vào giữa ban ngày cũng được, muốn thấy đậm hơn thì cậu mạnh tay hơn, còn muốn xem sương sương thì yêu thương thầy một chút.
“Thầy ơi.” Cậu học sinh đã nắm được kỹ thuật không khỏi than nhẹ một tiếng.
Ánh sáng trong mắt thầy lập lòe theo chuyển động của đôi mắt, đầu tiên là xấu hổ, sau đó là quyến rũ, là mê đắm, khuất phục và lạnh lùng, muôn loại sắc thái.
Tới giờ mà người bị quấy phá vẫn không ra lệnh cấm cách xưng hô này, học sinh cố ý trêu chọc: “Thầy thích em gọi thầy là ‘Thầy’ đúng không?”
Thầy Nghiêm cũng không phải là cố ý siết chặt lại, học sinh bị đau liền la lên, ăn miếng trả miếng ôm thầy ngồi xuống, lập tức nghe thấy thầy bị đau hừ nhẹ.
“Cốc cốc”, đột nhiên có tiếng gõ ngoài cửa phòng.
Học sinh suýt chút nữa đã không dừng được xe, thầy Nghiêm trừng to mắt cắn chặt môi mình.
“Nhóc con ơi? Con sao rồi?” Giọng nói lo lắng của mẹ già truyền qua khe cửa.
“Con không sao ạ.”
Cái giọng đè nén cảm xúc kia nghe rất lạ, lọt vào tai mẹ già lại thành một chuyện khác, bà khuyên nhủ: “Thầy Nghiêm à, con cũng không thể đánh học sinh như vậy được, dùng hình phạt là không đúng đâu.”
Phạt là không đúng, nhưng người bị phạt là thầy Nghiêm. Mỗi lần học sinh đều cố ý dùng sức đè mạnh thầy xuống, lại nắm cằm thầy không cho cắn môi. Thầy Nghiêm đẩy không ra, chỉ có thể cắn vào vai học sinh qua lớp đồng phục, bên tai đều là tiếng phát biểu thay trắng đổi đen của cậu trò kia.
“Là con cãi lại thầy, lỗi của con, bị thầy đánh hai lần cũng không sao đâu ạ.”
Mẹ già nghe vậy liền lo lắng, “Thầy Nghiêm à, con không thể thế này được, có gì phải nói chuyện đàng hoàng với học sinh chứ. Hay là con ra ngoài đây lấy lại bình tĩnh trước đi, ăn tối xong rồi bàn lại sau.”
Học sinh cười ngất, lại cãi thầy thêm hai lần nữa mới chịu yên. Thầy Nghiêm buông miệng ra, hơi thở rời rạc, hít mấy hơi mới thở ra. Cậu lau đi nước bọt trên mặt thầy rồi lại hôn một cái.
Thầy tựa vào vai học sinh nói ngắc ngứ: “Con nói thêm vài câu nữa rồi ra ngoài, nếu bố mẹ đói bụng thì cứ ăn trước đi, không cần chờ bọn con đâu.”
“Vậy con không được đánh nữa nhé, mẹ của đứa nhỏ tìm tới khiếu nại con thì không tốt đâu.” Mẹ già vỗ một cái vào cửa để cảnh cáo.
Chờ tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, học sinh đẩy ngã thầy xuống giường và ra tay tấn công quyết liệt. Thái độ lúc này hoàn toàn khác hẳn với con gà con khóc lóc mất hết mặt mũi vừa rồi. Thầy Nghiêm bị bắt nạt mà không khóc cũng không dụ dỗ, con mắt vẫn lạnh lùng nhìn học sinh, thuần túy đến không tưởng nổi.
Cuối cùng bạn Trương vẫn kiên trì nói láo, một mình cậu ra khỏi phòng, nói thầy Nghiêm mắng cậu mệt nên đã ngủ luôn rồi. Bố mẹ già một người giáo dục bạn Trương, một người phê bình cách giáo dục của thầy Nghiêm không ổn. Bạn Trương ăn hai miếng cơm rồi trở lại trong phòng ôm thầy Nghiêm ngủ.
Ngủ sớm thì dậy sớm. Chim nhỏ ngoài cửa sổ ríu rít kêu, không biết là bắt được sâu hay là đang chờ được cho ăn. Chim dậy sớm có sâu ăn, học sinh dậy sớm có thầy ăn.
Lúc bạn Trương tỉnh lại thì thầy Nghiêm đang mơ màng xoay người, đưa lưng về phía cậu. Cậu giở trò với người bên cạnh theo nhịp chim hót, thầy Nghiêm bởi vì chưa tỉnh hẳn mà để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
“Mấy giờ rồi?” Thầy Nghiêm hỏi.
“Trời gần sáng rồi ạ.” Bạn Trương nói.
“Khóa cửa chưa?”
“Khóa rồi ạ, còn lấy ghế chặn lại nữa đó.”
Thầy Nghiêm xoay người cọ vào cánh tay cậu. Cậu nói với giọng không biết ngại là gì: “Bây giờ em sung sức như mặt trời luôn ấy.”
Hắn lặng lẽ mở mắt: “Tại sao vậy?”
Học sinh ghé vào bên tai thầy nói: “Người ta thì ngày ngày chăm chỉ, còn em thì ngày càng tiến bộ*.”
*Gốc là nhật xuất nhật lạc, nhật xuất nhật tiến. Vế đầu là thức dậy khi mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, ý chỉ một cuộc sống đơn giản và chăm chỉ. Vế sau thì chắc là ngày càng tiến bộ.
Updated – 12/02/24