Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm - Chương 22: Nhóc con gặp rắc rối
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 22: Nhóc con gặp rắc rối
Là một người trưởng thành, một sinh viên, bạn Trương có chút thông minh.
Khi trời chiều ngả về tây, cậu đứng chờ ở lối ra nhà ga khoảng nửa tiếng, dòng người qua lại đã không thể dùng cách miêu tả người đông nghìn nghịt hay là chen vai quẹt gót để hình dung nữa rồi, cậu bị người ta hết đẩy lại va vào rồi giẫm lên, nếu mà không nghĩ cách thì chắc cậu có thể lên diễn 《Transformer》 luôn rồi. Cách cậu chừng chục mét là một gian hàng bán trái cây lưu động, con trai chủ quán đang ngồi trên ghế vẽ những bức tranh màu sắc rực rỡ và cực kỳ trừu tượng. Bạn Trương chen qua đám người để đi tới đó đưa cậu bé kia năm tệ, cậu bé nhường cái ghế, bạn Trương đặt mông xuống rồi cho cậu bé ngồi trên đùi mình tiếp tục vẽ tranh.
Giữa chừng bạn Trương nhận một cuộc điện thoại và cho cậu bé kia năm tệ, lấy quyển vở vẽ của cậu nhóc rồi viết một vài chữ thật lớn lên trên đó. Sau đó, cậu bé giơ quyển vở còn bạn Trương thì bế bé con lên, cả hai cùng nhau trình chiếu bảng tên vừa làm xong trước đám đông. Không lâu sau, một khuôn mặt không hề hòa nhập với sự ồn ào xung quanh xuất hiện từ giữa đám đông.
“Có mệt không ạ?” Bạn Trương đặt cậu bé xuống và ôm chặt lấy thầy Nghiêm đang kéo theo hành lý đã mệt đến nỗi sắp mất nửa cái mạng.
Thầy Nghiêm đã mệt tới nỗi không thể thốt nên lời, hắn ngả gục lên người bạn Trương để nghỉ ngơi.
Năm ngoái thầy Nghiêm được nghỉ Tết không nhiều, còn năm nay nghỉ thêm được hai ngày. Hắn cảm thấy sợ hãi sau khi trải qua một lần đi lại trong dịp Tết này, trước đây hắn học đại học và nghiên cứu sinh ở địa phương, gia đình cũng ở địa phương, vì vậy khái niệm về vận tải ngày Tết chỉ gói gọn trong cảnh tượng hùng vĩ trên truyền hình. Năm nay hắn không mua được vé máy bay rẻ, chỉ có thể chen chúc trên chuyến tàu dài.
Hòa trong đám đông xung quanh, bạn Trương nắm tay thầy Nghiêm và đẩy hành lý ở phía trước để mở đường. Nhân khẩu tại nhà ga đa dạng về chất lượng, có người khạc nhổ có người thì hút thuốc, bạn Trương quay lại muốn cho thầy Nghiêm hít thêm vài hơi nhưng lại thấy đối phương đang che mũi nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Bạn Trương chậm dần bước chân và hỏi.
“Mùi thuốc lá nồng quá.” Thầy Nghiêm ho khù khụ.
Chuyện lạ hàng năm kìa, làn khói bên ngoài phòng trò chơi lúc trước còn nhiều hơn bây giờ, thầy Nghiêm hít cũng không đổi sắc mặt mà giờ lại phàn nàn mùi thuốc lá nồng sao?
“Thầy đã cai thuốc rồi ạ?” Cặp mắt sợ hãi của bạn Trương sắp trừng rớt ra ngoài luôn rồi.
Thầy Nghiêm không muốn mở miệng để hít phải không khí ô nhiễm nên chỉ gật đầu một cái.
“Tại sao vậy ạ?”
Thầy Nghiêm che mũi bằng tay áo và nói: “Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi lận đấy.”
Nửa câu còn lại vì muốn chặn khói thuốc mà bị kẹt trong miệng, nhưng bạn Trương có thể hiểu và nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của thầy Nghiêm.
Thầy đã ngồi tàu lửa nửa ngày nên bạn Trương không chịu để thầy ấy đi xe buýt nữa, cậu vỗ ngực tự tin nói sẽ dùng tiền đi làm mình kiếm để mời thầy đi taxi. Thầy Nghiêm cười không ngừng, hắn phà một hơi vào tay rồi nói “Được”.
Trên xe, bạn Trương nói với thầy Nghiêm rằng mình với ông bố đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn và đảm bảo rằng thầy sẽ phải ăn nhiều đến mức béo lên hai cân luôn. Cậu cứ vui vẻ mở miệng gọi “thầy” nên tài xế phía trước chen vào hỏi: “Mối quan hệ giữa thầy trò hai người tốt quá nhỉ? Thằng con thúi nhà tôi còn ước gì có thể đi bốc mái ngói nhà thầy nó đấy.”
Khuôn mặt bạn Trương sắp dính lên trần xe: “Tất nhiên rồi, thầy Nghiêm của cháu là số một đó! Nhiều học sinh đã khóc vì thầy ấy nghỉ việc nữa.”
Thầy Nghiêm hơi ngạc nhiên: “Thật à?”
“Thật ạ, nhưng chủ yếu là mấy bạn nữ khóc thôi. Sau đó, giáo viên môn Toán mới đến đã xách cái bụng bự tới nỗi không kéo được quần lên eo, bọn họ khóc mất mấy ngày liền.”
Thầy Nghiêm cười nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt lướt qua các cửa hàng bên đường, hắn đột nhiên yêu cầu dừng xe. Bạn Trương bối rối xuống xe kéo hành lý theo sau thầy Nghiêm, vị trí hiện tại cách quán game cũ khá là xa, phải mất khoảng mười lăm phút đi bộ mới tới. Thầy Nghiêm đi đến một cửa hàng đã xác định mục tiêu. Bạn Trương ngẩng đầu nhìn rồi hai chân xịt keo cứng ngắc.
Biển hiệu phía trước cửa hàng có màu hồng phấn sang sáng, còn vẽ hình dáng của một thiên thần tình yêu, ngay cả khi trời còn chưa tối đã mở đèn neon màu hồng sáng. Trước đây các cửa hàng như thế này thường mở ở góc phố, biển hiệu càng kín đáo càng tốt, vừa muốn kinh doanh mà lại không muốn người khác biết mình bán gì. Nhưng bây giờ nó càng ngày càng sáng chói, sợ người đi đường không biết bên trong bán gì nữa cơ.
Thầy Nghiêm tự kéo chiếc vali, tay chỉ vào trong cửa hàng nhưng mắt vẫn nhìn vào bánh xe vali và nói: “Cậu vào chọn đi, tôi không biết kích cỡ của cậu.”
Bạn Trương đứng ngơ ngác khoảng chừng là một phút, ánh mắt đảo quanh giữa cửa hàng và thầy Nghiêm. Tựa như mặt đất làm bỏng chân, hoặc có lẽ cậu là một con chim sẻ, cậu cứ cà thọt quanh thầy Nghiêm, môi mấp máy nhưng không thể nói ra lời nào.
Thầy Nghiêm đoán: “Hay là cậu đã mua rồi?”
Bạn Trương lắc đầu nguầy nguậy. Thầy Nghiêm đẩy cậu vào trong cửa hàng, cử chỉ im lặng ra hiệu thúc giục. Bạn Trương lại vòng về ngả đầu lên vai thầy Nghiêm rỉ tai vài câu. Mỗi lần cậu hỏi một câu là thầy Nghiêm gật đầu một cái, cả hai khuôn mặt đỏ như nhau.
Cuối cùng bạn Trương hỏi: “Thật sự để em vào ạ?”
Thầy Nghiêm nắm lấy tay kéo vali và nói: “Cậu luôn muốn như vậy mà?”
Mộng đẹp luôn khiến người ta lâng lâng, bạn Trương không kiểm soát được nụ cười trên môi, cậu chuẩn bị trôi lơ lửng vào cửa hàng thì lại bị thầy Nghiêm giữ lấy, chỉ thấy thầy ấy vô cùng ngượng ngùng hỏi mình: “Cậu biết mình cần mua gì không?”
Bạn Trương lặp lại câu hỏi trong đầu. Nếu quả bom nguyên tử đầu tiên gọi là “cậu bé”, còn quả thứ hai gọi là “béo”, thì quả thứ ba nổ trong đầu cậu chắc chắn phải gọi là “bé béo”. Bạn Trương gật đầu một cách lúng túng và lao vào cửa hàng.
Thầy Nghiêm lo lắng bồn chồn đứng bên ngoài cửa hàng, thỉnh thoảng lại quan sát người đi ngang xem có ai quen không, nếu gặp thì liệu hắn có nên ngồi xổm tại chỗ hay che mặt bằng khăn quàng cổ hay không. May là bạn Trương nhanh nhẹn, chỉ trong chưa đầy một phút đã chạy ra ngoài.
“Thầy ơi,” bạn Trương mặc quần áo quá khổ nên không nhìn thấy cổ, nhưng bây giờ chắc chắn là cùng màu với da mặt rồi. “Em chưa đo kích cỡ của mình…”
Hèn chi lại nhanh vậy. Thầy Nghiêm cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, hắn để bạn Trương giữ vali rồi bước nhanh vào cửa hàng nhỏ. Thật ra thầy Nghiêm cũng chưa từng đo kích cỡ thực tế, vì vậy biện pháp an toàn nhất là…
“Thưa anh, anh mua những loại có kích cỡ khác nhau đó ạ, anh chắc chắn không lấy nhầm chứ?” Nhân viên cửa hàng hỏi thầy Nghiêm.
Thầy Nghiêm cứng đờ cổ gần như không thể gật đầu được. Nhân viên cửa hàng vẫn bình thường, thậm chí còn lặng lẽ đặt một cái thước đo vào trong túi nhựa không xuyên thấu. Thầy Nghiêm nói cảm ơn rồi nhanh chóng cầm lấy túi bước nhanh ra ngoài.
“Mở cái cặp ra.”
Thầy Nghiêm bỏ cái túi vào cặp của bạn Trương mà quên kéo khóa. Bạn Trương cũng không kiểm tra tình trạng cặp nên khóa cứ để mở suốt chặng đường. Cả hai đi qua một trường tiểu học, trong trường không có học sinh vì đã nghỉ học. Thầy Nghiêm với khuôn mặt đã hết nóng ran nhắc đến thời trước kia khi không có đồng phục để mặc, tất cả học sinh tụ tập trên sân chơi như đống thuốc màu trên bảng pha trộn. Sau khi có đồng phục thì không còn cảnh tượng trăm sắc cùng đua đó nữa, chỉ có sửa đồng phục từ rộng thành hẹp, từ hẹp thành ngắn thôi.
“Chuyện này thì cậu khá có kỷ luật nhỉ, chưa từng sửa đồng phục bao giờ.” Thầy Nghiêm nói.
Bạn Trương khoe khoang được vài câu lại đột nhiên dừng lại: “Thầy ơi! Em để quên một thứ ở nhà rồi, thầy đi lấy với em đi.”
Từ chỗ này đến nhà bạn Trương cũng không xa nên thầy Nghiêm đồng ý. Trên đường đi bạn Trương dính xà nẹo vào người thầy Nghiêm, nói chuyện bình thường cũng phải thủ thỉ vào tai thầy, lúc nói còn ôm eo người kia một cái. Thầy Nghiêm chỉ cảnh cáo cậu chú ý đến người quen nhưng không thật sự làm gì đó để tránh bị nghi ngờ. Bạn Trương càng lúc càng táo bạo, thừa dịp nói chuyện lại hôn vào tai thầy Nghiêm, chỉ là chân cẳng cảm thấy hơi mỏi thôi.
“Là thầy Nghiêm đây mà?”
Tiếng nói từ phía sau truyền đến, bạn Trương ôm tay của thầy Nghiêm và vỗ nhẹ vào vai người trong ngực như kiểu đập vai đấm ngực của hai người anh em tốt. Thầy Nghiêm quay đầu lại thì nhìn thấy thầy Hứa, người hơi béo hơn một chút, đầu tóc bóng mượt như thời Từ Chí Ma.
May mà thầy Hứa không nghĩ rằng việc hai người khoác vai nhau có gì bất ổn, thầy Nghiêm trò chuyện một chút với đồng nghiệp trước đây. Sau khi nói về tình hình trường học, thầy Hứa còn nói về áp lực và sự nhàm chán trong công việc giáo dục, muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ không thích nghi với tình hình không ổn định bên ngoài. Khi nghe đến đây, thầy Nghiêm lén liếc nhìn bạn Trương đang nhường chỗ cho bọn họ trò chuyện một cái. Bạn Trương cảm nhận được cảm xúc ẩn giấu trong mắt thầy Nghiêm, lòng cậu không tự chủ được mà thấy đong đầy.
Bất chợt trong lòng nổi lên tính nghịch, bạn Trương đứng sau lưng thầy Nghiêm, kéo tay áo thầy và bẻ cong tay người kia ra phía sau, nhìn từ hướng của thầy Hứa chỉ thấy thầy Nghiêm để một tay sau lưng. Bạn Trương tìm một vị trí để che mắt và lén nghịch tay thầy Nghiêm, cậu nắm từ cuối đến đầu ngón tay rồi bao quanh lấy ngón tay đó. Tốc độ phản ứng của thầy Nghiêm trở nên chậm lại. Bạn Trương giang rộng năm ngón tay của thầy Nghiêm ra rồi đan vào tay mình và khép chặt lại.
“À, ừm, thầy Hứa, nhà tôi có chút việc, tôi phải, phải đi trước đây.” Thầy Nghiêm lắp bắp kết thúc cuộc trò chuyện.
Thế là thầy Hứa chuyển mục tiêu sang bạn Trương: “Đã tốt nghiệp rồi mà cậu còn bám theo thầy Nghiêm vậy?”
Bất ngờ bị gọi đến tên, bạn Trương ưỡn ngực nói: “Thầy ấy tốt như vậy, đương nhiên em phải bám theo rồi!”
Thầy Hứa không nghĩ đến chuyện hai người có gì đó, nhưng thầy Nghiêm đã tự thoát tay ra và cúi đầu kéo vali đi, quyết định không tham gia vào cuộc trò chuyện này nữa. Thầy Hứa thấy bạn Trương không biết xấu hổ như vậy lại nói đùa: “Sau khi tốt nghiệp vẫn không cao lên tí nào ha?”
Bạn Trương nghe xong liền thấy không vui, cậu nhảy lên tại chỗ và vượt qua thầy Hứa cả một khúc, nhưng không ngờ đồ trong cặp lại rơi xuống đất theo chuyển động của cậu. Thầy Nghiêm nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại và nhìn thấy những hộp nhỏ rải rác trên đất. Vèo, nếu nấu nước có thể sôi nhanh như tốc độ bỏng mặt thì bảo vệ môi trường biết bao. Thầy Nghiêm không chờ mà đẩy vali chạy nhanh đi. Phía sau có tiếng vang của bạn Trương đang cuống quít gom đống hộp lại, chỉ một lát cậu nhóc lại kêu lớn.
“Thầy, đợi em chút!”
Sau khi hai người vòng vèo một vòng quay trở lại quán game, trời từ màu vàng đã chuyển thành cam, rót một cốc nước cam chua ngọt ngon miệng vào trong ly thủy tinh màu lam.
Bố mẹ già ngồi dưới lầu chờ thầy Nghiêm trở về. Cả hai đã nhuộm tóc đen, là do bạn Trương nhuộm giúp, mái tóc đen khiến cả hai trông trẻ hơn vài tuổi. Có lẽ bạn Trương đã làm mát-xa rất hiệu quả, mẹ già đi bộ cũng không còn khó khăn như trước. Ông bố gọi hai đứa nhỏ tới ăn trái cây, còn nói bạn Trương đã chuẩn bị các nguyên liệu cho bữa tối rồi, khi nào muốn ăn chỉ cần báo một tiếng là cho vào nồi.
Thầy Nghiêm muốn đến ăn một quả cam nhưng bị bạn Trương đẩy về hướng cầu thang, hắn nhìn cậu với vẻ thắc mắc, sự nóng vội trong mắt người kia muốn dọa hắn lảo đảo luôn rồi. Bạn Trương mím môi kéo áo thầy Nghiêm và thì thào hỏi: “Có được không ạ?”
Trái cổ của thầy Nghiêm chuyển động, hắn khẽ cắn môi dưới và nói với hai người lớn đang chờ bọn họ đi qua đó: “Con có chuyện cần nói với nhóc con, tốn nhiều thời gian lắm, bố mẹ, bố mẹ đừng quan tâm đến tiếng ồn nhé.”
Ông bố hỏi: “Thằng nhóc gặp chuyện gì à?”
Bạn Trương vội vàng đáp: “Dạ dạ, con gặp chuyện ở trường ạ.” Không để ý nội dung mà chỉ nghe giọng nói kia còn tưởng là nhà trường trao giải thưởng lớn cho cậu.
Mẹ già lại nhíu mày: “Sắp hết năm rồi hai đứa hòa thuận một tí, nói chuyện từ tốn thôi, đừng có động tay động chân.”
Thầy Nghiêm không dám nhìn vào mắt mẹ mình, chỉ đáp lại một tiếng rồi vội vã quay đầu đi lên cầu thang. Đi đến đầu bậc thang hắn dừng lại: “Ăn tối có thể sẽ hơi muộn, con, con không đói bụng.”
Vali được bạn Trương mang lên, vừa mở cửa phòng đã tiện tay đẩy thẳng vào trong, nó va vào bàn học rồi dừng lại.
Thầy Nghiêm được bọc ba lớp trong ba lớp ngoài, trông như một người bị nhét vào nắm cơm. Cậu học sinh càng nhìn càng thấy thầy Nghiêm đáng yêu, cậu hít một hơi thật sâu và kiềm chế lại.
“Em… em đi tắm một lát.” Bạn Trương lấy ra bộ quần áo mới đem theo từ nhà, bàn chân trượt cái vèo ra khỏi phòng.
Thầy Nghiêm đứng lặng im giữa phòng, ngay thời điểm này, ý nghĩ trong đầu hắn giống như chuyến tàu mà mình đã ngồi, nhiệm vụ “quá tải”, vượt quá tải trọng, không thể hoạt động. Hắn không thể chọn nhiệm vụ nào để thực hiện cả. Cho đến khi bạn Trương đẩy cửa vào, thầy Nghiêm vẫn đứng im như vậy.
Chiếc tàu quá tải ngay lập tức lệch đường ray lật xe —
Cậu học sinh mặc bộ đồng phục trung học quen thuộc, nở cười tươi như ngày kết thúc kỳ thi đại học.
Updated – 12/02/24