Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm - Chương 21: Trải nghiệm chưa từng thử
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 21: Trải nghiệm chưa từng thử
Thầy Nghiêm chỉ mua vé lượt đi còn đường về thì chưa đặt trước, hắn hỏi bạn Trương muốn ở lại bao lâu, cậu bảo lên đại học mà không cúp tiết thì có khác gì chưa nếm mùi đại học đâu. Thầy Nghiêm cười rồi đeo cặp đi làm, đi tới cửa thì bị cậu kéo lại trao cho nụ hôn ra ngoài.
Hai người đã hẹn sẽ cùng ăn trưa cho đến khi bạn Trương trở về, còn bữa tối thì xem tình hình. Thầy Nghiêm không có thời gian ở bên bạn Trương, vậy nên buổi sáng cậu một mình ra ngoài tham quan thành phố, ban đêm lại đến công ty đón thầy Nghiêm tan sở.
Con phố thương mại đầy những tòa nhà cao tầng, mỗi tòa đều khoác lên vẻ ngoài tỉ mỉ, cố gắng thể hiện ra địa vị ưu tú và vượt trội hơn những nhà khác. Cửa hàng nhiều nhất ở khu này là quán cà phê, cà phê giá cao không chỉ nhắc nhở những người làm việc ở đây phải giữ ngoại hình tươm tất mà còn muốn đốc thúc bọn họ cống hiến mỗi một phần tinh lực của mình cho công ty một cách bền bỉ và hiệu suất.
“Sao hôm nay thầy tan làm sớm vậy ạ?” Bạn Trương vẫn nhận cặp của thầy Nghiêm rồi đeo trên lưng như thường lệ.
Thầy Nghiêm vừa nghĩ về bữa tối vừa nói: “Về nhà tăng ca cũng vậy thôi.”
Đáng tiếc là dự tính này xảy ra sai lệch rồi.
Trong căn phòng thuê chỉ có một cái bàn làm việc kiêm bàn cơm đã được dọn sạch, hai người một người làm các loại khảo sát trên máy tính, người còn lại đang xem ghi chú bài học của bạn gửi tới để tự học. Người tự học đi rót cốc nước, người làm việc ngẩng đầu lên nhìn. Người tự học mất bút, người làm việc lại nghiêng đầu nhìn cái nữa. Người tự học hoàn thành nhiệm vụ học tập chạy ra ghế ngồi thì mgười đang làm việc cũng suýt chạy theo, nhìn lại màn hình máy tính, vốn dĩ với thời gian này đã hoàn thành công việc lại chỉ mới làm xong ba phần tư, thời gian tăng ca lại kéo dài ra.
Đến đêm thứ ba cậu học sinh trốn ở trong phòng không ra, chờ thầy mình kết thúc công việc mới quấn lấy hôn hít người ta.
Đêm thứ tư, bạn Trương nằm trong chăn nói với thầy: “Ngày mai em phải về thôi.”
Ra ngoài nhiều ngày như thế, lại còn bùng học, bố mẹ già cũng không có ai chăm sóc, cậu học sinh quay về lúc này rất hợp lý. Thầy Nghiêm khẽ gật đầu, chỉ là không nói lời nào, lấy điện thoại ra đặt trước vé máy bay cho học sinh của mình.
“Em gây ảnh hưởng đến công việc của thầy, còn làm thầy không được nghỉ ngơi đàng hoàng nữa.”
Thầy Nghiêm nhìn vào mắt cậu, các loại ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu thành đèn màu trong mắt hắn. “Là lỗi của tôi, lần này tôi thiếu suy xét quá.”
Cậu học sinh hỏi: “Thầy đã đặt vé xong chưa ạ?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cậu rút đi cục gạch sắt trong tay thầy, nhét bừa dưới gối rồi mới một tay ôm mặt thầy hôn nhẹ.
Những tòa nhà lâu đời ở khu này đều san sát nhau, cầm cây phơi đồ cũng có thể đâm đến cửa sổ nhà bên cạnh. Ánh trăng trên trời và ánh đèn từ nhà bên cạnh đều tìm khe hở mà lặng lẽ lọt vào và hắt lên mặt hai người.
Bàn tay của học sinh như có ý thức trượt xuống dưới, cái miệng cũng bắt đầu liếm láp khắp nơi, mùi thơm sau khi tắm bị cuốn vào khoang mũi, dưới lưỡi có mạch đập dồn dập. Loại xúc cảm này vô cùng kỳ diệu, khiến cho học sinh dùng đầu lưỡi ấn vào nhịp đập đang tăng dần kia, rồi lại nhe răng cắn phần thịt cổ ở bên cạnh động mạch, lực cắn không nhẹ, có thể cảm nhận rõ được trái cổ của người bị cắn đang nhấp nhô.
Một lúc sau, cậu học sinh ngẩng đầu nhìn về phía thầy, ánh mắt người kia vẫn ngây dại, chỉ là ngoài vẻ ngây ra kia còn có một chút gì đó ─ lành lạnh. Có lẽ ở lần hôn đầu tiên thầy cũng thế này, chỉ là cậu không đủ tỉnh táo để thấy rõ. Cậu chần chừ lùi lại, lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần, vừa rồi cậu cố hết sức châm ngòi cũng không thấy thầy nhích lại gần mình nửa đêximét. Sự lạnh lùng trong mắt thầy lại càng tăng thêm khi cậu rút lui.
Cậu bạn đeo kính nói độ thành thật của cơ thể là một loại tín hiệu, đám bạn ở lớp ba cũng thường thảo luận thầy có phải bị lãnh cảm hay không. Người duy nhất có thể xác nhận được sự thật này là cậu, nhưng kết quả nhận được chưa chắc sẽ vui. Bạn Trương không biết lúc này mình trông như sắp khóc, cậu cố gắng bình tĩnh hôn lên trán thầy.
“Ngủ đi ạ.”
Nụ hôn của cậu như miếng dán hạ sốt, ánh mắt thầy không chỉ lạnh, mà nhiệt độ còn trực tiếp hạ xuống. Trong những kinh nghiệm bạn Trương từng trải qua trong đời không có cái nào có thể nói cho cậu biết lúc này nên xử lý thế nào, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn thầy xoay người đưa lưng về phía mình. Tấm lưng kia tựa như bức tường kín bưng, mà cậu lại là một vị khách bị trục xuất bên ngoài khu vực không được đi vào.
Từ xưa đến nay ánh trăng đều đi cùng với thê lương, cậu học sinh ngây ngốc nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, yên lặng lau đi hai giọt nước mắt không kìm được mà rơi ra. Cái người đưa lưng về phía cậu cực kỳ yên tĩnh, lúc ngủ chính là dáng vẻ này. Thức không thể sờ, vậy lúc ngủ ôm một cái cũng được mà ha? Bạn Trương tìm cho mình một lý do, bàn tay xuyên qua khoảng cách không hề giảm giữa hai người ôm lấy eo thầy, không ngờ trên đường lại đụng phải thứ gì đó, người trong ngực bỗng nhiên cứng đờ.
Nguy rồi, bị lộ rồi.
Cậu học sinh chột dạ rút tay về có hơi lơ đãng và chậm chạp, thầy Nghiêm lại bỗng nhiên lắc một cái.
Cậu lo lắng tiến lên trước: “Thầy ơi? Thầy không khỏe sao? Có muốn đến bệnh viện không ạ?”
Chỉ thấy thầy Nghiêm lắc đầu không muốn nói. Cậu lại nằm xuống, cũng không dám ôm người ta nữa, chỉ ngơ ngác nhìn tấm lưng kia. Nhìn cả hồi lâu cũng không ngủ được, cậu đang định bắt đầu một vòng bi thương khổ sở khác thì lại thấy trước mắt khẽ nhúc nhích, ở vị trí vai và cánh tay, vô cùng có quy luật.
Thầy không ngủ mà làm gì vậy?
Bạn Trương quan sát một hồi, động tác kia tràn ngập cảm giác khô nóng quen thuộc, cậu chợt bừng tỉnh nhưng lại khó có thể tin được. Thầy thật sự sẽ đưa lưng về phía mình làm loại chuyện này sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông được, vì vậy cậu lại vòng tay qua eo thầy và siết chặt lấy cánh tay đang cử động của người kia. Người trong ngực đang run rẩy nhưng vẫn không phát ra tiếng, thật sự không nghĩ ra được, cậu luồn tay còn lại qua khe hở giữa gối bên gáy thầy, vòng qua phía trước rồi lại sờ lên mặt thầy. Quả nhiên, bờ môi bị cắn chặt. Cậu dùng lực ấn ngón cái vào cằm thầy.
“Đừng cắn nữa, sắp rách rồi.”
Thầy Nghiêm ngoan ngoãn buông miệng ra, cậu xoa lên cánh môi, từng dấu răng rõ ràng như cầm búa nhọn đục vào. Cuối cùng cậu nghe thấy tiếng thở dốc nhỏ xíu mắc kẹt trong khoang mũi và cổ họng, như quả bóng da dày khí đặc, bị giẫm mạnh mới xì ra một chút ít không khí.
Bạn Trương cẩn thận gạt tay thầy ra rồi thay mình vào đó. Sự run rẩy của người trong ngực biến thành vặn vẹo, từ nằm nghiêng chậm rãi chuyển sang nằm thẳng trên giường, cơ thể cuộn lại từng chút lộ ra sự khó cưỡng. Cậu duỗi thẳng người kia ra, ấn phần bụng của đối phương hướng về phía mình, không thể tránh khỏi và cũng có phần cố ý đè lên đũng quần người kia. Cùng lúc đó, người trong ngực suýt chút đã giật thót lên từ trên giường.
Cậu hơi dừng lại, cảm giác thầy không né tránh mình, cậu không dám thở mạnh, xương hông thuận theo lực hút phía trước tìm kiếm khẽ hở phù hợp nhất mà rúc vào. Một khi đặt chân lên con đường ấy sẽ bị thu hút một cách lạ kì. Động tác trên tay học sinh không dám thất lễ, phục vụ tốt cho thầy theo nhịp bước của hắn.
Không có bất kỳ rào cản nào, xúc cảm ở tay cậu vô cùng rõ ràng. Mỗi một chỗ trên làn da dường như đều khác biệt, có chỗ nổi lên gân xanh, có chỗ trơn bóng mềm mại, có chỗ lại gấp nếp gấp khúc. Cổ tay học sinh ngứa ngáy, phải mất một lúc lâu mới hiểu được lý do. Với mức độ lông chân của thầy thì chắc không có chỗ nào ít lông đâu. Cậu di chuyển chậm dần, thực hiện một chuyến đi thực tế đến cánh rừng khiến cổ tay cậu bị ngứa. Không biết thầy sẽ giận bao lâu nếu mình san bằng khu này nhỉ?
Trái ngược với xúc cảm trên tay, cái chân thứ ba của học sinh bị ngăn cách bởi nhiều lớp vải, hai lớp của mình và hai lớp của thầy, làn da non mịn cọ sát vào mảnh vải tương đối thô ráp, giống như dùng lưỡi liếm sàn xi măng chưa được đánh bóng, không đau, nhưng lại tê ngứa khiến người ta như bị kiến bò trong lòng. Gãi không đúng chỗ ngứa làm động tác của cậu trở nên ngang tàng, nhưng lại sợ nếm không đủ sâu và tỉ mỉ sẽ lãng phí cơ hội tốt này mà ép buộc mình phải chậm lại chút nữa.
Bạn Trương bận tay thuận rồi lại đổi sang tay trái, lòng bàn tay bao phủ lên những vị trí khác nhau, mồ hôi của thầy rịn ra từng giọt từng giọt. Cậu học sinh khát nước, lè lưỡi liếm nguồn nước duy nhất trước mắt.
Bỗng nhiên thầy Nghiêm quay lưng đi, tay đẩy bạn Trương, mơ hồ kêu lên: “Giấy… giấy…”
Cậu học sinh ôm chặt lấy người nọ, bàn tay vốn đệm dưới cổ thầy luồn xuống dưới, làm như một cái lồng: “Không sao đâu, em sẽ giữ lấy.”
Không biết lời nói này kích thích đến thầy Nghiêm ở chỗ nào, hắn bỗng nhiên cuộn người lại, nắm chặt lấy cổ tay học sinh, móng tay bấu vào da thịt đối phương, run rẩy một hồi cả người mất khống chế xụi lơ ra. Cậu học sinh một tay giữ lấy, một tay trong lúc vô tình kéo thầy về hướng mình, cậu cắn lên vai thầy lúc bị vải vóc cọ đau. Cậu không dành thời gian ngẫm nghĩ về dư vị mà dùng một tay lật thầy Nghiêm đang đưa lưng về phía mình quay lại và nhìn thẳng vào mắt thầy.
Không sóng không gió, thì ra người kia lại lạnh lùng như vậy vào lúc động tình nhất. Không biết khi xưa thầy đã dùng cái tính này để che giấu cảm xúc thật của mình đến mức nào.
Buồn cười nhất là hai người nhích tới nhích lui mà chăn mền vẫn trùm kín mít, giống như đám người bảo thủ trước đây chỉ dám làm loạn mà không dám nhìn loạn.
Đầu ngón tay thầy Nghiêm quệt qua khóe mặt học sinh: “Sao cậu lại khóc rồi?”
Bạn Trương ngạc nhiên, cậu đưa tay sượt qua mới biết mình đang kiềm nước mắt, lập tức buồn tủi nước mắt rơi xuống từng giọt.
Thầy Nghiêm cũng không hỏi tại sao mà chỉ yên tĩnh làm một cái cần gạt nước. Chờ mưa rơi nhẹ hạt đi hắn mới nhỏ giọng nói: “Ra trong quần à?”
Cậu học sinh còn đang tự giẫm lên cái buồn bã của mình thì cảm giác có hai ngón tay chui vào mép quần lót. Cậu giật mình ấn cái tay kia xuống rồi nhanh chóng kéo nó ra ngoài.
Thầy Nghiêm trố mắt không hiểu, giọng nói càng nhỏ hơn: “Sao vậy?”
Bạn Trương mưa rơi đột biến, nghẹn ngào nói: “Sợ thầy không quen sờ vào con trai…”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít mũi.
Thầy Nghiêm vén quần bước xuống giường đi lấy khăn giấy rồi lại chui về trong chăn lau sạch tay cho học sinh, từng ngón tay từng khe hở đều không tha. Hắn vừa lau vừa nói: “Vừa rồi cậu cứ chọc vào mông tôi, nếu tôi không quen, vậy cái thứ trên tay cậu lấy đâu ra?” Vào cái lúc nên thông minh thì học sinh lại thế này, thầy Nghiêm im lặng thở dài: “Tôi giặt quần lót giúp cậu vậy.”
Phòng tắm rất nhỏ nên không chứa được hai người, học sinh đứng bên ngoài dựa vào khung cửa chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ ửng, dù không muốn xem nhưng con mắt lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cái quần lót lề mề mãi trong chăn mới chịu cởi ra đang nằm trong tay thầy. Thầy Nghiêm chạm nhẹ ngón trỏ vào chất nhờn, rồi lại dùng ngón cái lau đi, như một nhà nghiên cứu khoa học đầy chuyên nghiệp và thận trọng, nhưng cũng giống như chỉ tò mò về nồng độ của chất nhờn. Cảm giác thầy muốn nhìn mình, thế là cậu học sinh lập tức rụt đầu đi chỉ để lại mấy ngón tay trông ngóng ở cạnh cửa.
“Thầy mau giặt đi mà!” Bạn Trương nghe thấy tiếng nước chảy lại thò đầu ra, tình hình trên mặt thầy cũng chẳng khá khẩm hơn học sinh là bao.
Quần lót được giặt dưới vòi nhưng lực nước lại không đủ lớn, vẫn còn một ít chất nhờn dính trên vải, thầy Nghiêm dùng ngón cái cọ đi từng chút một, đến khi nó không còn trơn nữa mới lại dùng một cục xà phòng thông thường chà lên mặt ngoài và tạo bọt. Chiếc quần lót màu xám chất đống lớp bọt trắng dày đặc, giống như đang bôi kem lên tấm vải vẽ vào ngày mưa. Tay thầy giội nước lạnh trắng bệch, chà xát vài lần đã bắt đầu đỏ lên, bao phủ trong lớp bọt trắng như ẩn như hiện. Chứng cứ phạm tội đã hoàn toàn bị che đậy bởi những thứ gây nhiễu tâm trí người ta.
Cậu học sinh tựa vào cửa vươn tay ra túm lấy góc áo của thầy, miệng há ra gọi hai chữ thật nhỏ. Thầy Nghiêm nghe thấy chỉ quay đầu lại nhìn cậu một cái, không có khó xử cũng không có mừng rỡ, ngay cả ngượng ngùng cũng không có. Cậu học sinh lại trầm giọng gọi tiếng nữa, vẫn chỉ là hai chữ vừa rồi, cậu không dám quá phận, dù được thầy nuông chiều nhưng cậu vẫn hiểu nên cư xử có chừng có mực. Có thể gọi một hai lần mỗi năm đã đủ thỏa mãn cơn nghiện danh phận không hiểu được trong lòng cậu rồi.
Updated – 12/02/24