Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm - Chương 19: Ngày hôm đó
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 19: Ngày hôm đó
Lúc bạn Trương tỉnh dậy, trong lòng trống quơ, cậu nhìn lên trần nhà sửng sốt mất một lúc lâu, đuôi mắt thoáng thấy tờ ghi chú trên mặt bàn mới xác nhận mình không nằm mơ. Hôm qua thi xong thầy Nghiêm tới đón cậu, buổi tối ăn tiệc do bố mẹ già làm, tắm rửa xong liền ôm thầy Nghiêm gầy gò đi ngủ.
Trời đã sáng được một lúc, ánh nắng chói chang sưởi ấm tờ ghi chú trên bàn. Tờ giấy được dán trên một chiếc hộp lớn hình chữ nhật.
“Quà tốt nghiệp, hữu dụng cho dự án đại học.”
Chữ của thầy Nghiêm không nguệch ngoạc như khi sửa bài tập, từng nét bút hạ xuống đều rõ ràng, nhìn chữ như nhìn thấy hắn đang thật sự nói ra câu này vậy.
Trong hộp là một chiếc laptop hiệu năng cao. Bạn Trương lấy cáp sạc ra kết nối máy tính với nguồn điện, rồi mới ngồi trên ghế chậm rãi đọc một câu khác trên tờ ghi chú.
“Nhóc con, tại sao hôm qua không phải là sinh nhật cậu?”
Hôm nay thầy Nghiêm phải chạy về công ty nên đã đi từ sáng sớm. Bạn Trương xem đi xem lại tờ ghi chú, cuối cùng nhịn không được lại gửi một tin cho thầy Nghiêm.
“Chênh lệch mấy tháng quan trọng đến thế sao?”
Đến trưa thầy Nghiêm mới trả lời: “Tôi phải bóc lịch đấy.”
Bạn Trương xì hơi, “Thật sao, vậy em nhịn thêm.”
Vốn dĩ bạn Trương muốn đăng ký nguyện vọng đại học ở thành phố mà thầy Nghiêm làm việc, nhưng công việc của thầy lại không biết được sẽ thay đổi ra sao, mà nếu như cậu cũng đến thành phố khác, vậy sẽ không thể giữ lời hứa chăm sóc cho bố mẹ già. May mắn là cậu không cố chấp với trường đại học hay ngành học nào cả, học ở đâu cũng được hết, cuối cùng cậu đăng ký vào một khoa ít nổi và tương đối nhàn.
Bạn Trương làm việc bán thời gian khắp nơi trong lúc nghỉ hè, mỗi lần thầy Nghiêm tìm, cậu không rửa chén thì đang chuyển hàng, xếp lịch kín hết thời gian, nhưng mỗi đêm khi quán game đóng cửa, cậu đều sẽ đến quét sàn và lau máy chơi game. Đôi khi mẹ già sẽ thưởng cho bạn Trương một que kem, bạn Trương liền gọi video khoe với thầy Nghiêm là mình có kem ăn miễn phí, thầy Nghiêm không ăn được.
“Có mệt không?” Kem que tan chảy, thầy Nghiêm nhắc bạn Trương liếm nó một cái.
“Chút xíu xiu thôi, về nhà ngủ một giấc là được ạ.”
Bố mẹ già lại gần nói chuyện với thầy Nghiêm, bọn họ trò chuyện xong thì bạn Trương cũng ăn xong que kem, cậu tạm biệt hai người rồi ra ngoài về nhà. Đèn đường đổ bóng cậu thành nhiều lớp, cậu vỗ mặt mình từ dưới lên, bị thầy Nghiêm cười nói giống như đang gọi video với ma.
“Vậy thầy trở lại thăm em là biết có phải ma hay không mà.”
Trên đường không có người, bạn Trương làm nũng không hề kiềm giọng.
Vẻ mặt thầy Nghiêm lập tức trở nên áy náy, “Nhóc con…” Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Có thể tháng này tôi không về được, hạng mục đang ở giai đoạn thử nghiệm, không đi được.”
Bạn Trương bày tỏ tâm sự rất thẳng thắn, cậu vội vã kêu lên: “Đừng cau mày đừng cau mày! Không sao hết, em đang kiếm tiền, kiếm đủ rồi em cũng có thể đến thăm thầy mà.”
Trong màn hình thầy Nghiêm đang ở phòng trà nước, giờ này còn tăng ca ở công ty, người nọ vẫn xụ mặt đeo tai nghe nói: “Sau này cậu phải đi huấn luyện quân sự, có thể đến hai tháng không gặp được. Thật sự không quan tâm hả?”
“Tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
Quả nhiên bạn Trương thấy thầy Nghiêm đưa tay che màn hình, cậu lại nhỏ giọng nói hai chữ, lần này trực tiếp bị cúp máy.
Cho đến khi khai giảng đại học hai người cũng không thể gặp mặt được một lần. Sau khai giảng, bạn Trương cần làm quen với cuộc sống đại học, cậu không có cơ hội tiêu chi phí đi đường mà mình kiếm được lúc hè. Mỗi ngày đều lảm nhảm chia sẻ cuộc sống mới với thầy Nghiêm, thầy cũng sẽ dành thời gian kể cho cậu biết kinh nghiệm học đại học trước đây của mình. Các bạn đại học mới quen bạn Trương đều biết cậu có bạn gái, điện thoại như mọc trên mặt, miệng nói tai đeo tai nghe, một giây cũng không xa được cục gạch sắt kia. Nhưng mỗi lần bạn học muốn gặp cô bạn gái này thì đều bị cậu từ chối, cái điệu bộ như thể phải giấu món báu vật tuyệt nhất trên đời này đi không cho người ta nhìn trộm.
Bố mẹ già đã nuôi báu vật hơn hai mươi năm còn không biết trong nhà mình có tên trộm, tên trộm vặt này chẳng những trộm báu vật, mỗi ngày còn đến nhà ăn cơm, rồi mỗi ngày còn gọi điện thoại cho báu vật trước mặt bọn họ.
Hôm nay bạn Trương ăn cơm tối xong định gọi điện cho thầy Nghiêm thì nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi lộn, cậu lập tức chạy xuống lầu. Mẹ già ngăn giữa hai vị khách bị đẩy tới đẩy lui, bạn Trương cứu mẹ già ra rồi để bà ngồi xuống cùng ông bố vừa xuống lầu, còn chuyện này thì để cậu xử lý.
Qua lời kể được biết rằng, hai vị khách trung niên không quen biết này rủ nhau chơi game, sau đó xảy ra cự cãi vì hai bên không chịu thua, đang lúc nháo nhào thì một trong hai người đã say vung nắm đấm. Trong quá trình ngăn cản, bạn Trương vô tình bị ăn mấy cú, đau đến nỗi mắt mũi miệng không há ra nổi. Cậu vội vàng nhờ mẹ già gọi cảnh sát. Hai vị khách kia quýnh lộn ầm xì đùng làm khách trong tiệm sợ hãi bỏ chạy. Bạn Trương lùi ra khỏi chiến trường, xoay người tiễn những khách khác đi ra ngoài, rồi mới khóa cửa lại cái rầm, yên lặng chờ cảnh sát đến.
Xe cảnh sát nhanh chóng thổi còi tới nơi, hai vị khách đánh đấm túi bụi trong tiệm đã làm thể lực yếu đi liền hú hồn muốn chạy trốn, nhưng lại bị bạn Trương cắt đường lui từ trước. Nhân viên cảnh sát gõ cửa kính bạn Trương mới mở ra. Rất nhiều ghế và máy chơi game trong tiệm bị xô đổ xê dịch, nhân viên cảnh sát xem xét liền biết đại khái là chuyện gì. Chuyện khách ngoại quốc bị mất ví lần trước đã khiến bạn Trương làm quen với quy trình trình báo, cậu để bố mẹ già chờ trong nhà rồi đến đồn một chuyến với nhân viên cảnh sát.
Hai vị khách kia không có lời nào biện hộ, nhân chứng vật chứng đều có, cái sức đánh đấm hì hục vừa rồi cũng biến mất tiêu mất hút. Bạn Trương bày tỏ yêu cầu bồi thường, đồng thời yêu cầu nhân viên cảnh sát đưa ra thông báo cấm hai người này vào quán game trong vòng ba tháng. Đến khi cậu xong xuôi tất cả thủ tục về nhà, điện thoại sắp bị thầy Nghiêm gọi cháy máy.
“Em vừa định gọi điện cho thầy đó.” Bạn Trương nói với người bên kia điện thoại.
“Tôi có nghe bố mẹ nói, cậu bị thương ở đâu?” Cảm giác ở bên kia thầy Nghiêm đang đứng bên đường, xe cộ chạy qua ầm ĩ.
“Không có ạ, em chỉ bị đẩy mấy cái thôi à.” Bạn Trương lần lượt báo cáo quá trình và kết quả xử lý với thầy Nghiêm.
Thầy Nghiêm nghe xong lại nói: “Gọi video với tôi.”
Bạn Trương lề mề tìm một chỗ không quá sáng mới nhận cuộc gọi video của thầy Nghiêm. Không ngờ câu đầu tiên thầy nói lại là bảo cậu tìm chỗ sáng một chút mà đứng. Vết thương trên mắt và miệng của bạn Trương không giấu được, khóe miệng tụ máu, hơi kéo ra một tí là thấy đau. Thầy Nghiêm không nói lời nào, vẻ lo lắng trên mặt đều bị bạn Trương thấy hết.
“Vết thương trông dữ dằn vậy thôi chứ không nghiêm trọng lắm đâu ạ.”
“Vậy cậu cười một cái xem.” Thầy Nghiêm nói.
Bạn Trương sững người một lúc, rồi mới dùng phần thịt không bị xây xát ở xương gò má mà nở nụ cười ngoài miệng nhưng đau trong lòng.
“Được rồi, đừng cười nữa. Đến bệnh viện khám đi.”
Bạn Trương không dám không nghe, cậu bắt taxi ở ven đường và bảo tài xế đưa đến bệnh viên gần nhất.
Trên đường đi, thầy Nghiêm hỏi bạn Trương việc học có bận bịu không, “Nếu cậu bận lại có nhiều việc phải lo như vậy, tôi sẽ bảo bố mẹ đóng cửa nghỉ ngơi vài ngày.”
“Lúc em bận có nhờ bạn học đến giúp trông tiệm. Hôm nay thật sự là tình huống đặc biệt thôi, thầy đừng lo nhé.”
“Bạn học của cậu giúp trông tiệm sao?”
“Dạ, em lo cho hai bác nên đã nhờ bạn học giúp đỡ một chút. Bọn họ rất vui lòng, còn cảm thấy mới lạ nữa cơ.”
Bạn Trương nói, bọn họ thậm chí còn lập “Bảng biểu của lớp”, ai sau khi học xong có thời gian thì đến đổi ca. Thầy Nghiêm nói không nên lời mà nhìn cậu nhóc không biết đã lớn lên từ lúc nào.
Sau khi đến bệnh viện, bạn Trương đã cúp máy trước để đi xử lý vết thương. Thầy Nghiêm gửi cho cậu hai tin nhắn, tin đầu là ảnh chụp màn hình mua vé máy bay, tin sau là tin nhắn văn bản.
Bạn Trương nhìn thấy tên mình trên thông tin mua vé, hèn chi vừa rồi thầy Nghiêm hỏi thông tin nhận dạng của cậu. Chuyến bay đến thành phố nơi thầy Nghiêm đang ở, chuyến bay sớm nhất vào buổi sáng.
Tin nhắn văn bản chỉ có vỏn vẻn bốn chữ, chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Tôi nhớ cậu lắm.”
Bạn Trương nhếch môi cười, cứ đọc đi đọc lại tin nhắn kia mãi. Đột nhiên cậu nhận ra, hôm xuất hành trên thông tin chuyến bay là ngày sinh nhật của cậu.
Ngày hôm đó cậu vừa hay cũng trưởng thành rồi.
Updated – 12/02/24