Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm - Chương 18: Đón nhóc con
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 18: Đón nhóc con
Là một học sinh chưa tiến vào xã hội, một dân thường tầng lớp cỏ cây, bạn Trương hận gió trên trời không thổi tiền đến. Không cần thổi nhiều, chỉ cần chi phí đi lại là được, để cậu có thể mỗi tuần đều chạy đến gặp thầy Nghiêm.
Đi đường sắt rẻ nhưng lại tốn thời gian khá lâu. Đi máy bay nhanh nhưng cộng các khoản lặt vặt lại thì đắt. Nếu muốn mỗi tuần gặp một lần, một tháng gặp bốn lần, đến cả thầy Nghiêm cũng không bỏ ra nổi số tiền này, nói chi đến một con gà con lông bông như bạn Trương. Ngoại trừ một hai tháng vừa tới công ty phải làm quen với công việc nên tương đối bận rộn, về sau thầy Nghiêm đều cố gắng dành ra một ngày mỗi tháng để về quán game thăm đứa nhỏ nheo nhóc bị bỏ lại.
Bạn Trương siêu ngoan, trước giờ chưa từng đòi đi đâu chơi hay phải làm gì đó. Thầy Nghiêm trở về liền cùng nhau ăn cơm ở nhà, bạn Trương ngồi ở một bên xem thầy Nghiêm tán gẫu chuyện làm ăn với bố mẹ, ông bố nghe chỉ hiểu được nửa vời, thầy Nghiêm liền chậm rãi giải thích. Nói thì nhiều, nhưng cơm lại không ăn, mẹ già giục mọi người mau ăn lúc còn nóng.
Trở về phòng, thầy có lẽ đã mệt, cậu cũng không quấy rầy, sắp xếp cho người nọ nằm trong chăn, còn mình ngồi vào bàn học. Đôi lúc thầy Nghiêm không ngủ ngay khi vừa chạm gối mà sẽ nằm nghiêng trên giường nhìn học sinh của mình, cậu trò chú ý tới sẽ dựa vào bàn nói chuyện với thầy một lát, nội dung không có ý nghĩa nên chẳng ai nhớ rõ, cho đến khi thầy ngủ. Trước đó cậu có tặng cho thầy một chiếc vòng tay, trên sợi dây bện mỏng màu trắng gạo có buộc một viên đá màu xanh biếc, viên đá ấy không tròn cũng không vuông, không có hình dạng theo một quy tắc nào cả. Thầy Nghiêm vẫn luôn mang theo, cậu đưa tay chạm vào viên đá được thầy sưởi ấm.
Sự bình yên của cuộc sống là nhiên liệu sạch sẽ nhất thúc đẩy con người ta tiến lên mà không làm ô nhiễm trái tim họ.
Thầy Nghiêm tỉnh lại, trông thấy học sinh của mình đang ngủ gục trên bàn với tư thế cầm bút. Hắn chống người dậy rồi nhẹ nhàng rút cây bút trong tay cậu ra và bỏ lên bàn, sau đó xoa đầu cậu, xúc cảm từ những sợi tóc mềm mại lẻn qua giữa ngón tay khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, giống như quét nhẹ cây bút lông cừu thuần trắng trên đầu quả tim. Lần này thầy Nghiêm không chạy trốn nữa, hắn dùng thêm sức xoa cho học sinh của mình tỉnh lại rồi mới mở rộng tấm chăn cho cậu chui vào, nằm trong lòng hắn ngủ một giấc yên ổn.
Vào ngày thi đại học bạn Trương không căng thẳng lắm, mẹ không gây áp lực cho cậu, còn nói thi không đậu đại học thì đến siêu thị làm việc, có thể nuôi sống bản thân là được. Ở nơi xa thầy Nghiêm cũng không đặc biệt cổ vũ cậu, chỉ bảo cậu thi xong về nhà ngủ như một ngày bình thường. Ngược lại, biểu hiện của bố mẹ già lại tương đối phù hợp với phản ứng của phụ huynh, trước khi thi một ngày đã gọi điện cho bạn Trương bảo cậu đừng lo lắng, cậu còn an ủi ngược lại hai người. Hai người nói, thi xong thì đến tiệm ăn tiệc.
Môn cuối cùng đã kết thúc kỳ thi, bạn Trương có chút mệt mỏi bước ra khỏi trường thi. Ngoài cổng đã có rất nhiều phụ huynh đến đón học sinh, bạn Trương nhận được tin nhắn của mẹ và đi bộ đến gốc cây lớn trước cổng. Bên tai đều là tiếng nói chuyện, có học sinh hỏi nhau câu tâm đắc trong bài thi, có bố mẹ hỏi con cái làm bài thế nào, đương nhiên không thể thiếu tiếng hò hét giải tỏa áp lực của các thí sinh. Bạn Trương cũng bị lây truyền cảm xúc, bước chân chạy tới gốc cây lớn ngày càng nhẹ hơn và nhanh hơn. Bỗng nhiên cậu dừng lại, ánh mắt dán chặt vào một bóng người đứng cách gốc cây năm sáu mét. Ban đầu người kia không nhìn thấy cậu, hắn đeo túi xách chớp chớp đôi mắt mệt mỏi không ngừng quét qua đám đông, im lặng lại có chút vội vàng tìm kiếm trong đám người.
Bạn Trương bấm vào chức năng gọi trong điện thoại, tìm số của thầy Nghiêm rồi gọi đi. Cậu nhìn thấy bóng người kia đưa điện thoại đến bên tai.
“Không phải hôm nay thầy phải đi làm sao?” Bạn Trương hỏi.
Âm thanh xung quanh lưu thông giữa hai điện thoại. Bóng người kia tăng tốc động tác càn quét, cuối cùng trông thấy bạn Trương ở ngay gần đó. “Tôi xin nghỉ để tới đón cậu.”
“Em không nằm mơ đúng không?”
“Có lẽ vậy?”
Thầy Nghiêm cười đặc biệt rạng rỡ, giống như gốc cây kia là hắn trồng, trồng nhiều năm nhưng chỉ mọc cành mà không ra lá, ngay tại khoảnh khắc vừa rồi đã đâm chồi nảy lộc.
“Nhường đường một chút! Nhường đường một chút!”
Bạn Trương đẩy đám đông ra, va vào vai mấy thí sinh lại đạp trúng chân vài phụ huynh, vẻn vẹn chỉ mấy bước đã làm cậu đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng cậu liều lĩnh không kịp chờ đợi xông vào lòng thầy Nghiêm, siết chặt lấy đối phương. Gặp mặt một năm lớp mười hai đều không bằng hiện tại. Sau lưng thầy Nghiêm đã ướt đẫm nhưng bạn Trương vẫn không buông tay, còn dụi mồ hôi trên mũi mình vào áo sơmi của thầy Nghiêm.
“Mẹ cậu có tới đón cậu không?” Thầy Nghiêm vỗ vỗ sau lưng bạn Trương.
Bạn Trương bỗng nhiên ngẩng đầu, “Có ạ.” Rồi lại vùi đầu vào ngửi mùi hương trên người thầy.
Thầy Nghiêm đẩy người trong ngực ra, “Chú ý hành vi.”
Bạn Trương ôm người nọ rồi đưa mắt tìm mẹ dưới cây, chú cũng có tới, “Bọn họ nhìn thấy em rồi.”. Truyệ? cop từ tra?g # T?uMT ?U?eN.?? #
Mẹ cực kỳ bất ngờ vì sự xuất hiện của thầy Nghiêm, rồi bận bịu cảm ơn vì thầy đã chăm sóc tốt cho bạn Trương. Thầy Nghiêm trông thấy nhẫn cưới trên tay mẹ bạn Trương thì mỉm cười rồi nói vài câu khách sáo. Bạn Trương ở bên cạnh lại càng sốt ruột, vẻ mệt mỏi trên mặt thầy Nghiêm quá rõ ràng, mí mắt mỏng đã chồng chất ra ba tầng rồi.
“Mẹ, hôm nào mình trò chuyện tiếp nhé, để con đưa thầy về nhà trước, thầy ấy mệt lắm rồi ạ.”
Bạn Trương không để ý đến lời từ chối của thầy Nghiêm mà trực tiếp nhét người vào trong taxi. May là các thí sinh xung quanh cũng đang ồn ào, ném sách rồi nhảy nhót loạn xạ, vì vậy sự tương tác giữa bạn Trương và thầy Nghiêm mới không có vẻ quá kỳ lạ. Mẹ cũng chỉ ngẩn người rồi để bạn Trương đi, nhìn người ở trong xe rồi la to: “Đừng gây thêm rắc rối cho thầy nhé con.”
“Con biết rồi.”
Ngày hè chói chang, thầy Nghiêm hưởng điều hoà dựa vào vai bạn Trương nhanh chóng thiếp đi. Bạn Trương để tay thầy Nghiêm trên đùi mình, nắm chơi một hồi rồi luồn năm ngón tay qua khe hở và giữ thật chặt.
Sau khi xuống xe, bạn Trương cõng thầy Nghiêm đang mơ màng trên lưng và đeo túi của hai người ở trước ngực. Đi đường cứ lảo đảo, thầy Nghiêm chậm rãi tỉnh lại, nghiêng mặt gối lên vai bạn Trương, ngón trỏ vuốt ve đuôi tóc ở trước mắt. Chiếc đèn chiếu điểm duy nhất trên trời đang đuổi theo người chạy, dù thế nào cũng phải để cho người ta làm nhân vật chính một lần. Mồ hôi sau cổ bạn Trương bị thầy Nghiêm nghịch bằng đầu ngón tay, trên vai bị giọt mồ hôi từ khuôn mặt lười biếng kia chảy xuống thẩm thấu. Sau lưng cậu gần như dốt cháy người trên trên lưng, nhưng người nọ lại không có ý định chạy trốn. Con đường đi bình thường đã bị hai người làm cho có cảm giác như cùng nhau đến luyện ngục.
Bạn Trương liếm đôi môi khô vì cháy nắng: “Thầy…”
“Hửm?” Lồng ngực của người trên lưng chấn động, làm cho lưng cậu hơi tê.
Bạn Trương lại gọi một tiếng: “Thầy.”
“Ừm.”
“Em có người mình thích rồi.”
Đầu ngón tay của thầy Nghiêm bỗng dừng lại một chút, rồi sau đó lại tiếp tục đường trượt. “Ừm.”
“Em có nên tỏ tình không?”
Người trên lưng không nói gì, nhưng bạn Trương có thể cảm giác được ánh mắt sáng rực của người kia di chuyển theo mồ hôi chảy vào trong cổ áo. Cậu rụt cổ lại, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt thăm dò kia. Cậu nghe thấy tiếng kính mắt bị gỡ xuống và gập lại, sau đó người kia vùi cả khuôn mặt vào trên lưng cậu, hai tay chậm rãi vòng lên phía trước ôm lấy vai cậu.
Giọng nói của thầy Nghiêm như tấm pha lê không sạch, mơ hồ và loáng thoáng, khiến cho người ta rất để ý:
“Ừm, người đó sẽ không từ chối cậu đâu.”
Updated – 12/02/24