Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm - Chương 17: Khác nơi dẫn đến bi kịch
- Trang Chủ
- Thưa Thầy, Em Là Cán Sự Bộ Môn Của Thầy Nè - Vong Liễu Hạ Diêm
- Chương 17: Khác nơi dẫn đến bi kịch
Là một học sinh sắp cuối cấp, một con cá muối đang được nghỉ hè, bạn Trương vui quên trời quên đất. Buổi sáng nằm trên giường thầy Nghiêm tỉnh dậy, buổi trưa xuống lầu vừa trông tiệm vừa đọc sách, đến tối lại nằm trên giường thầy Nghiêm nói chuyện điện thoại và chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay cậu bạn đeo kính hiếm hoi gọi điện cho bạn Trương, cậu vừa học xong đang định nằm xuống giường nghỉ ngơi.
“Cậu biết chuyện thầy Nghiêm từ chức chưa?” Giọng của đeo kính rất nhẹ, sợ chạm đáy nỗi đau của bạn Trương.
“Biết rồi.”
“Nghe nói còn đến thành phố khác.”
“Cậu nghe được từ đâu vậy?”
Cậu bạn đeo kính vậy mà lại an ủi người ta: “Cậu đừng buồn quá, cũng đừng giả bộ mạnh mẽ.”
Bạn Trương vỗ vỗ gối đầu rồi mới vùi mặt vào đó, xúc cảm mềm mại làm cậu nheo mắt lại, nhịn không được còn hừ nhẹ một tiếng.
“Hôm thầy ấy đi là tôi tiễn ra sân bay.” Bạn Trương không ngẩng đầu, giọng nói nghèn nghẹn trong gối. Lần này đến lượt đeo kính giật mình. Bạn Trương lăn một vòng trên giường rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi đang nằm ở nhà thầy ấy đây.”
Điện thoại vang lên tiếng thông báo, có cuộc gọi đến đang chờ kết nối. Bạn Trương nhìn thông báo cuộc gọi, khóe miệng bất giác nhếch lên. “Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi có điện thoại rồi.”
“Rốt cuộc hai người là sao vậy?” Cái đầu thông minh của đeo kính không theo kịp.
“Uây, cậu muốn chạy tới ăn dưa ở tuyến đầu à!” Ngón tay bạn Trương muốn ấn nút cúp máy nhưng lại không nhấn xuống được.
“Ít nhất tôi cũng chỉ cách cho cậu!” Đeo kính lại lôi vết thương cũ ra nói: “Tôi chịu mấy đấm còn cậu kiếm được hời nhiều nhỉ?”
Bạn Trương đổi thành tốc chiến tốc thắng: “Được được được, tôi nói cậu nghe tôi nói cậu nghe, đang là quan hệ chờ thi đại học tốt nghiệp. Rõ rồi chứ? Hiểu rồi đúng không? Tạm biệt hen.”
Cuối cùng tiếng “Alo” vội vàng của đeo kính đã bị bạn Trương nhẫn tâm cúp máy.
Cuộc gọi nối tiếp cuộc gọi. Bạn Trương hắng giọng, kéo theo cái đuôi có thể vượt qua thành phố mà gọi người bên kia: “Thầy ơi ─ “
Thầy Nghiêm nói lời giữ lời, hắn đã viết đơn từ chức vào ngày biết thành tích của bạn Trương và chuẩn bị hồ sơ xin việc trong mấy ngày liên tiếp. Mỗi ngày bạn Trương đều bám theo xem hắn đi nộp hồ sơ, rồi lại theo hắn chạy thủ tục từ chức. Thầy Nghiêm vừa kết thúc thời gian thử việc, còn chưa làm xong thủ tục chuyển sang chính thức nên từ chức cũng không quá khó khăn. Sau khi trao đổi với hiệu trưởng, hắn điền và gửi một số biểu mẫu. Vốn dĩ thầy Nghiêm đã ký hợp đồng với nhà trường ba năm, nếu chấm dứt sớm thì phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, nhưng trùng hợp là hắn còn đang kẹt ở kỳ chuyển thành chính thức, thành quả giảng dạy trong lúc tại chức cũng không tầm thường, vậy nên bên phía nhà trường không có làm khó hắn.
Bạn Trương đi theo thầy Nghiêm chạy chương trình và cảm thấy rất phức tạp, nói giáo viên là nghề bán mình. Thầy Nghiêm cười rồi nói, đúng vậy đó, bán cho nhà trường, bán cho học sinh. Bạn Trương nghe rõ lại cười ha ha.
Trong mấy công ty mà thầy Nghiêm tìm có một chỗ là công ty của hai vị khách ngoại quốc từng đến tiệm trước kia. Hắn đã đến một thành phố cách xa hơn ngàn cây số để phỏng vấn, bình tĩnh tự nhiên giới thiệu mình, giới thiệu những món đồ chơi nhỏ mà mình thường làm, nói về quan điểm của mình đối với ngành nghề. Bởi vì phải phỏng vấn với mấy công ty nên hắn ở lại thành phố lớn vài ngày. Mỗi ngày bạn Trương đều muốn gọi điện thoại cho hắn, khen ngợi hắn, động viên hắn một chút, rồi lại báo cáo tình hình với bố mẹ già.
“Thầy ơi, em rất nhớ thầy đó.” Mỗi lần bạn Trương đều sẽ nhẹ giọng thì thầm một câu như thế trước khi cúp máy.
Thầy Nghiêm sẽ an ủi: “Tôi sẽ quay về nhanh thôi.”
Sau khi hoàn thành tất cả các buổi phỏng vấn, thầy Nghiêm lập tức quay trở về. Bạn Trương đến đón, vừa hỗ trợ đẩy hành lý vừa cung cấp đồ uống lạnh ngon miệng, bị thầy Nghiêm cười nói càng sống càng nịnh bợ. Sau khoảng một tuần chờ đợi, thầy Nghiêm nhận được thông báo tuyển dụng và trở thành đồng nghiệp của vị khách ngoại quốc. Bạn Trương biết được tin liền vui vẻ lau sàn quán game một lần nữa.
Tiếp theo là chờ kết quả phê duyệt của bộ giáo dục với yêu cầu từ chức của thầy Nghiêm. May mắn là công ty mới sẵn sàng chờ thầy Nghiêm xử lý xong công việc giảng dạy, thầy Nghiêm liền dùng thời gian này lên mạng tìm phòng cho thuê, bạn Trương đặt cái mông ngồi bên cạnh cho lời khuyên. Thầy Nghiêm thường bị bạn Trương ôm lên giường đi ngủ trong khi nói chuyện.
Bạn Trương thích vừa dụi vừa nói: “Thời gian không còn nhiều, em phải ôm thầy ngủ nhiều một chút.”
Thầy Nghiêm thì xoa xoa khuôn mặt nóng hổi của mình và đứng dậy đi khóa cửa, rồi trở lại giường đắp chăn cho hai người.
Dọn đến sống ở thành phố khác là một chuyện rất rườm rà, xử lý phòng thuê, xử lý hành lý, thỉnh thoảng lại có tình huống nhầm lẫn xảy ra. Thầy Nghiêm liên tục đóng gói đồ đạc trong hai ngày, lập danh sách và trải những thứ cần mang ra sàn nhà như người bào chế bốc thuốc Trung y, bạn Trương ngồi dưới đất bị bao quanh bởi các thùng carton và vali, dựa theo hướng dẫn của thầy Nghiêm đóng gói từng thứ cho vào hành lý, nhân tiện kiểm tra xem có bỏ sót vật gì trong danh sách không. Quần áo mang theo rất nhiều, bạn Trương yêu cầu thầy Nghiêm để lại một chiếc áo sơmi cho cậu nhìn vật nhớ người. Thầy Nghiêm chọn cái đẹp nhất, lúc đưa cho bạn Trương còn không dám nhìn người ta, ra vẻ cứng rắn nói rằng không được dùng áo làm chuyện xấu. Bạn Trương cầm quần lót nói cái này cũng giữ lại một cái, kết quả bị thầy Nghiêm giật lại, còn bị loại khỏi chức vụ trợ thủ. Luôn có một số thứ không thể thu dọn sớm được, bạn Trương nói nếu có bỏ sót thứ gì sẽ gửi đến cho thầy Nghiêm, kết quả là bị cái miệng quạ đen này nói trúng rồi.
“Nhóc con, tôi quên mang theo bàn chải đánh răng điện rồi.” Thầy Nghiêm gọi điện thoại nói.
Bạn Trương vội xách mông đi lấy bàn chải đánh răng, mang dép chạy bạch bạch bạch đến trạm chuyển phát nhanh, cùng ngày gửi đi, hôm sau thầy Nghiêm đã nhận được bàn chải điện.
Lần đầu tiên bạn Trương nghe thầy Nghiêm gọi mình là “nhóc con” chính là ngày thầy Nghiêm gửi đơn xin từ chức. Trước đó thầy Nghiêm không gọi cậu là “bạn Trương” thì cũng gọi tên đầy đủ của cậu, hoặc là xa cách hoặc là cảnh cáo, “nhóc con” đối với cậu quá mới lạ, giống như rắc sô cô la vụn đầy màu sắc xuống một ly kem sữa vậy. Cậu hỏi cả một ngày, thầy Nghiêm nằm trên giường sắp ngủ mất, lúc chợt tỉnh đã dụi vào cánh tay cậu và nói: “Tôi không còn là thầy của cậu nữa.”
Bạn Trương bôi nhựa cây vào cổ họng*, vừa dính vừa mượt, cậu hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Hôm nay thầy có nhớ em không?”
*kiểu như mồm miệng trơn tru dẻo queo á. Tui thề, mới đầu đọc không hiểu, không thể hiểu được:”>
Thầy Nghiêm sống ở thành phố mới chưa đến một tháng, mỗi đêm bạn Trương đều sẽ chờ cuộc điện thoại của đối phương, tới khi con mắt mở không lên nữa mới đi ngủ.
Giọng của thầy Nghiêm nghe không được vui: “Vừa rồi cậu đang nói chuyện điện thoại với ai thế? Nghe máy chậm như vậy.”
“Đeo kính ấy ạ. Cậu ấy gọi để nói em nghe chuyện thầy từ chức đó.”
Trong điện thoại đều là tiếng gõ bàn phím, không thấy thầy Nghiêm nói chuyện. Bạn Trương suy nghĩ một chút rồi nói với cái giọng như muỗi kêu: “Em gọi video với thầy được không ạ?”
Thầy Nghiêm không lên tiếng mà trực tiếp cúp máy luôn. Cuộc gọi video của cậu đến rất nhanh, hắn liếc nhìn cái giường mà bạn Trương đang nằm rồi hỏi: “Sao lại ngủ ở nhà tôi nữa rồi?”
“Mẹ em với chú đi du lịch ạ.”
Với sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, hiện tại hình ảnh của cuộc gọi video đã rất rõ ràng, bạn Trương nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt thầy Nghiêm, râu ria lôi thôi vội vã làm việc tại chỗ.
“Bận bịu vậy ạ?”
“Ừm, tôi đã tiêm phòng cho cậu trước rồi đó.”
“Có thể gọi video em cũng thỏa mãn rồi.” Bạn Trương dụi vào gối đầu và nói: “Bây giờ về nhà mình có khi em lại không ngủ được.”
Thầy Nghiêm nhỏ giọng nói một câu gì đó mà bạn Trương không nghe rõ, trong công việc không thể phân tâm, thầy Nghiêm chờ đến khi hơi nhàn rỗi mới nói với bạn Trương: “Cậu gửi số điện thoại của đeo kính cho tôi.”
Bạn Trương gửi số xong liền ngủ thiếp đi. Thầy Nghiêm nhìn người trong điện thoại rồi ác độc đánh thức đối phương: “Nhớ những gì cậu đã hứa với tôi đấy.”
“Em nhớ mà, không được yêu đương.”
Hôm đó bạn Trương hôn lên mu bàn tay thầy Nghiêm xong, hai người đã lập ra một quy ước: Bạn Trương không được yêu đương trong năm lớp mười hai, bất kể đối tượng là ai cũng không cho phép bắt đầu mối quan hệ, đây là đặc quyền của thầy Nghiêm. Cảm xúc của bạn Trương đang chơi nhảy lô tô, mỗi một khung chữ lại là một cảm xúc khác, tích cực rồi lại tiêu cực, nhảy qua một ô cậu lại đổi một khuôn mặt. Cuối cùng cậu yêu cầu đổi một quy ước thành hai quy ước, thầy Nghiêm cũng không được có bất kỳ phát triển tình cảm nào trong lúc cậu học lớp mười hai, để thể hiện sự công bằng.
Điện thoại của bạn Trương được nối với dây sạc, đang ngủ mơ màng mở mắt ra trông thấy thầy giáo của mình trong video đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Cậu gọi khẽ vài tiếng, nhìn thấy thầy Nghiêm lề mề vùi mặt trong khuỷu tay liền thúc giục đối phương lên giường ngủ. Thầy Nghiêm mà buồn ngủ là mất tuổi, bạn Trương tốn cả một hồi lâu mới dỗ được người ngủ gục xuống bàn kia vào trong chăn.
Hai người duy trì cách gặp mặt này cho đến khai giảng.
Vì nghỉ hè tương đối rảnh rỗi nên bạn Trương mới có thời gian gọi video cho thầy Nghiêm mỗi ngày, đến khi khai giảng, cậu cũng bận rộn y như thầy Nghiêm. Lớp mười hai rồi, bất kể học sinh có thành tích tốt hay không tốt đều liều mạng ngâm mình trong sách vở, có ra sao cũng che sách lên mặt rồi ngủ, giả vờ cái vẻ chăm chỉ. Trong môi trường học tập của châu Á, thí sinh dự bị đại học có thể ngủ sáu tiếng một ngày thật sự là nằm mơ.
Không biết từ lúc nào, cuộc điện thoại mỗi ngày của hai người biến thành ba ngày một cuộc, gọi video cuối tuần biến thành một cú điện thoại ngắn ngủi. Có khi là thầy Nghiêm tăng ca, trò chuyện một chút liền không còn thanh âm; Có khi là bạn Trương đang làm bài, trò chuyện một chút lại ngủ thiếp đi. Dần dần, trước khi gọi điện thầy Nghiêm sẽ suy nghĩ xem lúc này bạn Trương có đang ôn tập hay không, trước khi gọi video bạn Trương sẽ lo lắng có quấy rầy đến công việc của thầy Nghiêm hay không.
Điều sợ nhất khi ở khác nơi đã đến.
Hôm đó thầy Nghiêm nhận được một nguồn tin, vốn đang gấp rút hắn lập tức xin sếp cho nghỉ mười phút rồi trốn đến phòng trà nước gọi điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối hắn lập tức nói một câu: “Có phải cậu quên mình đã hứa với tôi điều gì không?”
Bạn Trương tay trái cầm điện thoại tay phải cầm bút, khuỷu tay đè trên bài thi, có chút mê mang: “Sao vậy ạ?”
“Cậu hẹn một cô gái ở thư viện đúng không?” Thầy Nghiêm xé lớp da trên môi mình, giống như đang tự trừng phạt vì hành vi non nớt này.
Bạn Trương khựng lại mấy giây, quay đầu sang nhìn bạn nữ bên cạnh rồi đột nhiên nở nụ cười kỳ quái. Cậu ấp úng nói: “Ồ, bọn em cùng nhau học thôi ạ.”
“Môn gì?”
“Ngữ văn.”
“Không phải đeo kính rất giỏi Văn sao? Sao không tìm cậu ấy?”
Nụ cười của bạn Trương càng rõ rệt hơn: “Ồ, có người giỏi hơn cậu ấy thì tốt hơn mà, với lại lúc dạy, cậu ấy dữ lắm… Tiểu Văn ở lớp một nói chuyện đều khe khẽ giọng, dễ nghe hơn ạ.”
Thầy Nghiêm xé rách da trên môi, như bị con kiến cắn vào miệng. Hắn liếm máu chảy ra rồi nói: “Vậy cậu học tập cho giỏi đi.”
Bạn Trương cười khẩy nhìn cuộc gọi bị đơn phương cúp máy, đang trong thư viện nên không dám quá càn rỡ. Cậu đứng dậy đi ra ngoài và bắt đầu công cuộc rượt đuổi.
Người trong điện thoại kết nối rồi cũng không nói lời nào, lại là một tràng tiếng gõ bàn phím quen thuộc.
Bạn Trương gọi một tiếng “Thầy” trước, như con vật nhỏ vỗ móng vuốt vào người ta đòi đồ ăn. “Tiểu Văn giúp em học Văn, em dạy cậu ấy môn Toán, mọi người trao đổi đồng giá mà.”
Thầy Nghiêm vẫn không nói lời nào.
Bạn Trương hỏi: “Sao thầy biết em hẹn người ta ở thư viện?”
Tiếng gõ phím dừng lại một hồi.
Bạn Trương lại hỏi: “Là đeo kính nói với thầy đúng không ạ?”
“Ừm.” Đối đáp ngắn, giảm bớt cảm xúc lộ ra ngoài.
“Thầy, thầy đổ oan cho em phải làm thế nào đây?” Bạn Trương lòi ra cái đuôi.
“Cậu muốn thế nào?” Thầy Nghiêm xé lớp da chết trên môi.
“Thầy đền bù cho em đi. Thầy có thể về vào tuần sinh nhật của em không?”
Thầy Nghiêm đang kiểm tra lịch trình thì nghe thấy bạn Trương chơi xấu nói: “Thầy không cố gắng làm việc để tranh thủ về gặp em, em sẽ chạy mất đó.”
Sau đó thầy Nghiêm về quê vào đúng ngày sinh nhật của bạn Trương, còn mang theo quà cho cậu. Bạn Trương mừng rỡ như điên mở ra, là mấy bộ câu hỏi kiểm tra môn Văn. Cậu mím môi nhìn cái người vừa về đến nhà đã ngã xuống giường mê man, cam chịu chỉnh lại chăn cho người ta, rồi đặt một nụ hôn lên trán.
Updated – 12/02/24