Thư Mục - Chương 8 - Tin Đồn 2
Hiệu Trưởng đang ngồi uống trà trên ghế, bình thản cho đến khi hắn bước
vào xách cả chiếc ghế đang dính chặt trên mông, mặt lại chẳng biết ngại.
“Xin lỗi mọi người tôi đến trễ.”
Mạc Lưu thở hồng hộc, trước ánh mắt xăm xôi, và nụ cười khinh bỉ, hắn không để tâm mà đi lại gần bàn họp kéo một chiếc ghế dư ở đó ra.
Cô giáo lan ngồi bên cạnh trông hắn rất buồn cười xích qua nhỏ giọng: “thầy bị sao thế?”
Mạc Lưu nghe vậy cũng chẳng biết trả lời ra sao, cười ngượng: “không sao đâu, chỉ vui thôi.”
Hắn không muốn nhớ đến cái nhục khi chạy từ lớp lên tới phòng họp, những ánh mắt nhìn hắn đâu đâu cũng ngỡ ngàng và cười chê.
Hiệu Trưởng hừ giọng, hắn im miệng không nói nữa, Hiểu Trưởng: “các thầy, cô cũng biết hôm nay chúng ta bàn về gì chứ?”
Tất cả có người nói có người gật đầu, riêng hắn thật sự chẳng biết gì chỉ ngồi im nghe chỉ thị.
“Tôi không biết do các anh chị làm như thế nào, mà chuyện đề thi lại bị lộ ra bên ngoài, do vậy chắc lượng thi không tốt.
Có các em lại chép phao vào xem, có các em thì chỉ học bài có sẵn chuẩn bị, chẳng đinh đinh có gì trong kiến thức.
Việc này lộ ra bên ngoài trường khác nhìn vào đánh giá, top hàng đầu của trường để ở đâu đây?
Ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Các thầy cô ai cũng im phắt nghe Hiệu Trưởng nói, mặt ông rất căng, căng có khi hơn cả dây đàn cơ đấy.
Mạc Lưu khịt mũi vì hắn chỉ mới vào làm chưa được một tuần, việc này đối với hắn thật chưa nắm bắt kịp xu hướng.
Thầy Tâm môn âm nhạc thấy bầu không khí có chút khó thở: “chuyện này chỉ là
lời đồn thôi thưa thầy, vẫn chưa có bằng chứng cụ thể ạ, với điểm thi
tôi vẫn thấy chẳng có ai vượt quá so với năng lực bản thân.
Tôi nghĩ việc này trước hết hãy đi điều tra xem ai đi tung tin thất thiệt trước ạ.”
Hiệu Trưởng ngậm ngùi nghe thầy Tâm nói, cũng có phần hợp lí, nhưng vẫn có chút không đúng.
“Đúng thật là tin đồn nhưng tôi vẫn có nghe tên của một em học sinh làm việc này.”
Mạc Lưu ngồi im thắc mắc bổng lên tiếng: “ai vậy thầy?”
Hiểu Trưởng nhìn hắn với cặp mắt khó coi, chắc việc tạo ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nhưng hắn chắc là âm vô cực mất rồi, Mạc Lưu bậm môi quay
đi chỗ khác.
“Chính là học sinh lớp thầy đấy, thầy Mạc à.”
Mạc Lưu quay lại, ngạc nhiên là điều khó tránh phải, không phải mới đến mà đã bị đì rồi sao?
Mạc Lưu: “lớp tôi sao?”
Hiểu Trưởng: “đúng vậy, nhưng tôi cũng không trách thầy được, nhưng vẫn nghĩ lại thầy chẳng có khắt khe gì với lớp cả.
Xem cái gì dính trên ghế thầy đi?”
Mạc Lưu: “đây chỉ là trò vặt vảnh của học sinh thôi, thầy không thể đánh đồng được.”
Hiệu Trưởng: “biết là vậy, nhưng tôi thấy em ấy thật sự có vấn đề.”
Mạc Lưu cau mài: “ai chứ?”
Hiệu Trưởng: “Lâm Nhiên.”
Nói xong thầy không để hắn chen vào mà lại nói tiếp: “theo tôi biết Lâm
Nhiên là trò rất quậy phá và thường xuyên độ sổ với những trò điên rồ.
Thành tích lại chẳng có mấy con số, lần này chưa biết là bao nhiêu nhưng nhìn biểu hiện thật sự không oan.”
Mạc Lưu khó hiểu với cách lí luận ấy, nói không đánh đồng là không sai mà,
một học sinh không ngoan không phải việc liều lĩnh gì cũng dám làm.
“Thầy à, tôi nghĩ cách thầy áp đặt học sinh như vậy là không được đâu, huống hồ lại không có bằng chứng.
Tôi thì chỉ mới vào chưa hiểu rõ các em học sinh là thật, nhưng theo mặt tôi nhìn, thì các em không phải loại người như thế.”
Giáo viên Lan khó xử lên tiếng: “thầy Mạc à.
Tôi nghĩ chuyện nào cũng có thể xảy ra, nhưng thầy cũng không nên binh học sinh như vậy, lỡ đâu sai lại bị chúng nó cười cho.”
Mạc Lưu nghiên đầu nhìn cô: “cô cũng nghĩ vậy sao?”
Hiệu Trưởng liếc mắt hắn một chút, lại bảo các giáo viên khác lo việc giảng
dạy cho tốt, còn việc này tôi sẽ nhờ thầy Mạc đây phụ trách.
Sao chứ?
Hiệu Trưởng: “coi như lần này tôi sẽ xem cách thầy cư xử tốt hay không, tôi sẽ suy nghĩ lại việc thầy sẽ làm ở nơi này.”
Mạc Lưu cười nhạt, khó hiểu nhìn Hiệu Trưởng, tin đồn quả là tin đồn, thật
sự phải nhìn mới thấy được tận mắt, vỏ bọc của tiền quả thật mang sức
hút lạ thường.
Tan họp hắn lại chẳng đứng dậy rời đi, mà lại ngồi suy ngẫm gì đó, mê mang đến nỗi giáo viên Lan gọi hắn vẫn không nhút nhích.
Mạc Lưu chẳng muốn rướt phiền tói vào người, rất muốn rời khỏi trường này
ngay lập tức, nhưng vì lời hứa vô vị trước đây hắn lại cắn răng nuốt đi.
Một lời hứa của một người phản bội, giây phút ấy hắn làm sao lại để tình
mẫu tử làm mờ con mắt chứ? Ruốt cuộc cũng chỉ là cú lừa của một người vì tiền.
Cũng giống như Hiệu Trưởng trường này vậy, không cần bằng
chứng, chỉ cần đựng đến danh tiếng của trường ông ta thì sẽ chẳng ngừng
ngại cho người không làm hứng chịu tội lỗi lên người.
Chỉ vì muốn giải quyết nhanh nhất có thể.
Nực cười. Hắn mà vậy lại hứa vì bà ta mà dấn thân làm thầy giáo, sau này sẽ vào đây dạy có chuyện gì cũng sẽ không rời đi.
Việc này không khác gì bán thân. Bởi vì Mạc Lưu một khi đã hứa sẽ không bao giờ thắc hứa vì bất cứ thứ gì.