Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị - Xuân Vũ Hạnh Hoa Bạch - Chương 98: Phiên ngoại 1 (2)
- Trang Chủ
- Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị - Xuân Vũ Hạnh Hoa Bạch
- Chương 98: Phiên ngoại 1 (2)
Gersius có thể khiến Tạ Minh Duệ tự mình bay qua đây bàn chuyện hợp tác, tất nhiên cả tài phú lẫn địa vị đều không nhỏ.
Một người như vậy, đảo nhỏ tư nhân của hắn đương nhiên sẽ không kém.
Tạ Bình Qua vừa xuống thuyền đã bị phong cảnh xung quanh hấp dẫn, dọc theo đường đi, ngoại trừ thỉnh thoảng cậu trò chuyện với Tạ Minh Duệ, tầm mắt chưa từng rời khỏi phong cảnh xung quanh.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều chưa từng lên đảo nhỏ, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cậu có thể nhìn ra phong cảnh trên đảo không phải chỗ nào cũng là tự nhiên. Chẳng hạn như hai sườn hoa bên con đường nhỏ trong rừng mà bọn họ đang đi, hiển nhiên là được nhổ đi trồng lại.
Tạ Bình Qua phân biệt một chút, đoán hoa này hẳn không phải là hoa ngoại lai, mà là hoa bản địa, được cải tạo và trồng trọt gần đây.
Để xác nhận suy đoán của mình, Tạ Bình Qua nói lại chuyện này với Tạ Minh Duệ, anh mở miệng hỏi hai vị chủ nhân, mắt của phu nhân Gersuis lập tức sáng lên: “Đúng vậy, Tạ tiên sinh phát hiện được sao? Tôi nghĩ hoa ngoại lai sẽ phá hỏng vẻ đẹp của đảo nhỏ nên đã tìm những loài hoa đẹp này trên đảo, nên đã tìm những loài hoa đẹp trên đảo và trồng hai bên đường, không chỉ ở đây mà cả ở biệt thự của chúng tôi cũng vậy, hoa cỏ được trồng đều có nguồn gốc từ hòn đảo này.”
Tạ Bình Qua thấy ý tưởng này rất thú vị, nhưng cậu không phải thấy thú vị từ góc độ “đẹp tự nhiên” mà đối phương nói, mà là từ góc độ an toàn.
Việc trộn lẫn thảm thực vật ngoại lai và thảm thực vật bản địa có thể gây ra sự cố ngoài ý muốn, nếu chỉ có mỗi thảm thực vật bản địa thôi thì khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ thấp hơn nhiều.
“Em nghĩ hòn đảo nhỏ của chúng ta cũng có thể cân nhắc sắp xếp như thế này.” Tạ Bình Qua nói với Tạ Minh Duệ.
Tạ Minh Duệ rất thích cách nói “chúng ta” như này, anh mỉm cười đồng ý, tiếp tục để Tạ Bình Qua quan sát.
Trong mắt người ngoài, Tạ Bình Qua chỉ đơn giản là ngắm cảnh, thỉnh thoảng phân biệt một số loài hoa và cây cối, nhưng Tạ Minh Duệ biết, chỉ có một nửa tâm tư của cậu là đang ngắm cảnh, còn nửa tâm tư còn lại… Là quan sát địa hình và môi trường.
Anh cũng nhìn tổng thể, ngoại trừ ngọn núi phía Bắc thì hòn đảo nhỏ này rất bằng phẳng, thảm thực vật không rậm rạp, khi mua đảo hẳn cũng đã nghĩ đến sự an toàn.
Xung quanh thỉnh thoảng có những hình ảnh phản chiếu, anh không nhìn thấy gì cả, nhưng nếu là Bình Qua nhà anh…
“Theo dõi,” thấy Tạ Minh Duệ cũng có chú ý đến tới hình ảnh phản chiếu, Tạ Bình Qua thì thầm bên tai anh: “Trên núi cũng có một căn nhà, có khả năng là cùng một loại, khó mà nói.”
Tạ Bình Qua nói xong, khẽ chạm vào mặt Tạ Minh Duệ, tựa như vừa rồi hai người nói chuyện với nhau chỉ là đang nói lời âu yếm.
Với quan hệ của hai người, nếu cậu không làm vậy cũng sẽ không có ai hoài nghi bọn họ đang nói gì khác, nhưng cậu vẫn làm vậy.
Đối với cậu mà nói, trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, ai cũng phải đề phòng, mỗi một sơ suất đều có thể dẫn đến nguy hiểm, mặc dù… Lý Trí nói với cậu rằng không có nguy hiểm, nhưng bản năng vẫn khiến cậu làm điều đó hoàn hảo nhất một cách vô thức.
Tạ Minh Duệ thấy cậu như vậy, vừa rung động vừa đau lòng.
Mấy ngày trước, Tạ Bình Qua nói với anh, cậu phát hiện với quan hệ hiện tại của bọn họ, càng tiện cho cậu làm ám vệ hơn.
Tạ Minh Duệ vốn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy tâm trạng cậu vui vẻ, cả người như sáng bừng lên, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ôm chặt cậu hơn một chút.
Bình Qua của anh à…
Tạ Bình Qua không cảm thấy việc mình làm có gì đáng phải đau lòng, cậu thích cảm giác này, cảm giác như cá gặp nước, đang ở trong lĩnh vực của mình.
Ở trong lĩnh vực này, không ai có thể vượt qua cậu và làm tổn thương điện hạ.
Gersius vốn tưởng rằng sau khi hắn và phu nhân gặp nhau sẽ có thể phản đòn lại Tạ Minh Duệ, tú ân tú ái trước mặt đối thủ, không nghĩ tới gặp được phu nhân rồi, nhưng hắn vẫn bị bát cơm chó đập vào mặt.
Hắn đáng thương muốn chết cầu phu nhân an ủi, phu nhân Gersius mỉm cười, nắm lấy cánh tay hắn, nhón chân lên hôn hắn một cái: “Ngoại trừ bữa tối yêu cầu phải hợp khẩu vị khách, em còn đặc biệt dặn đầu bếp làm điểm tâm ngọt mà anh thích nhất.”
Gersius tức khắc mặt mày hớn hở.
Phu nhân Gersius mỉm cười, nói lời âu yếm với hắn, sau đó quay đầu lại, dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình để biểu đạt rằng bọn họ đã cẩn thận chuẩn bị bữa tối nhưng không biết liệu có phù hợp khẩu vị của hai người hay không.
Hai người đương nhiên trả lời “Vô cùng cảm ơn, chúng tôi nghĩ mình sẽ rất hài lòng”.
Sự thật quả thật là vậy, với gia thế của Gersius, những món ăn do đầu bếp nhà hắn làm dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể nào tệ được, huống chi Gersius đặc biệt dặn dò là khách này rất quý.
Vì vậy cả khách lẫn chủ đều dùng bữa tối rất vui vẻ, đến khi bữa tối kết thúc, ấn tượng và hiểu biết của bọn họ đối với nhau lại tăng thêm một bậc.
Sau khi hiểu nhau hơn, Gersius không nói sẽ dẫn bọn họ đi dạo trên bãi biển nữa mà để bọn họ tự đi
Hai người tất nhiên rất cảm kích, bọn họ không dẫn theo bảo an, thế là chỉ có hai người đi đến bãi biển.
Bãi biển trên hòn đảo nhỏ này vốn đã vô cùng đẹp, sau khi Gersius bỏ ra rất nhiều tiền để sửa lại thì càng đẹp hơn, nhưng khi chân trời bị mây đen giăng kín, trông như trời sắp mưa, hai người đổi hướng trở về biệt thự.
Trên đường về vẫn còn ổn, vẻ mặt Tạ Bình Qua vẫn như lúc xuất phát, nhưng khi đến biệt thự, bên ngoài trời bắt đầu mưa, Tạ Bình Qua cau mày.
Lúc này bọn họ đã trở về phòng, không có người ngoài, Tạ Minh Duệ cũng không trốn tránh, đi thẳng đến sau lưng Tạ Bình Qua, hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Bình Qua không biết mình có phải lo lắng vô căn cứ hay không: “Có lẽ bởi vì hoạt động trên bãi biển tương đối riêng tư nên trên bãi biển không có thiết bị giám sát. Lúc trời nắng vẫn còn ổn, bờ biển trống trải, không giám sát cũng không sao, nhưng bây giờ…”
Bây giờ bên ngoài đang mưa to, tuy rằng không phải mưa rền gió dữ, nhưng màn đêm và màn mưa vẫn làm mờ tầm mắt của cậu, tình huống này khiến cậu có chút cảnh giác.
“Chỉ là với thân phận và địa vị của Gersius, không thể nào mà hắn không có kế hoạch dự phòng cho tình huống này, có lẽ em đã lo lắng quá nhiều.”
Gersius đương nhiên đã cho người lập kế hoạch dự phòng, nhưng kế hoạch bọn họ lập ra là nhằm vào vũ khí nóng, xét cho cùng đây là một đất nước mà súng là hợp pháp, bất cứ ai có đầu óc bình thường sẽ không đi khiêu khích nhân viên an ninh của kẻ có tiền.
Nhưng trên đời này, không phải ai cũng là người có lý trí.
Chẳng hạn như một đám đào phạm vượt ngục sẽ không có, bọn họ nhân lúc đêm tối trốn khỏi thành phố, ăn cắp một con thuyền để ra biển.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, bọn họ sẽ trốn đến một hòn đảo nhỏ trên biển rồi sau đó nghĩ cách khác, nhưng cơn mưa bất chợt khiến tàu của bọn họ đi lệch lộ trình, đồng thời khiến hòn đảo nhỏ của Gersius xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Như mọi người đều biết, những người trên hòn đảo nhỏ kiểu này đều là người cực kỳ giàu có, có đầy đủ cơ sở vật chất an ninh, nên khi mới nhìn thấy hòn đảo nhỏ, nhóm đào phạm không hề có tâm tư khác, nhưng cố tình khi thấy hòn đảo nhỏ cách không bao xa, con thuyền bọn họ cướp được cũng sắp hết năng lượng.
“Làm sao bây giờ? Bọn họ hẳn đã phát hiện chúng ta vượt ngục, thật sự nếu không chạy trốn tới vùng biển quốc tế…” Người đàn ông đầu trọc có vết sẹo trên mặt nhìn người tổ chức cuộc vượt ngục, đó là một người đàn ông đã từng là bộ đội trong lực lượng đặc thù ở địa phương.
Người kia nghĩ tới hòn đảo nhỏ vừa đi qua, nhắm mắt lại, nói: “Thay áo phao, xuống nước, lên đảo!”
Đây không phải là cơn bão trên biển, không có mưa to cả đêm không ngừng.
Rạng sáng 3:00, mưa ngoài cửa sổ đã bắt đầu nhỏ lại.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn, theo lý mà nói, đây hẳn là một hoàn cảnh rất thích hợp để ngủ, nhưng Tạ Bình Qua bỗng dưng tỉnh giấc từ trong mộng, xoay người xuống giường.
Cậu lặng lẽ xuất hiện trước cửa sổ, núp sau rèm nhìn xuống dưới, bên ngoài không thấy ai, thoạt nhìn không khác gì trước khi đi ngủ lắm, nhưng nhìn kỹ lại, con ngươi Tạ Bình Qua lập tức co rút lại.
Vì ở nơi ngược sáng không xa, nơi ánh đèn giao thoa xuất hiện thêm vài dấu vết — Dấu vết có người hoạt động
Tạ Bình Qua lại lặng lẽ về tới bên giường, khẽ đẩy Tạ Minh Duệ.
Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, trực tiếp đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh của Tạ Bình Qua, làm cho anh lập tức tỉnh táo lại.
“Sao vậy?” Tạ Minh Duệ khẽ mấp máy môi dưới hỏi.
Tạ Bình Qua ghé vào tai Tạ Minh Duệ, nhỏ nhẹ kể lại chuyện vừa rồi.
Thật ra mấy dấu vết kia cũng không chứng minh được gì, mặc dù sau khi bọn họ ăn xong có đi ra ngoài và lúc đó không thấy dấu vết đó, nhưng đây cũng không phải là đảo của bọn họ, trên đảo còn có bảo an, còn có quản gia được thuê tới và cả đầu bếp… Vì vậy mấy dấu vết kia có thể nói là rất logic.
Nhưng Tạ Bình Qua rất tin tưởng vào trực giác của mình, sở dĩ cậu tỉnh lại là vì cậu cảm giác được có chuyện gì đó xảy ra trong biệt thự, mấy dấu vết kia chỉ là dùng để làm bằng chứng cho chuyện này.
“Đi không?” Tạ Minh Duệ lại hỏi lần nữa.
Tạ Bình Qua nhìn cánh cửa được chế tạo quý giá, hiển nhiên không thể dễ dàng bị phá hỏng, gật đầu
“Đi.” Tạ Bình Qua quyết định một cách nhẹ nhàng nhưng cực kỳ nhanh chóng.
Rạng sáng 3:37, cửa phòng cho khách bị mở ra, nhưng ngoài dự đoán của đám người kia là phòng cho khách cũng không có ai.
Nhóm liều mạng kia cau mày dữ tợn, bọn họ quay đầu nhìn Gersius và phu nhân đang bị giam, thấy hai người cũng trợn mắt há hốc miệng.
“Có lẽ bọn họ ra ngoài hẹn hò rồi.” Gersius phản ứng thật sự rất nhanh.
Hắn bày ra vẻ mặt “Tôi thật sự không liên quan gì đến những người nước ngoài đó”, giọng điệu hết sức u buồn: “Đáng lẽ bọn họ phải nói cho tôi, nếu bọn họ nói với tôi, tôi cũng sẽ mang theo phu nhân của tôi đi cùng bọn họ, nói không chừng sẽ không gặp phải chuyện này.”
“Mày nghĩ chúng tao bị ngu à?” Có người hung tợn đẩy hắn một cái.
Gersius nhún vai: “Tin hay không tùy mấy người, mấy người cũng biết người có tiền luôn có vài đam mê kỳ lạ. Hơn nữa mấy người cũng đã hỏi những đầu bếp và quản gia rồi đó, hai người kia một người là phú hào, một người là bạn đời yếu đuối mong manh của hắn, hai người kia nếu không phải trước đó đã ra ngoài thì còn có thể là gì nữa? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ bọn họ có thể phi thiên độn thổ?”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, có một đào phạm chạy tới, hắn thở hồng hộc, lúc báo tin cũng lấp vấp: “Camera bên ngoài, camera đột, đột nhiên bị cắt đứt…”
Hắn vừa nói xong, mọi người sửng sốt, trên mặt Gersius xuất hiện kinh ngạc gãi đúng chỗ ngứa.
Hắn không vẽ rắn thêm chân nói thêm gì đó, chỉ nhìn nhau với phu nhân, như thể người vừa dựa vào tường vô tình đầu đụng trúng khung tranh lồng kính không phải là hắn vậy.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Gersius ( bề ngoài thành thật): Bọn họ chắc chắn là đi ra ngoài hẹn hò! Chẳng lẽ còn có thể phi thiên độn địa?
Gersius ( trong thâm tâm, lẩm bẩm): Có phải bọn họ thật sự biết phi thiên độn địa không?
Đăng: 31/8/2023