Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị - Xuân Vũ Hạnh Hoa Bạch - Chương 97: Phiên ngoại 1 (1)
- Trang Chủ
- Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị - Xuân Vũ Hạnh Hoa Bạch
- Chương 97: Phiên ngoại 1 (1)
Từ sau khi phim phóng sự phát sóng, hiệp hội những người hành nghề võ thuật trong giới giải trí chính thức thành lập, Tạ Bình Qua – với thân phận vinh dự người sáng lập – tạm thời giữ chức phó hội trưởng hiệp hội, mấy thứ như điệu thấp này… Cơ bản không liên quan gì đến cậu.
Phàm là người quen cậu, đều biết cậu là một đại lão, đến khi ngoại truyện 《 Thành phố màu xám 》 lên sóng, mọi người nhìn cậu một chân hỏng một ma nơ canh, một quyền hư một bộ đạo cũ, thì cũng chỉ ngây ra một lúc rồi sau đó rất dễ dàng chấp nhận sự thật về sức chiến đấu bạo biểu của cậu.
“Bình đại lão”, đây là xưng hô Lộ Tiểu Phong gọi cậu.
“Hội trưởng nhỏ,” đây là xưng hô những người hành nghề gọi cậu.
“Thần tiên tiểu ca ca vô địch,” đây là xưng hô fans gọi cậu.
“Nghe nói một mình cậu có thể xử lý một chiếc máy bay,” cái này… Là tin đồn đô thị mới mà các bác trai bác gái lưu truyền về cậu sau khi xem xong 《 Thành phố màu xám 》.
Mấy cái xưng hô và tin đồn đó làm Tạ Bình Qua vô cùng ưu thương, hơn nữa còn tổn thương, dù sao tận trong xương cốt cậu vẫn là thủ lĩnh ám vệ, mặc dù cậu đã chấp nhận thân phận mới sự nghiệp mới, nhưng cậu vẫn thích điệu thấp một chút — giống như lúc mới bắt đầu 《 Theo đuổi ước mơ đi 》, tất cả mọi người đều cho rằng cậu là thần tiên tiểu ca ca yếu đuối mong manh rất không tồi, phù hợp với sở thích của cậu, không giống như hiện tại… Đừng nói là yếu đuối mong manh, dù cậu có nói sự thật là mình không biết khinh công, cũng không có người tin.
Tạ Minh Duệ thấy được cảm xúc của cậu thì bật cười: “Bình Qua, với mức độ nổi tiếng hiện giờ của em trong nước, anh đoán là em không có cơ hội trải nghiệm lại cảm giác đó đâu.”
Đặc biệt là mấy ngày trước, cậu đã giành được giải nam chính xuất sắc nhất trong giải phim truyền hình uy tín nhất trong nước với tác phẩm đầu tay của mình, sau khi đoạn ngoại truyện lan truyền rộng rãi trên mạng, chắc chắn sẽ không có cơ hội đó.
Tạ Bình Qua biết chuyện này, nhưng cậu rất hoài niệm cảm giác được ở bên cạnh Tạ Minh Duệ mà không bị người khác chú ý.
Điều này làm cho cậu có thể an an tĩnh tĩnh mà ở bên cạnh anh, cho dù trong mắt trong lòng chỉ có một mình anh, cũng sẽ không bị người khác chú ý, sẽ không có ai phát hiện.
Tạ Minh Duệ nhìn dáng vẻ hơi tiếc nuối của Tạ Bình Qua, tâm mềm nhũn.
Anh vươn tay ra với cậu, cậu nắm lấy, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tạ Minh Duệ quay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Anh đã nói với em là tháng sau anh phải xuất ngoại một chuyến chưa?”
Tạ Bình Qua gật đầu: “Anh nói rồi, còn nói phải xuất ngoại năm ngày liền mới về…”
Tạ Bình Qua nói, đột nhiên hơi dừng lại một chút, mắt sáng lên.
Tạ Minh Duệ nhìn thấy dáng vẻ của cậu, biết cậu hiểu ý mình, mặt mày cũng nhiễm ý cười: “Nếu trong nước không thể trải nghiệm, vậy xuất ngoại trải nghiệm đi, không chỉ có thể trải nghiệm 5 ngày, anh còn có thể kéo dài hành trình, nhân tiện ra ngoài nghỉ ngơi.”
Nghỉ phép cũng không cần mang theo quá nhiều người, nhưng trước khi nghỉ phép, vẫn cần mang theo một số người.
Những người này bao gồm những người cần được đưa đi làm việc, cũng bao gồm bảo an. Ồ.
Tạ Minh Duệ có hợp tác với một công ty bảo an, thông thường những người đủ điều kiện được chọn ngẫu nhiên, mặc dù lúc này cũng là chọn ngẫu nhiên, nhưng anh có nói thêm một điều kiện sàng lọc, đó chính là không thể quen biết Tạ Bình Qua.
Hiện giờ mức độ nổi tiếng của Tạ Bình Qua không hề thấp, nhưng trong mắt những người không chú ý đến phim ảnh và tin đồn giải trí, đây chỉ là một cái tên thỉnh thoảng xuất hiện trên giao diện tin tức.
Nếu có ai ngay cả tin tức cũng không quan tâm, thì cái tên này đối với bọn họ, không khác gì những cái tên khác.
Tạ Minh Duệ chính là chọn những người như vậy, bọn họ không biết Tạ Bình Qua, chỉ biết cậu là bạn đời của Tạ Minh Duệ, ánh mắt nhìn cậu là ánh mắt khi nhìn người nhà của ông chủ.
Điều này khiến Tạ Bình Qua vô cùng hài lòng, cậu tận chức tận trách sắm vai “người nhà tay trói gà không chặt”, không hề đối xử ngoại lệ với bất kỳ ai.
Mà những người này cũng không phát hiện gì khác, ánh mắt từ đầu tới cuối đều không thay đổi.
Nếu Chương lão gia tử hoặc Lộ Hàn Lâm có ở đây, nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ xương cốt bọn họ cũng có thể toát ra khí lạnh — một người có sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức có thể dễ dàng đánh bại quán quân cuộc thi võ thuật, vậy mà lắc lư cả ngày trước mặt bảo an, bảo an lại không phát hiện ra điều gì kỳ lạ? Đúng vậy, Tạ Bình Qua thật sự không có tâm tư bất chính với Tạ Minh Duệ, nhưng nếu có một người khác có sức chiến đấu lại giỏi ngụy trang, hơn nữa còn mang tâm tư bất chính thì sao? Bọn họ có thể phát hiện không?
Tạ Bình Qua cũng nhận ra chuyện này.
Nhưng mà trước kia những thị vệ đó cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cậu, nên dù bây giờ bảo an không có phát hiện cậu có gì đó bất thường, thì cậu cũng không cảm thấy bất mãn, chỉ là từ bỏ kế hoạch đi dạo phố ban đầu, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh Tạ Minh Duệ.
Vẻ ngoài của cậu vốn đã có tính lừa dối, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Minh Duệ càng có tính lừa dối, sau vài ngày cư xử như vậy, không ai cảm thấy có gì đó không ổn.
Những người đó bàn tán về việc hợp tác với Tạ Minh Duệ cũng không thấy có gì không đúng, người dẫn đầu còn cười nói: “Tạ tổng thật may mắn, bạn đời không những xinh đẹp, đã vậy còn rất yêu ngài.”
Đối phương nói tiếng Anh nên Tạ Bình Qua nghe không hiểu, Tạ Minh Duệ phiên dịch cho cậu trước, sau đó mới dùng tiếng Anh lưu loát đáp lại: “Đúng vậy, tôi cũng thấy mình rất may mắn.”
Người nọ cười ha ha.
Mặc dù hắn lớn hơn Tạ Minh Duệ mười tuổi, nhưng trên đời này, địa vị mới là yếu tố quyết định phương thức kết giao giữa người và người.
Hai người có địa vị ngang nhau, dù ở độ tuổi nào, trong mắt hắn, Tạ Minh Duệ là đối tác hợp tác bình đẳng, bây giờ bọn họ hợp tác vui vẻ, tính cách đối phương lại hợp ý, hắn liền nổi lên tâm tư kết bạn: “Không biết Tạ tổng có gấp về nước không? Nếu không gấp, tôi muốn mời ngài và bạn đời của ngài đến đảo nhỏ tư nhân của tôi nghỉ phép.”
Người nọ nói xong còn bổ sung thêm: “Phu nhân của tôi cũng ở đó, cô ấy rất thích kết bạn, cũng rất thích văn hóa ở đất nước của các ngài.”
Tạ Minh Duệ nhìn về phía Tạ Bình Qua, dịch lại lời vừa rồi.
Vốn dĩ bọn họ đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ, nhưng thời tiết đột nhiên trở nên khắc nghiệt ở điểm đến, bọn họ chưa quyết định nên trì hoãn chuyến đi hay thay đổi điểm đến, giờ đây bọn họ có một lựa chọn mới, nghe có vẻ là một lựa chọn tốt, bọn họ đều có chút do dự.
Người nọ thấy thế, vội móc điện thoại ra, mở bức ảnh đảo nhỏ nhà mình: “Rất đẹp đó. Hải đảo rất lớn, không có người ngoài, các ngài có thể ở cùng chúng tôi, cũng có thể tự do hoạt động.”
Hai người vô cùng ăn ý không nhận điện thoại của đối phương, chỉ nhìn từ xa.
Người nọ cũng không có nói quá, hải đảo kia trên bức ảnh thật sự rất đẹp.
Trời xanh, cát trắng, phòng ở đẹp đẽ… Hai người nhìn nhau, Tạ Minh Duệ hơi nhếch môi, nhìn về phía đối phương: “Nếu ngài không thấy phiền, chúng tôi rất vinh hạnh nhận được lời mời của ngài.”
Người nọ rất thích tính cách không ngại ngùng của bọn họ: “Đương nhiên không phiền, nếu các ngài không có lịch trình khác, vậy chiều ngày mai 5 giờ ở cảng phía Đông, chúng ta đi ra biển bằng thuyền của tôi.”
Đến hòn đảo nhỏ của Gersius là một hành trình riêng tư, hai người bàn bạc một chút, chỉ chọn hai bảo an đi cùng, những người còn lại ở lại thành phố này.
Gersius không hề bất mãn với điều này, mà ngược lại còn cảm động hơn.
Với địa vị của bọn họ, không thể nào ra ngoài mà không mang theo bảo an, anh để lại cả đội bảo an, chỉ dẫn theo hai người, ở trong mắt Gersius là anh vô cùng tin tưởng hắn.
“Hai vị xin yên tâm, đảo nhỏ của tôi rất an toàn.”
Lúc bọn họ nói chuyện, thuyền đã ra biển.
Đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua lên thuyền ra biển, cậu vẻ mặt tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gersius rất thức thời, hắn thấy biểu cảm của Tạ Bình Qua thì làm ra tư thế mời, Tạ Minh Duệ gật đầu với hắn, dẫn Tạ Bình Qua lên boong tàu.
Gió trên boong tàu rất lớn, Tạ Bình Qua dựa vào lòng Tạ Minh Duệ cảm nhận gió thổi qua tóc mình, đột nhiên mỉm cười.
Tạ Minh Duệ kề sát mặt vào cậu, giọng nói mang theo ý cười: “Bình Qua nhớ tới cái gì sao?”
Tạ Bình Qua ngửa đầu ra sau một chút, nhẹ nhàng cọ cọ: “Em đang nghĩ nếu chúng ta mặc quần áo như trước kia, bây giờ hẳn là ống tay áo đang bay bay, giống như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.”
Kể từ đêm đó được ngắm vô số pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, ngắm nhìn những chiếc đèn hoa sen chiếu sáng mặt hồ, mỗi khi Tạ Bình Qua nhớ tới trước kia, sẽ không còn cảm thấy đau buồn nữa.
Tạ Minh Duệ đến sớm hơn cậu một chút, anh đã hoàn toàn bỏ xuống quá khứ khi Tạ Bình Qua tỏ tình với anh dưới tán cây, khi bàn tay và trái tim bọn họ nắm chặt vào nhau.
Thật ra anh biết, kiếp trước… Cho dù không có những chuyện ngoài ý muốn kia, bọn họ cũng không có khả năng ở bên nhau, thân phận, địa vị, lý tưởng, khát vọng… Tất cả những thứ đó đã quyết định bọn họ không có khả năng được như bây giờ.
Vì vậy, chỉ cần Bình Qua nhà anh luôn luôn ở bên cạnh anh, anh có thể nhớ đến quá khứ mà không mang theo chút tiêu cực nào.
“Lần sau chúng ta ra biển có thể mặc thử để trải nghiệm.”
Tạ Bình Qua quay đầu lại hỏi: “Lần sau ra biển?”
Tạ Minh Duệ đáp: “Ừm. Anh định mua một con thuyền và một hòn đảo nhỏ giống như vậy, lần sau chúng ta có thể đến đó nghỉ phép.”
Đối mặt với những lời “tư bản chết tiệt” của Tạ Minh Duệ, Tạ Bình Qua im lặng một lát, chân thành hỏi: “Trong thẻ của em có nhiều tiền đến vậy sao?”
Tạ Minh Duệ bật cười, cười xong không nhịn được hôn cậu một cái: “Em có thể nợ trước, nào có tiền rồi từ từ trả lại cho anh, anh mua càng nhiều, em nợ càng nhiều, đến khi không còn nợ nổi nữa thì trả bằng cả đời cho anh, thế nào?”
Tạ Bình Qua nghe mấy lời không đứng đắn đó thì đánh nhẹ anh một cái, làm Tạ Minh Duệ cười càng vui vẻ.
Anh ngắm người trong lòng, cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ: “Chọc em thôi. Cả đời này của em đã là của anh rồi, nói không chừng cả kiếp sau và kiếp sau nữa em cũng cam tâm tình nguyện cho anh, anh mới không làm vụ mua bán lỗ vốn này đâu.”
Tạ Minh Duệ nói xong, cảm thấy câu này hình như cũng không đứng đắn hơn được chút nào.
Tạ Bình Qua cứ cảm thấy điện hạ hiện tại không giống với điện hạ bày mưu tính kế năm đó, nhưng dù là vậy, cậu vẫn rất thích, vô cùng thích.
“Nếu anh không muốn làm vụ mua bán lỗ bán lỗ vốn này, vậy để em mua! Em có một tấm thẻ, do một người cực kỳ cực kỳ giàu có cho em, em dùng nó để nuôi anh, được không?”
Tạ Minh Duệ rất muốn banh mặt làm ra biểu cảm “không ngờ em lại là con người như vậy”, nhưng anh thật sự không làm ra được.
Tạ Bình Qua cũng vậy, nói xong câu đó thì bật cười, hai người khó có được lúc cùng nhau cười lớn như vậy, không nói ra được lời tàn nhẫn nào.
Bọn họ cười rất lâu, cười đến lúc mệt mới thôi. Sau khi ngừng cười thì không đứng nữa, tìm chỗ ngồi xuống, cứ vậy ngồi dựa sát vào nhau ngắm gió biển.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, cảnh sắc trong tầm mắt bọn họ mới dần thay đổi — trước mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Bọn họ đứng lên, Gersius cũng đi ra từ khoang thuyền, vẫy tay với bóng người nho nhỏ bên bờ bên kia.
Đó là một cô gái tóc vàng duyên dáng, khi thuyền đến gần bờ, cô ấy trước tiền là chạy đến ôm hôn môi với Gersius, sau đó vươn tay ra với hai người: “Hoan nghênh hai vị đến nơi này làm khách, hi vọng hai vị sẽ vui vẻ.”
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Gersius: Đảo nhỏ của tôi rất an toàn!
Vị tác giả thất trách nào đó: ^-^
– —
Thật ra phiên ngoại này vốn là được đặt ở chính văn, nhưng vì đây là một câu chuyện thiên về giới giải trí, không nhét cái này vào được nên tôi mới xóa kế hoạch này đi.
Bây giờ đến phiên ngoại rồi, cuối cùng tôi cũng được tự do bay nhảy! Mọi người đoán xem tôi bay nhảy thế nào nha?
Và, bắt đầu từ ngày mai, thời gian cập nhật sẽ quay về 12h trưa — Nhưng vì đây là phiên ngoại, tác giả đã cày cuốc hàng ngày trong suốt 3 tháng nên muốn thư giãn một chút, nên có thể sẽ không cập nhật hàng ngày được, giữa trưa 12h mọi người không thấy thì đợi hôm sau đi ha ~ (cũng tức là ngày mai chưa chắc sẽ có đó)
Yêu các bạn ~
Lời editor: Sao tự dưng sợ tác giả bay nhảy hơi xa nhở:v
Đăng: 31/8/2023