Thủ Đô Sương Mù - Hà Tả - Chương 60: Di thư (Trung)
Lương Tập nhìn Bobby hỏi: “Bây giờ anh còn cảm thấy sướng khi đạp cửa không?”
Bobby cười gượng: “Cậu đi nói chuyện với Wendy được không.”
Lương Tập hỏi: “Nói gì?”
Bobby nói: “Nói chị họ cô bé thật sự tự sát, chỉ có thể nói thật thôi chứ sao.”
Lương Tập: “Nhưng tôi không chắc đó là tự sát hay giết người.”
Phải nhịn, kiên nhẫn, không được chửi bậy. Bobby hỏi: “Có nghi vấn à?”
Lương Tập nói: “Phần lớn vụ án không có vấn đề gì. Vấn đề duy nhất là có sự khác biệt giữa lá thư và lời khai của bạn trai cũ. Bức thư không đề cập gì đến bạn trai cũ. Nhưng trong lời khai của anh ta, anh ta từ chối quay lại với Wency, và việc đó đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.”
Bobby: “Giả sử cô ấy đang muốn tự sát, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ bạn trai cũ, cô ấy nghĩ mình đã nhìn thấy hy vọng sống thì sao?”
Lương Tập: “Không thể. Lời giải thích tốt nhất là sau khi cô ấy quyết định tự sát, cô ấy đã nhận được cuộc gọi từ bạn trai cũ và suy nghĩ muốn chết trước mặt anh ta. Quay lại với nhau là cái quái gì? Có vẻ như tổng thể thì không có vấn đề gì, nhưng nhìn chung thì cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu bạn trai cũ yêu cầu quay lại, nhưng Wency từ chối rồi tự sát, như vậy còn hợp lí hơn.”
Bobby hỏi: “Giết người hay tai nạn?”
Lương Tập nhìn lá thư lắc đầu: “Không chắc. Về phương diện chứng cứ, chỉ cần có bức thư này và bạn trai cũ kiên quyết lời khai, anh ta sẽ không bao giờ có tội. Vụ án này hoặc là Wency tự tử, hoặc bạn trai cũ đang nói dối. Nói dối là một lời thú nhận chủ quan. Tôi có cách để biết anh ta có đang nói dối hay không, nhưng không có cách nào xác định anh ta đang nói dối chỗ nào. Bạn trai cũ, kèm thêm luật sư của anh ta nữa. Với trình độ chuyên nghiệp của luật sư, tôi nghĩ việc tìm sự thật từ phía anh ta là không thể.”.
Bobby nói: “Mặc dù tôi rất không muốn nói chuyện với cậu, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, chúng ta nên làm gì đây?” Nếu không hỏi, Lương Tập có thể sẽ không nói. Lương Tập sẽ không sợ bị nín chết đâu.
Lương Tập hỏi: “Gia cảnh anh ta thế nào?”
Bobby cầm máy nhắn tin, ấn vào nút màu lam: “Bạn trai cũ của Wency gia cảnh thế nào?”
Vệ sĩ Willie trả lời: “Mẹ anh ta là một doanh nhân thành đạt. Nhưng nếu so sánh với ngài, thì hẳn được xem là nghèo đi.”
Lương Tập tò mò hỏi: “So với tôi?”
Willie cười tủm tỉm: “Anh đừng nói đùa nữa. Ước tính đại khái, mẹ bạn trai cũ của Wency có tài sản mấy chục triệu, ngoài ra còn cổ phiếu và trái phiếu. Anh ta còn là con một.”
Lương Tập không hài lòng hỏi: “Đừng nói đùa là có ý gì?”
Willie: “Anh Lương, lương hàng tuần của tôi là 5.000 bảng. So với bạn trai cũ của Wency, tôi nghèo rớt mùng tơi.”
Lương Tập cười to: “Nói chuyện thật khéo léo, hãy tăng lương cho anh ấy đi.”
“Chuyện này liên quan cái rắm với cậu.” Nói xong, Bobby lập tức thú tội: “Xin lỗi, tôi sẽ sửa dần lời nói.” Mười ngày khổ luyện, không thể phá vỡ trong một ngày được, phải nhịn. ahihi u.
Lương Tập: “Có được không? Nếu anh không mắng người khác, chỉ có thể chờ bị mắng.”
Bobby lập tức đổi lời: “Thượng đế ơi, trước khi người giết cậu ta, người phải cho con đánh trả, dù chỉ một lần cũng được.”
“Cắt tại đây!” Lương Tập bắt đầu nói qua máy liên lạc: “Willie, có vẻ anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi muốn hỏi, dựa trên phán đoán của anh, liệu tài sản và địa vị của gia đình anh ta, có thể làm một số chuyện trái pháp luật không?”
Willie suy nghĩ một chút: “Giả dụ như chuyện gì?”
Lương Tập nói: “Như vụ án này, bức thư là bằng chứng quyết định. Họ có thể tạo một bức thư giả không?”
Willie trả lời: “Tôi không nghĩ họ có khả năng giả mạo di thư, nhưng không loại trừ việc họ thuê những chuyên gia làm giả, chẳng hạn như chuyên gia giám định chữ viết.”
Bobby bất mãn: “Xin lỗi, chúng ta đang phá án. Vệ sĩ của tôi chỉ phụ trách chạy việc vặt, không phụ trách phá án và cung cấp ý kiến tham khảo về vụ án. Nếu không, tôi sẽ lấy tiền của anh.” Nói rồi tắt máy liên lạc.
Lương Tập nhớ lại: “Loại vụ án này thực ra đơn giản và khá rõ ràng, bằng chứng quan trọng duy nhất là bức di thư. Một nghìn bảng. Trả tiền đi.”
Bobby: “Một trăm.”
Lương Tập: “Lăn.”
Bobby: “Tôi không trả tiền thì cậu cũng sẽ điều tra, vì cậu đã nghi ngờ vụ án này rồi.”
Lương Tập cười khinh thường: “Lăn ngay, ngay bây giờ.”
Bobby hét lên: “Wendy, lại đây, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện về tên thám tử tồi này.”
Lương Tập bất đắc dĩ nói: “Tám trăm.” Không phải vì anh sợ Wendy, mà vì Bobby đã nói đúng, vụ án đã khơi dậy sự tò mò của anh. Quan trọng nhất là chứng cớ chỉ có một, phương hướng điều tra rất rõ ràng, cũng không cần tiêu hao quá nhiều tế bào não. Một trăm cũng được, nhưng lần này anh đồng ý một trăm, lần sau Bobby còn dám ra giá giá mười bảng.
Bobby kiên quyết nói: “Một trăm, chi phí đi lại, bao gồm cả tiền ăn trong thời gian xử lý vụ án, tôi sẽ phụ trách. Mỗi bữa ăn không dưới năm trăm bảng.”
Lương Tập nôn ra máu: “Anh thà cho tôi ăn chứ không trả tiền cho tôi?”
Bobby khoát tay: “Không có cách nào, chỉ có thể để cậu trở nên nghèo, tôi mới có thể thuê cậu với giá rẻ. Cậu ăn cái gì cũng được, lần trước có nhắc tới biệt thự, nếu cần, ngày mai cậu có thể dọn đến. Tôi sẽ chịu mọi chi phí nhân viên.”
Lương Tập giơ ra một ngón giữa: “Không trả giá nữa, không phải hai trăm sẽ không làm.”
Bobby không lùi bước: “Lương Tập, tôi là con cháu của thương gia, còn anh là con nuôi của thám tử, tôi không giỏi phá án bằng anh, nhưng về phần tiền thì.. một trăm, nếu làm được thì làm, đừng trách tôi không nhắc nhở, lần trước lấy của Wendy 20 bảng khiến cậu bị tổn thất bao nhiêu.” Biết rõ sẽ tốn tiền khi nhận lời Wendy, mà với tôi cậu còn quan tâm đến 100 bảng.
Nếu không phải ngồi ở quán bar chờ cô gái kia, Lương Tập đã đá vào mặt tên tư bản chết tiệt này rồi. Đột nhiên anh nhận ra những gì Bobby nói cũng có lý, ví dụ như nếu anh trở nên giàu có, tài sản ròng hàng chục nghìn bảng, khi Bobby muốn thuê anh, anh ta sẽ phải trả hàng trăm nghìn bảng. Bởi vậy Bobby sẽ không thỏa hiệp.
Lương Tập nói: “Được. Một trăm thì một trăm. Tôi cần tất cả chữ viết tay của Wency.”
Thái độ bình tĩnh của Lương Tập khiến Bobby choáng váng, như thể anh đang đấm vào bịch bông vậy. Chẳng lẽ Lương Tập hận mình sao? Nghĩ vậy nên Bobby giải thích thái độ của mình: “Này, nếu cậu cần tiền gấp..”
Lương Tập: “Đi ra ngoài, tìm chữ viết tay đi, tiện thể gọi bữa tối. Burger ở nhà hàng dưới lầu cũng được, tôi không ăn thêm gì khác.”
Bobby rất tức giận, mặc dù biết Lương Tập đối xử với mình như vậy là bình thường, nhưng anh vẫn rất tức giận.
Lương Tập: “Trừ chạy vặt cái gì cũng không biết. Tại sao anh nhìn tôi chằm chằm vậy? Đi nhanh lên.”
Bobby nghiến răng cầm máy bộ đàm liên lạc với vệ sĩ, Lương Tập đun nước chuẩn bị pha trà. Đây là cái giá phải trả, nếu anh ở trong biệt thự của Bobby, anh dám giơ ngón giữa với anh ta sao? Khi Bobby gọi đến, tôi phải chạy đến và vẫy đuôi như một con chó. Con người đều bình đẳng, khi bạn đòi hỏi điều gì từ người khác, bạn tự nhiên sẽ mất đi sự bình đẳng của mình. Đừng cầu xin người khác, cho dù đó là vua hay hoàng hậu.
Thái độ của Bobby đối với Lương Tập như kiểu cho ăn, cho mặc, cho ở, chơi với bạn, nhưng không để bạn làm giàu. Lương Tập cảm thấy mình phải nói chuyện lại với Bobby, phương pháp của Bobby là kiểm soát người chứ không phải kết bạn. Lương Tập muốn công nhận Bobby là bạn của mình. Đáng tiếc đẳng cấp chênh lệch quá lớn, bản tính dễ dàng thay đổi. Xung quanh Bobby sẽ không thiếu những người bạn xấu, anh ta thiếu một người bạn coi thường và ghét bỏ anh ta. Haha. Đúng là ý hay. Không đúng, phải là vật họp theo loài, đối xử với Bobby như một người bạn dường như đang hạ thấp đẳng cấp của chính mình.