Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! - Mạn Linh (full) - Chương 167: Cô dâu xinh đẹp nhất trong cuộc đời anh (kết thúc)
- Trang Chủ
- Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! - Mạn Linh (full)
- Chương 167: Cô dâu xinh đẹp nhất trong cuộc đời anh (kết thúc)
Trước khi Lục Nghị Phàm và Cửu Châu rời đi, Lục Nghị Phàm còn không quên túm lấy cổ áo La Vân Thiên mà dọa nạt:
– Hoàn hảo! Mọi thứ phải thật hoàn hảo, nghe rõ chưa, cậu La?!
La Vân Thiên toát mồ hôi lạnh, chỉ biết vâng vâng dạ dạ nghe lời.
Tại khuôn viên nghĩa trang…
Hai vợ chồng Cửu Châu ngồi quỳ bên cạnh mộ của vợ chồng Ngọc Diên Hinh. Ông lão Lục đã thú nhận tất cả với cô, tất cả đều do lòng đố kỵ và sự ghen ghét mù quáng, che mờ mắt khiến ông ta đã gây ra tội ác tày đình như thế này. Sau khi gián tiếp hại chết cha mẹ đẻ của Cửu Châu, may mắn cô đã được nhà họ Cửu đem về nuôi dưỡng.
Do vậy, tới lúc biết rõ thân phận thực sự của con dâu, ông lão Lục đã luôn phải sống trong lo sợ và dằn vặt, tìm đủ mọi cách hòng chia rẽ vợ chồng Lục Nghị Phàm.
Trải qua chuỗi sự việc lần này, cuối cùng ông lão Lục mới hoàn toàn ăn năn, hối hận. Cửu Châu cũng lựa chọn tha thứ cho ông ta. Hận thù, ghen ghét, hãm hại, dồn nhau vào bước đường cùng, đó không phải là điều cô muốn.
– Cha, mẹ, con gái bất hiếu, bây giờ mới đến thăm hai người.
Cửu Châu cúi đầu lạy cha mẹ ruột, nhìn bức ảnh nhỏ của cha, mẹ được đặt ngay ngắn giữa bài vị, nước mắt cô nhẹ nhàng rơi xuống đôi gò má trắng ngần.
– Cha, mẹ!
Lục Nghị Phàm quỳ bên cạnh vợ, dịu dàng nắm lấy bàn tay cô. Ánh mắt anh thâm trầm mà ấm áp, ngọt ngào mà ôn nhu tựa biển trời mùa thu.
– Con sẽ chăm sóc cho Bạch Bối thật tốt, cha mẹ hãy yên tâm.
Mùa xuân đến thật rồi. Những cánh chim nhỏ tíu tít chao liệng trên bầu trời cao rộng, cùng nhau hòa tấu lên những bản nhạc say đắm của tình yêu, của hạnh phúc.
Bản nhạc giao hưởng “Ánh trăng” kinh điển của Wolfgang Amadeus Mozart nhẹ nhàng vang lên trong biệt phủ Thống Đốc. Người người đứng chen chúc trong tòa biệt thự, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ phấn khởi xen lẫn ngưỡng mộ, không ngừng đưa mắt mà trầm trồ nhìn về phía đôi vợ chồng đẹp như tranh vẽ.
Lục Nghị Phàm mặc quân phục thành hôn chỉ dành riêng cho Thống Đốc quân, trên tay ôm một bó hoa hồng ngoại đỏ thắm, khuôn mặt anh tuấn, đẹp đẽ như tạc, tủm tỉm cười đứng trên lễ đường.
Ông lão Lục cùng bảy người vợ ngồi trang trọng hai bên sảnh chính, thỉnh thoảng lại nhìn nhau mỉm cười.
Đúng giờ, Cửu Châu cuối cùng cũng được Diêu Dung nắm tay, trìu mến dẫn ra lễ đường. Chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, được Lục Nghị Phàm đặt từ nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Anh, trên thân váy đính ngọc trai và kim cương quý hiếm, vạt váy xòe rộng, ôm trọn từng đường nét cong mềm trên cơ thể cô. Trông Cửu Châu xinh đẹp vô cùng…
Vừa trông thấy Cửu Châu được mẹ dắt tay bước ra, đột nhiên khóe mắt Lục Nghị Phàm chợt cay xè, ửng đỏ. Anh hít sâu một hơi, tự cảm thấy trong lòng hồi hộp vô cùng. Người con gái đẹp nhất đời anh đang dịu dàng nắm lấy tay anh mà trao nhẫn cưới, cùng nhau hưởng trọn hạnh phúc tới cuối phần đời còn lại.
– Chà chà, ông Lục, trông vợ chồng Thống Đốc thật đẹp quá!
Tổng thống ngồi ngay ngắn trên ghế, không quên quay sang phía ông lão Lục mà bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Quân sĩ đứng nghiêm chỉnh ngay giữa dọc đường ra vào của biệt thự, trên hông giắt súng ngắm, cẩn thận canh giữ an toàn tuyệt đối.
Lục Trịnh cùng Tiếu Hàn Phong mặc vest chỉnh tề, mỗi người đều bế một đứa trẻ, cười tới híp cả hai mắt. Tiểu công chúa được gọi là Cá Nhỏ, tiểu hoàng tử được gọi là Phàm Con, nằm trong vòng tay của bác và cha nuôi đánh giấc ngủ một cách ngon lành.
Hai đứa trẻ không hề hay biết, chúng đã được dự một đám cưới tuyệt vời nhất từ trước tới nay: đám cưới thế kỷ của cha mẹ chúng…
Giữa tiếng hò reo ầm ĩ của hơn một ngàn quan khách lớn nhỏ, Lục Nghị Phàm vòng tay ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cửu Châu, dịu dàng hôn lên trán cô mà thỏ thẻ:
– Vợ à, anh yêu em!
– Em cũng yêu anh!
Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hòa quyện đắm say với nhau, cùng trao cho nhau dự vị ngọt ngào, hạnh phúc.
Cô dâu xinh đẹp nhất trong cuộc đời anh!
Tình yêu lớn lao, hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh!
Giữa muôn ngàn đau- hận triền miên không dứt, đến cuối cùng cả anh và cô đều nhận ra, thứ quan trọng nhất đối với mỗi con người, không phải là hư vinh, danh vọng, cũng không phải là trả nghiệp, hận thù…
Mà là tình yêu và lòng vị tha!
Phải, có tình yêu, có hạnh phúc, đời người chỉ cần có thế!
“Nếu em muốn hái sao trên trời, anh không thể làm được. Thế nhưng, nếu em muốn đứng trên danh vọng cao nhất của lực lượng quân đội, anh sẵn sàng nhường chức Thống Đốc quân cho em!”
HẾT