Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! - Mạn Linh (full) - Chương 164: Cậu có trông thấy mùa xuân sắp đến rồi không?
- Trang Chủ
- Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! - Mạn Linh (full)
- Chương 164: Cậu có trông thấy mùa xuân sắp đến rồi không?
Trác Hiên thừa nhận, lần đối mặt này, anh ta đã biết bản thân không còn đường lùi. Cái chết đang hiển hiện ngay phía trước. Tuy nhiên, trước lúc Trác Hiên chết, anh ta nhất định phải đem theo Cửu Châu, để Lục Nghị Phàm phải trải qua thứ cảm giác mất đi người yêu thương nhất đau đớn đến nhường nào.
Lục Nghị Phàm toan bước thêm một bước, cơ mặt liền lập tức chau lại. Cơn đau buốt ở chân và cánh tay phải khiến anh như muốn chết ngất ngay tại chỗ.
– Cậu thừa hiểu, cậu và La Vân Thiên quan trọng với tôi đến như thế nào. Haaa… Tròn mười năm tung hoành trong giới chính trị, cậu và La Vân Thiên chính là hai người đầu tiên tôi dốc lòng tin tưởng. Có lẽ, bổn Thống Đốc đã sai, sai vì tin cậu đến mức ngu xuẩn.
Không khí lúc này mỗi lúc một thêm trầm lắng. Ba người nhìn nhau, thâm tâm đấu tranh loạn xạ.
Bộp… bộp…
Từ phía ngoài cửa, La Vân Thiên hốt hoảng dẫn theo thuộc hạ chạy tới ứng cứu. Vừa trông thấy Trác Hiên, anh nhất thời sửng sốt, đánh rơi cả khẩu súng đang nắm chặt trên tay.
– Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy? Thống Đốc, Trác Hiên? Hai người…
Nhìn gương mặt lạnh lẽo của Trác Hiên, trong lòng La Vân Thiên bỗng dưng quặn thắt. Trác Hiên không nhìn thẳng vào mắt anh, lặng lẽ bước tới bên cạnh cột ngang đang dùng để buộc dây trói Cửu Châu, bắt đầu dùng tay nới lỏng sợi dây.
– Trác Hiên, cậu muốn trả thù cho em trai thì hãy giết chết tôi đây này. Cửu Châu và Phàm con vô tội, cậu không thể ra tay tàn nhẫn đến như thế!
Lục Nghị Phàm hốt hoảng la lớn. Tính mạng của hai mẹ con Cửu Châu lúc này đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Trác Hiên bị thù hận che mờ mắt, lý trí đã hoàn toàn thối nát.
– Nghị Phàm!
Hai tay Cửu Châu bị trói chặt, run rẩy không nói lên lời. Bể axit kia đang cách cô rất gần. Chỉ cần rơi xuống đây, chắc chắn cô và Phàm con sẽ chết rũ xương.
– Trác Hiên, đừng trách tôi không nể mặt cậu.
Lục Nghị Phàm giơ súng, lập tức các quân sĩ bên cạnh cũng đồng loạt chĩa họng súng về phía Trác Hiên. Động tác đang tháo dây của Trác Hiên ngừng lại.
Anh ta phá lên cười ngặt nghẽo, sau đó hừ lạnh mà nói:
– Cùng lắm tôi và Cửu phu nhân sẽ chết cùng nhau. Đến lúc này rồi, anh nghĩ tôi còn sợ chết ư?
– Thống Đốc, để tôi…!
La Vân Thiên dùng tay kéo Lục Nghị Phàm lại, sau đó bình tĩnh bước lên phía trước ba bước.
– Trác Hiên…
Anh nhẹ nhàng cất tiếng gọi.
Trác Hiên khẽ quay đầu, nhìn thẳng về hướng La Vân Thiên.
Ngoài trời cũng đã ngớt mưa. Trần nhà cũ rích cũng bị rạn ít nhiều, thỉnh thoảng lại có vài giọt theo đường rẽ mà nhỏ tong tong xuống dưới đất.
– Vân Thiên! Cậu đến đây làm gì?
Ánh mắt La Vân Thiên mỗi lúc một thay đổi, long lanh ngấn nước. Anh cúi đầu cười, đoạn ngồi phịch xuống dưới đất, bình thản nói chuyện với Trác Hiên:
– Chúng ta cùng nhau phục vụ cho Thống Đốc đã bao nhiêu năm?
Nghe La Vân Thiên hỏi, Trác Hiên nhanh chóng trả lời:
– Hai năm!
– Chính xác! Hai năm, Trác Hiên. Cậu có nhớ, vào đêm trăng rằm một năm trước, cậu đã hỏi tôi điều gì không?
Khuôn mặt lạnh lẽo của Trác Hiên khẽ chau lại, cố gắng lục lọi chút trí nhớ cuối cùng của mình.
Trong đêm rằm của năm trước, La Vân Thiên cùng Trác Hiên đã rủ nhau tới một quán ăn trong trung tâm thành phố dùng bữa. Cả hai người cùng nhau hò reo, uống say đến quên trời quên đất. Đó cũng là lần đầu tiên Trác Hiên cảm thấy bản thân hoàn toàn được giải phóng, mọi thù hận cũng dường như biến mất.
Mãi một lúc sau anh mới nhớ ra, sau đó cong môi đáp:
– Vì sao cậu không chịu lấy vợ?
La Vân Thiên hết sức hài lòng với câu trả lời này của Trác Hiên. Anh cười cười, nhìn thẳng vào mắt Trác Hiên mà nói:
– Tôi đã từng nói, nếu tôi lựa chọn ở bên cạnh một người nào đó, thay vì nói “Anh yêu em”, tôi sẽ hỏi họ: “Em có trông thấy mùa xuân sắp đến rồi không?”.
– Vậy thì sao?! Cậu nói với tôi những lười nhảm nhí này để làm gì?
Mặc dù ngoài miệng Trác Hiên tỏ ra vô cùng khó chịu, thế nhưng khóe môi anh đã bắt đầu co giật, ngay cả bàn tay đang nắm lấy sợi dây trói Cửu Châu cũng có chút run run.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên lòng bàn tay của La Vân Thiên.
Anh đứng dậy, tiến thêm hai bước nữa về phía Trác Hiên, đau đớn cất giọng mà nói chậm từng chữ:
– Trác Hiên, cậu có trông thấy mùa xuân sắp đến rồi không?