THOÁT SAO KHỎI VÒNG TAY ANH - Fresh Dương - Chương 87 - Tìm người
“Chị dâu à, thủ tục chuyển nhượng tài sản xong xuôi hết rồi…”
Lúc này Lưu Nhiên đang ngồi ăn sáng cùng Dịch Hoài Thành. Thấy cuộc gọi của Dịch Tuyết Ái, Lưu Nhiên ngay tức khắc đứng dậy đi ra ngoài để nói chuyện.
“Tôi biết rồi, nếu cô chỉ gọi thông báo vậy thì tôi dập máy đây.”
Lưu Nhiên định bỏ điện thoại xuống rồi ngắt thật nhưng chẳng ngờ Dịch Tuyết Ái lại tiếp tục.
“Khoan đã, tôi gọi đúng là một phần thông báo, một phần nữa là…”
Lưu Nhiên hơi nhíu mày, bà ta mất dần sự kiên nhẫn.
“Nói thẳng đi, tôi không muốn cô vòng vo.”
Dịch Tuyết Ái bên này vừa nhếch môi cười thầm, vừa nói vọng vào bên trong: “Năm phần trăm cổ phần kia dường như quá ít đối với bí mật to lớn ấy… Chị xem, có thể nào khuyên anh trai tôi chuyển lại chút cổ phần…”
Dịch Tuyết Ái nói tới đây ngay lập tức đã bị Lưu Nhiên ngắt lời.
“Cô nói cái gì? Năm phần trăm cổ phần Dịch thị còn ít? Dịch Tuyết Ái, có phải cô muốn thâu tóm tất số cổ phần của Dịch thị?”
Trước câu hỏi kia, Dịch Tuyết Ái không ngần ngại mà thừa nhận.
“Đúng vậy, bây giờ tôi là người cầm chuôi, chị có muốn hay không cũng phải làm. Nếu không thì con trai chị cả đời thân bại danh liệt.”
Lưu Nhiên bên này sắc mặt sớm đã nhợt nhạt, ánh mắt giận giữ nhưng không thể làm gì được.
“Dịch Tuyết Ái, cô đã từng nghĩ rằng nếu Dịch Hoài Thành biết được, thì anh ta sẽ đứng về phe ai chưa?”
Dịch Tuyết Ái cười, nụ cười ngân dài vang vọng đến tai của Lưu Nhiên như một sự châm biếm đầy sảng khoái.
“Chị nghĩ rằng anh trai tôi sẽ đứng về phía chị? Đứng về phía người đàn bà đã phản bội tình yêu của anh ấy để sinh ra một nghiệt chủng? Lưu Nhiên à, tôi nghĩ chị đã quá tự tin rồi.”
Vừa nói tới đây Dịch Hoài Thành đột nhiên xuất hiện phía sau Lưu Nhiên, ông ta giành lấy điện thoại của Lưu Nhiên trong sự ngỡ ngàng của bà ta.
“Phải, vợ tôi tự tin là bởi vì tình yêu tôi dành cho ấy quá lớn…”
Dịch Hoài Thành vừa cất tiếng thì Dịch Tuyết Ái như chết đứng. Nụ cười cứng ngắc trên môi bà ta không cách nào khép lại được.
“Anh… sao anh có thể?” Dịch Tuyết Ái lắp bắp.
Dịch Hoài Thành nhìn về phía Lưu Nhiên, đôi mắt trầm xuống giọng lạnh nhạt mang theo vài phần đe dọa: “Tất cả mọi chuyện tôi đều biết, vậy nên em dừng lại đi… Nếu không Vận gia cũng không được yên ổn đâu. Suy nghĩ đi, em gái.”
Nói tới đây Dịch Hoài Thành lập tức dập máy trước sự tức giận của Dịch Tuyết Ái. Sau khi kết thúc cuộc gọi kia Dịch Hoài Thành đưa điện thoại lại cho Lưu Nhiên. Thái độ của Dịch Hoài Thành không mấy thay đổi, chỉ là càng không có tức giận thì khiến Lưu Nhiên càng cảm thấy tội lỗi.
***
Từ ngày Dịch Tuyết Ái công bố thân phận của Dịch Tư Nghiêm ngay tại cuộc họp cổ đông anh không còn xuất hiện ở Dịch thị nữa. Không phải là anh buông xuôi tất cả mọi thứ mà bởi vì mỗi lần tới đó sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn vào anh mà chỉ trỏ bàn tán. Một người trước giờ luôn đứng trên đỉnh cao danh vọng như anh lại chẳng thể chấp nhận nổi sự thật là mẹ anh đã ngoại tình và anh chính là đứa con ngoài dã thú.
Dịch Tư Nghiêm xin nghỉ phép nhiều ngày ở bên cạnh Châu Liên và Á Hiên. Nhưng rồi các bài báo bắt đầu đưa tin về thân phận của anh. Trên khắp các trang mạng đều xuất hiện những lời chỉ trích, miệt thị Lưu Nhiên rồi lại quay sang phỉ báng anh. Bọn họ chỉ biết ngồi một chỗ buông lời cay nghiệt mà không hề nghĩ tới cảm giác của người khác.
Châu Liên nhìn thấy Dịch Tư Nghiêm ở một chỗ, sự tự tin trước đây dường như không còn nữa thì cảm thấy rất đau lòng. Cô muốn ở bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu, cùng anh giải quyết nhưng khổ nỗi trong tay cô lại chẳng có gì.
Buổi tối, sau khi cho Á Hiên ngủ say cô mới tới thư phòng của anh, đem lên cho anh một ly sữa nóng. Từ ngày chuyện kia được phát tán ra ngoài dường như anh đều không thể ngủ ngon được vậy nên người cũng gầy đi trông thấy.
Châu Liên ôm lấy anh từ phía sau, gương mặt cô khẽ áp lên đôi vai rộng lớn đầy vững chắc kia, vừa ôm anh cô vừa thủ thỉ: “Anh buồn sao?”
Dijchh Tư Nghiêm hạ quển sách trên tay mình xuống rồi quay sang kéo cô vào trong lòng mình. Đối diện với Châu Liên, anh không hề mang một vỏ bọc nào cả mà hoàn toàn chân thật thừa nhận: “Ừ, anh cảm thấy mình không được chào đón. Sự ra đời của anh giống như là dơ bẩn và đê tiện vậy.”
Châu Liên khẽ ngẩng mặt lên nhìn kĩ anh hơn.
“Đừng suy nghĩ như vậy, anh đối với em và Á Hiên vô cùng quan trọng. Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều ghét bỏ, coi thường hoặc thậm chí không tôn trọng anh thì em và con vẫn luôn ở bên cạnh anh, cần anh.”
Những lời này của Châu Liên giống như những viên thuốc an thần giúp Dịch Tư Nghiêm trấn tĩnh lại sau nhiều ngày mệt mỏi. Anh ôm cô thật chặt như trân quý lại như yếu đuối cần một người dỗ dành và an ủi.
Ly sữa nóng trên bàn anh cũng uống hết. Sau đó anh cùng với Châu Liên trở về phòng, ngủ một giấc dài. Trước khi nhắm mắt Châu Liên khẽ hôn lên mắt anh như mong muốn rằng anh sẽ thực sự ngủ ngon. Ngủ rồi sẽ quên hết đi tất cả những muộn phiền, để rồi khép lại thế giới bóng tối và ngày mai lại là một này vui vẻ đầy tươi sáng.
***
1 giờ sáng, tại sân bay Duy Hòa.
Từ bên trong xuất hiện một đoàn người mặc quần áo tối màu xách theo rất nhiều va li hành lý. Bọn họ đi cùng nhau, bên cạnh những người cao lớn mặc vest đen thì có hai người đàn ông mặc áo thun màu trắng đơn giản đi phía trước.
Bên ngoài sân bay sớm đã có năm chiếc ba chiếc xe hơi sang trọng đỗ thành một hàng chờ sẵn. Sau khi đoàn người kia leo lên xe thì người đàn ông mặc áo thun trắng đơn giản vừa rồi mới lên tiếng bắt chuyện.
“Ba, có đúng là người này giống với cô út đã thất lạc từ lâu không? Sao con cảm thấy…”
Lời của anh ta còn chưa nói hết thì ngay lập tức đã bị chặn lại.
“Lâm Thần, chuyện này vốn dĩ không thể sai được. Con xem hình hai bức ảnh này có giống nhau không?”
Vừa nói người đàn ông kia vừa đem hai bức ảnh ra so sánh. Đều là của hai người phụ nữ nhưng thời gian có chút khác biệt.
Từ Lâm Thần cũng không cản ba mình nữa, dù sao chuyện tìm người thân này cũng đâu chỉ diễn ra ngày một ngày hai. Trước hết cứ tới Lạc Thành xem sao đã.