Thỏa Thuận Yêu Đương - Annie Dinh - Chương 12: Anh Thích Cô
Đăng Khoa và Hoàng Phi gượng gạo duy trì phép lịch sự tối thiểu thêm một lúc rồi viện lí do đứng dậy. Đăng Khoa bảo phải về nhà với vợ, Hoàng Phi cũng nói mình còn có việc rồi kéo nhau ra khỏi quán.
Cả hai ăn ý không bàn về người phụ nữ bản thân từng thích, nhưng ai cũng cảm nhận vì nốt nhạc đệm lúc nãy khiến họ chẳng còn muốn la cà nữa. Đăng Khoa thật sự về nhà, Hoàng Phi cũng quay lại ổ của mình.
Lúc này hai người anh của Hoàng Phi sang chơi, ba mẹ đang ngồi ở phòng khách trò chuyện với họ. Nhà này còn mỗi Hoàng Phi chưa lấy vợ nên bị ba mẹ níu kéo phải ở chung. Hai ông anh ra riêng rồi không chịu quay lại ở cùng nữa dù hiện đã ly hôn và sống một mình.
Thật ra hai kẻ này cũng là hai con ngựa bất kham. Bây giờ không có vợ quản bắt đầu bồ bịch lung tung. Anh ba hơi cứng rắn, chứ anh hai thuộc kiểu người yếu đuối trong tình cảm, không sâu sắc, dễ yêu và dễ chán. Loại đàn ông như vậy thì các bà mẹ có con gái ngoan thường yêu cầu tránh xa. Nhưng kỳ lạ thay vị này lại đào hoa vô cùng.
Có lẽ nãy giờ ba mẹ đã kể về cô em họ ở Việt Nam của Hoàng Phi nên vừa thấy anh, hai người liền trêu chọc. Anh ba Hoàng Khôi nhìn anh cười thiếu nghiêm túc: “Hôm nay chịu ra ngoài không ở trên phòng nói chuyện với em dâu hả Phi?”
“Chắc lát nữa trên đường về tao nên ghé mua vé số. Thanh niên ba tốt đã bắt đầu biết yêu.” Ông anh hai Hoàng Minh trưng nụ cười đểu cáng.
Mặc họ chọc ghẹo, Hoàng Phi chỉ cười không phản bác. Nhưng trong lòng anh hiện tại rất vui vì đang nghĩ đến người đó. Chẳng biết Thoại Uyên và bé Bo đã xong việc ở trường chưa.
Cả nhà trò chuyện chọc phá nhau thêm một lúc ba mẹ đi ngủ, hai ông anh về lại chỗ của mình và Hoàng Phi cũng đi lên phòng. Lúc tắm rửa xong anh nghe điện thoại có âm báo tin nhắn từ viber, miệng anh vô thức mỉm cười.
Gần đây hai người thường xuyên trò chuyện và nhắn tin bằng ứng dụng này nên giờ nghe âm báo tin nhắn của nó, Hoàng Phi đã mặc định đó là Thoại Uyên. Tiếc rằng lần này nó đã hố anh.
Hoàng Phi dựa người ra ghế sau kiểm tra tin nhắn với lòng vui sướng ngất ngây, nhưng nhìn thấy tên người gửi mặt anh liền dại ra. Cái quái gì thế này? Lan Anh sao lại gửi tin cho anh? Còn Thoại Uyên đi đâu không thèm nhắn nhủ gì? Tự nhiên Hoàng Phi thấy lòng chua vô cùng.
Đã vậy nội dung tin nhắn của Lan Anh cứ như hai người đang qua lại với nhau khiến Hoàng Phi bực mình hơn: “Anh đang làm gì đó? Sao lúc nãy anh về sớm vậy? Mai sáng thứ bảy anh có thời gian không, mình gặp nhau nhé?”
“Xin lỗi Lan Anh, anh hơi bận không gặp em được.”
Hoàng Phi hy vọng tin nhắn rõ ràng này sẽ làm cô thức thời ngừng đưa đẩy. Anh không có gì để nói với cô. Bây giờ người anh nghĩ đến là Thoại Uyên. Sao cô bé nãy giờ không chịu nhắn gì cho anh? Hiện tại cũng hơn 11 giờ đêm, nghĩa là giờ trưa bên Việt Nam, lúc này cô và bé Bo nên về nhà rồi. Hay cô lại ham chơi la cà ở đâu nữa? Hoàng Phi không nhận ra mình thật sự đang xem Thoại Uyên là trẻ con và quan tâm quá mức cần thiết.
Lan Anh tiếp tục gửi tin nhắn đến. Thay vì vui thì anh lại thấy phiền. Đừng trách anh lạnh lùng hay dễ thay lòng. Ngày xưa đúng là anh thích cô gái này, nhưng thích không có nghĩa là yêu. Hoàng Phi nghĩ đã xác định với Lan Anh và cho thời gian để hai đứa tìm hiểu rồi tiến tới. Tiếc rằng chưa kịp nói gì thì anh nhận ra cô không phù hợp.
Như vậy Lan Anh chỉ là cơn gió thoảng qua, chẳng đọng lại chút gì trong lòng Hoàng Phi. Hiện tại mọi tâm tư của anh đều tập trung vào Thoại Uyên. Ban đầu chỉ muốn chọc phá, giờ lại có ý với cô. Từ trêu đùa biến thành yêu thích lúc nào không hay. Anh thật sự đã bị trời phạt.
Mỗi ngày dù công việc có áp lực thế nào, chỉ cần nghĩ đến Thoại Uyên là tâm tình Hoàng Phi tốt lên ngay và lại có động lực vượt qua mọi thử thách. Thoại Uyên lại chưa biết được tâm tư thầm kín của Hoàng Phi. Cô vẫn ngây thơ nghĩ mình may mắn vớ được người anh trai ngang hông rất đáng kính.
Mỗi ngày có người cho cô chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Ngoại, mẹ, dì út và chị hai không ai rảnh nghe mấy chuyện linh tinh của Thoại Uyên. Cho nên cô thật sự xem Hoàng Phi là họ hàng thân thiết và vô tư dựa dẫm vào anh. Có thể nói Hoàng Phi còn thân với Thoại Uyên hơn cả chị hai của cô.
Gia đình Thoại Uyên làm kinh doanh, nên người lớn trong nhà đều bận việc ở công ty. Thời gian ngủ nghỉ còn không đủ, lấy đâu ra thời giờ cho cô. Vả lại ai cũng xem Thoại Uyên nhỏ dại, nên chẳng mang việc công ty ra san sẻ với cô. Làm sao thảo luận với đứa con nít cho được, nó có biết gì đâu.
Cho nên Thoại Uyên dù sống trong tình yêu thương và sự chăm bẵm của tất cả mọi người nhưng cô chẳng khác gì bé Bo, có khi còn nhút nhát hơn cả thằng nhóc. Cuộc sống hằng ngày của cô chỉ có ăn và học. Bà ngoại lại quá nghiêm khắc thành ra Thoại Uyên bị chèn ép đến mức không lớn được.
Nhờ vậy Hoàng Phi mới lừa người ta vào tròng. Nếu là mấy cô gái lanh lợi ngoài kia, thì còn lâu anh giở được trò lưu manh. Ở đâu ra chuyện thỏa thuận yêu đương để qua mặt người lớn hai bên gia đình? Anh chỉ đang bày trò để giữ cô bên cạnh mà thôi. Và vì tư tưởng xấu xa này nên trời mới hại anh.
Rõ ràng ban đầu Hoàng Phi muốn đùa vui, thế mà giờ lại không dứt ra được. Càng ngày anh càng thích nghe Thoại Uyên lảm nhảm, kể chuyện trên trời dưới đất. Lắm lúc mấy câu chuyện nhạt nhẽo vô cùng, nhưng nghe cô ríu rít trên điện thoại khiến anh thấy lòng lâng lâng và không màng đến nội dung câu chuyện.
Hoàng Phi nằm trên giường lăn qua lộn lại một lúc lâu vẫn không có tín hiệu gì từ Thoại Uyên. Không chờ được anh bèn nhắn cho cô, nhưng chờ hoài cô cũng không trả lời lại. Làm cái gì mà phớt lờ tin nhắn của anh? Một lát phải trị cô vì cái tội không để ý đến anh mới được.
Hoàng Phi tiếp tục chờ đến khi hai mắt nhíu lại chuẩn bị đi gặp Chu Công thì đồng chí viber mới chuyển tin đến. Anh vốn muốn phát hỏa thế nhưng đọc tin nhắn xong trong lòng liền vui sướng và cơn buồn ngủ cũng theo đó tiêu tán.
“Xin lỗi anh Phi! Nãy giờ Uyên chạy xe chở bé Bo về nên không nhắn anh được. Uyên tới nhà rồi mà hiện tại đã trễ, sợ anh ngủ nên không dám gọi. Anh Phi ngủ ngon. Mai thức dậy Uyên sẽ nói chuyện với anh nha.”
Thoại Uyên còn chưa bỏ điện thoại xuống thì Hoàng Phi đã nhanh chóng gọi qua. Cô cứ tưởng vì tin nhắn này đánh thức anh, nên cất giọng đầy hối lỗi: “Tại Uyên nhắn tin làm anh Phi thức giấc phải không? Uyên xin lỗi, anh Phi ngủ tiếp đi.”
Làm sao anh có thể ngủ cho được. Nãy giờ nằm trên giường nghe nhạc và đợi Thoại Uyên. Dù cách xa nửa vòng trái đất, nhưng anh vẫn cảm nhận cô rất gần khi giọng nói của cô du dương trên điện thoại. Hoàng Phi có thể hình dung Thoại Uyên hiện giờ như thế nào. Hai người đã trò chuyện nhiều với nhau. Khi Thoại Uyên ở trong phòng riêng, Hoàng Phi sẽ đợi cô học bài xong và gọi video call cho cô.
Thoại Uyên vô tư nhưng Hoàng Phi có ý. Anh thường thầm lặng quan sát cô trong mấy bộ quần áo mặc nhà. Lúc thì cô mặc đầm kiểu công chúa nhẹ nhàng, đôi khi là mấy bộ quần áo tay lỡ thắt nơ, màu sắc trang nhã nhẹ nhàng. Chẳng biết có phải vì thích hay không, nhưng bộ đồ nào Thoại Uyên mặc cũng dễ thương trong mắt anh.
Bây giờ là 12 giờ trưa bên Việt Nam, Thoại Uyên chắc chắn đang mặc đồ trong nhà. Có thể là một chiếc đầm xinh xinh in hình chú mèo Kitty nhỏ nhắn ngay trước ngực, trên cổ có dây rút nơ, tay áo cũng nhún bèo ngay khuỷu tay. Sống dưới khuôn khổ của Diệt Tuyệt sư thái nên đồ mặc nhà của Thoại Uyên luôn bảo thủ.
Dù Thoại Uyên đã trưởng thành nhưng thời trang của cô đôi lúc giống trẻ con, khác xa mấy cô nàng ăn mặc thời thượng Hoàng Phi đã từng gặp. Lẽ ra anh nên cảm thấy chán, nhưng lạ thay anh chỉ thấy cô thật đáng yêu. Đúng là khi thương thì củ ấu cũng sẽ tròn. Thoại Uyên không hở hang táo bạo, nhưng vẫn xinh xắn quyến rũ trong mắt anh.
“Anh chưa buồn ngủ đâu.” Hoàng Phi nói dối không chớp mắt, rõ ràng lúc nãy anh đã thiếp đi. “Sao Uyên về trễ vậy?”
“Dạ tại bé Bo đòi đi công viên, nên Uyên đưa nó vào công viên chơi một chút ạ.”
“Chớ không phải tại Uyên cũng thích đi công viên sao?”
“Không phải mà.” Thoại Uyên chối biến.
Rõ ràng là con nít trong thân xác người lớn. Cô cũng muốn đi nên thằng nhóc kia đề nghị là hưởng ứng ngay. Hoàng Phi có thể tưởng tượng ra hai đứa nhóc vào công viên sẽ làm trò gì. Một đứa leo cầu tuột, đứa còn lại cởi dép ra ngồi bệt xuống thảm cỏ. Thỉnh thoảng sẽ chạy theo thằng nhóc kia trông chừng một chút, rồi lại tiếp tục chơi với cỏ cây hoa lá.
Hoàng Phi đã có dịp đi chung với hai dì cháu nhà này. Thật ra Thoại Uyên là người chịu khó và rất biết cách chăm trẻ. Lúc nào giữ cháu, cô đều cẩn thận trông chừng. Chỉ khi vào khu vui chơi mới lộ bản tính trẻ con. Một số trò tiêu khiển người lớn có thể chơi là cô nhóc sẽ hưng phấn. Đôi lúc Thoại Uyên cũng tùy hứng và ỷ lại, vì cảm nhận Hoàng Phi cưng chiều. Nhưng cô chỉ nhõng nhẽo với anh một chút thôi, rồi sẽ quay sang chăm sóc bé Bo.
Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện nhảm nhí trên điện thoại. Một người thích chọc cho người ta phùng mang trợn mắt, một người ỷ vào người kia nuông chiều mình nên không quản cái miệng, thích gì nói đó. Trời dần về khuya nhưng chẳng ai có ý định cúp máy.
Nói thêm một lúc lương tâm Thoại Uyên đã tìm về, nên nhắc Hoàng Phi đi ngủ nếu không sáng hôm sau sẽ mệt. Thật lòng cô cũng muốn trò chuyện hoài, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của anh. Thoại Uyên năn nỉ nhiều lần, tâm tình Hoàng Phi vui sướng, nhưng vẫn giả vờ hờn:
“Lúc nào không cần là qua cầu rút ván, sao đuổi anh đi ngủ hoài thế Uyên?”
“Không phải mà, hơn một giờ sáng rồi. Uyên sợ anh Phi mệt, chứ đâu phải không cần anh.” Thoại Uyên vô tư phân trần.
Ý của cô đơn giản là lúc nào cũng cần Hoàng Phi giúp cô giải quyết vấn đề, chứ không phải cần trong suy nghĩ cần anh như ai kia đang xuyên tạc. Người ta chỉ vô tình mà Hoàng Phi lại cảm thấy ngất ngây, còn muốn trò chuyện hết đêm. Tiếc rằng Thoại Uyên tiếp tục giục anh đi ngủ. Hoàng Phi biết cô cũng đuối vì phải vất vả chăm bé Bo cả buổi sáng, nên để cô nghỉ trưa. Hoàng Phi lưu luyến một lúc mới chịu gác máy.
Không ngờ Thoại Uyên có thể khiến anh nghiện gọi điện. Sáng hôm sau mới vừa thức giấc, còn chưa tỉnh ngủ Hoàng Phi đã cầm máy gọi cho Thoại Uyên. Lúc này cô đang ở dưới nhà sinh hoạt với gia đình. Chủ nhật không ai phải đi làm hay đi học, có thể quay quần ăn sáng cùng nhau. Mấy người lớn trong nhà thấy điện thoại của Hoàng Phi bèn lao vào trêu ghẹo Thoại Uyên.
“Xem ra nhà này sắp được ăn cưới bé Uyên rồi.” Dì út cười cười.
“Không ngờ bé Uyên của chúng ta có sức thu hút thật.” Thoại Khanh cũng hùa theo dì út trêu em gái.
“Sức thu hút là gì hả mẹ?” Bé Bo đang nằm trong lòng bà cố ngoại Diệt Tuyệt ngóc đầu dậy hỏi.
Thoại Uyên đỏ mặt không nói lại mấy người lớn. Cô chẳng biết đính chính như thế nào. Nếu cô nói mình và anh Phi chỉ đang giả vờ yêu, ngoại sẽ lồng lộn lên ngay lập tức. Cô biết trò giữ liên lạc chỉ là giả vờ. Hoàng Phi tốt bụng nên mới giúp cô. Hai đứa gọi cho nhau vì cô có chuyện cần anh tư vấn mà thôi. Tiếc là Thoại Uyên không dám nói sự thật đành câm nín để mọi người hiểu lầm đang yêu nhau, nên mới thường xuyên trò chuyện.
Thoại Uyên biết hôm nay là cuối tuần Hoàng Phi không đi làm bởi vậy gọi sớm cho cô. Dì út thích chọc thì cứ chọc đi, cô không thèm phản ứng nữa. Hôm bữa quên mất vụ thỏa thuận nên vuột miệng đính chính, thế là bị bà ngoại chiếu tướng hại Thoại Uyên xém xỉu. Từ đó cô vô cùng cẩn thận, lắm lúc còn cố ý để lộ cho ngoại thấy cuộc gọi của Hoàng Phi.
Đóng kịch nhiều nên lên kinh nghiệm. Sợi dây mắc cỡ của Thoại Uyên dường như cũng đã đứt. Hồi trước mọi người trêu cô còn ngại, giờ lại thấy bình thường. Miễn là cô biết mình và người ta không yêu nhau, ai hiểu lầm thì mặc kệ. Hoàng Phi là anh trai tốt nhất trên đời và cô rất thích trò chuyện. Giờ thấy điện thoại của anh, cô không ngăn được niềm háo hức.
Bà Lan ngồi cạnh cũng thấy vui trong lòng. Thằng nhóc Hoàng Phi này không tệ, nó thật sự thích cháu gái của mình nên mới liên lạc cả ngày lẫn đêm. Cuối tuần còn không buồn ra ngoài chơi với bạn, mà tranh thủ gọi cho Thoại Uyên. Bà cũng biết người thanh niên này ở sau lưng giúp đỡ cháu gái của mình rất nhiều. Bà vô cùng hài lòng với tư cách của Hoàng Phi, thế là bảo Thoại Uyên lên phòng trò chuyện với anh.
Được đại xá Thoại Uyên lập tức chạy như bay lên phòng. Cuộc trò chuyện lại kéo dài hơn một giờ liền. Đề tài chẳng có gì đặc sắc, nhưng cô và anh như hai kẻ vô công rỗi nghề. Chủ yếu một người thấy vui vì được nói chuyện với người mình cảm mến, một người lại thích huyên thuyên kể lể vì có người chịu nghe mình nói.
Bình thường bị mọi người trong nhà xem là con nít nên Thoại Uyên rất buồn bực và co cụm trong vỏ ốc của riêng mình, ít giãi bày tâm sự với ai. Mẹ cô dù cưng chiều, thỉnh thoảng cũng dành thời gian mang cô ra ngoài mua sắm, nhưng có lẽ bà chăm bẵm quá mức và luôn mặc định con gái chưa lớn nên nói chuyện rất ý tứ. Cuối cùng Thoại Uyên với người thân như có khoảng cách thế hệ.
Điều lạ lùng là có những chuyện Thoại Uyên ngại kể cho gia đình, nhưng lại nói hết với Hoàng Phi. Bản thân cô cũng không giải thích được tại sao mình lại như vậy. Có lẽ vì anh không chê cô phiền, kiên nhẫn lắng nghe hết mấy chuyện trẻ con của cô, từ chuyện học đến chuyện vụn vặt của con gái. Đôi lúc anh còn cho cô nhiều lời khuyên hữu ích, nên cô tin tưởng anh tuyệt đối.
Thật sự thì những mẩu chuyện vu vơ của Thoại Uyên cũng khiến Hoàng Phi vui vẻ. Thêm nữa anh đang có cảm tình với cô, cho nên mọi thứ từ cô đều dễ thương đối với anh. Nói chuyện với cô là niềm vui hằng ngày của anh.
Hai người tiếp tục nấu cháo điện thoại không ai để ý thời gian. Nếu ông bà Thông không gọi Hoàng Phi xuống nhà chở sang họ hàng, chắc anh sẽ không buông tha Thoại Uyên. Cô đã khiến anh trở nên già chuyện. Quan trọng là tiếp xúc với Thoại Uyên khiến tâm hồn anh trẻ trung hơn.