Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại! - Thúy Vy06032008 - Chương 65
Bác sĩ cũng cảm thấy bất ngờ, có lẽ đây là một kỳ tích cũng nên.
Nói chung thế giới này vẫn còn rất những chuyện kì bí mà khoa học không thể nào giải thích được.
Bác sĩ và y tá vừa đi ra thì Giang Quân Phong cũng vừa đến, anh cúi đầu với bác sĩ với ý cảm ơn rồi bước vào trong.
Anh ta cứ nghĩ, Ngô Đình Kiêu vẫn luôn túc trực bên cô nhưng hôm nay anh ta lại không thấy anh xuất hiện ở bệnh viện.
Có thể là do anh bận. Nhưng những câu nói ngày hôm qua của anh vẫn khiến anh ta đau đáu trong lòng, không biết rốt cuộc là anh nói vậy là có ý gì.
Giang Quân Phong đem hoa và trái cây đến đặt lên bàn, sau đó thì đến cạnh giường của cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, ngắm gương mặt cô đang ngủ say.
Giang Quân Phong nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ngón tay của anh ta và cô đang vào nhau, anh ta nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô thì thầm: “Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, sẽ không để tên không đó làm tổn thương em nữa.”
Anh vừa dứt lời, mi mắt của cô có hơi động đậy, sau đó cô mở mắt ra, nhìn anh, có chút thất vọng.
Giang Quân Phong vui mừng, anh nhảy cẩn lên: “Mộng Dao, em thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cả người cô đều âm ỉ cơn đau, rats khó chịu, nhưng cô lại lắc đầu.
“Anh đã rất lo cho em, em thật sự làm anh sợ chết đi được. Em biết không, anh từng hứa với lòng, nếu em không còn nữa, anh nhất định sẽ không lấy sợ sinh con.” Giang Quân Phong nói một cách hùng hồn, cũng đang bày tỏ lòng mình cho cô biết, anh nói anh thích cô, chỉ muốn lấy cô làm vợ, những người phụ nữ khác đều không cần.
Nhưng Mộng Dao chỉ cười cười, không nói gì, vì cô căn bản không nói nổi, cũng không muốn nói.
…
Giang Quân Phong muốn ở lại đây chăm sóc cho cô nhưng công việc lại không có phép, có một cuộc điện thoại gọi đến và anh ta đã xin lỗi cô, sau đó đi mất.
Mộng Dao nằm yên trên giường bệnh,không thể nhúc nhích, cũng không thể đi đứng, thậm chí chủ ho một cái cũng cảm thấy đau.
Cô nằm ở đó,mãi nhìn ra cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài xanh thẳm, ánh nắng gắt gao cho đến khi những đám mây bắt đầu nhuộm ánh hồng, đỏ, canh, tím rồi tối đen, vẫn nhìn.
Trong lòng cô không hiểu sao có một cảm giác mất mác, cô nhớ anh đã nói, cô là người quan trong nhất đối với anh và anh sẽ mãi ở bên cạnh cô, quan sát cô.
Vậy mà cho đến bây giờ cô vẫn không nhìn thấy anh đâu, quả nhiên, toàn là lời lừa dối.
Chợt, có một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, người đàn ông với giọng trầm ấm, anh nói: “Nhớ anh sao, bé ngoan?”
Mộng Dao quay đầu sang nhìn anh, khẽ nở nụ cười nhưng rồi lại rút tay ra giận dỗi.
Nhưng Ngô Đình Kiêu không khó chịu, anh cười cười, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc của cô, hôn lên trán cô.
“Anh đến thăm em rồi không phải sao?” Anh nắm chặt lấy tay cô, rồi lại nói: “Có phải ở bệnh viện chán lắm không? Anh sẽ nói chuyện cùng em có được không? Anh nói, em nghe, không trả lời cũng không sao.”
Anh hỏi: “Em có thích Giang Quân Phong sao?”
Mộng Dao lắc đầu.
Anh nhếch miệng cười, nụ cười chứa đầy ý trêu chọc: “Vậy em thích anh rồi?”
Cô chần chừ một lúc, rồi gật đầu.
Ngô Đình Kiêu bất ngờ, mỉm cười toại nguyện, nhưng sau đó lại cười khổ, giọng cũng lạc hẳn đi, anh trầm mặc nói: “Đừng thích anh, thật ra Giang Quân Phong rất tốt, em cùng hắn ở bên nhau cũng không phải là không được.”
Anh như cố gắng lắm mới có thể nói ra lời này, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô hơn, hơi thở cũng dần trở nên đau đớn.
Mộng Dao không hiểu gì cả, cô chỉ nhìn anh, nhưng sau đó lại không nhịn được mà hỏi tại sao.
“Tại sao? Cái này còn cần hỏi à? Vì hắn sẽ thay anh đối tốt với anh. Đặc biệt là hắn chưa từng làm tổn thương em. Một thiên thần một ác quỷ, em cư nhiên muốn chọn ác quỷ sao?” Anh tránh né ánh mắt của cô, tự anh cũng cảm thấy lạ,một người tự mãn như anh lại đi tâng bốc người khác, hạ thấp bản thân?
Mộng Dao không nói gì nữa, cô chỉ cau mày, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh.
Ngô Đình Kiêu thở dài, anh mỉm cười xoa đầu cô: “Ngủ đi.”
Mộng Dao lắc đầu, lại giở tính ương bướng.
“Đừng sợ, anh sẽ ở đây với em. Ngủ đi, ngoan!” Ngô Đình Kiêu nắm chặt lấy hai tay của Mộng Dao, khiến cô yên tâm mà nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi cô ngủ say, anh đã theo làn gió, bị cuốn đi mất.