THỎ ĐÁNG YÊU - tác giả Ami - Chương 7 - Chương 7
Hiện tại chỉ mới gần năm giờ chiều, nhưng ánh sáng nơi này tựa như bị bóng đêm ăn mòn. Nhìn về xa, con đường mòn vẫn dài dằng dẵng tựa như không có lối ra, rồi mất hút vào trong bóng tối.
Trường Minh bỗng dưng có cảm giác rùng mình.
“Chúng ta.. nên quay về thôi.”
Thỏ cũng định thế. Mặc dù hắn đã sử dụng năng lực để chắc chắn rằng xunh quanh nơi này không hề có Zombie, nhưng trực giác đã trải qua biết bao lần sinh tử nói cho hắn biết, nơi này rất nguy hiểm.
Có lẽ ngày mai, bọn họ phải di chuyển đến chỗ khác để tìm nơi trú ẩn mới.
Thỏ bắt đầu quay xe, định đi về hướng ngược lại.
Lúc này, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo vài chiếc lá cao su khô. Lá cao su rơi xuống đất tạo thành tiếng xào xạc.
Cùng với tiếng lá rơi và tiếng gió, còn có một tiếng động khác từ nơi xa dần dần lại gần họ.
Giống như có một vật khổng lồ nào đó đang đi, nó nặng nề đạp đất mà di chuyển. Mặt đất cũng không chịu nổi sức nặng của nó mà dần dần rung lắc, không khí cũng dần bốc lên một mùi hôi thối tanh tưởi.
Từ trong bóng tối, một con quái vật dần dần hiện ra trước mắt.
Nó có hình dạng của một con thú bốn chân, cao khoảng hơn 5 mét, bề rộng bằng hai sải tay của người trưởng thành. Đầu của nó có hình dáng giống với một con chó, nó còn có một cái đuôi sặc sỡ sắc màu, dài ngoằng ngoèo.
Khi Trường Minh nhìn kỹ nó, cậu không khỏi muốn nôn ngay lập tức.
Bởi vì, con quái vật này là tập hợp của vô số con Zombie khác, có Zombie dạng người, cũng có zombie dạng thú.
Hàng ngàn, hàng triệu con Zombie dính sát lại với nhau chi chít. Vì để tạo hình giống với chó, những bộ phận dư thừa trên thân thể những con Zombie ấy đều đã bị gọt đi cho khớp, để lộ ra những mảng thịt đen xanh lủng lẳng còn chảy máu.
Bọn chúng giống như là thống khổ, cũng giống như vui sướng, liên tục kêu gào như đang hát bản quốc ca Zombie bất diệt.
Thỏ đanh mặt lại, vội vứt hai cây súng và mấy chục trái bom nổ cho Trường Minh. Sau đó hắn tăng tốc xe.
Chưa bao giờ, Thỏ gặp chủng loại Zombie kinh tởm đến thế. Những con Zombie mà hắn từng vặt đầu đều là những cá thể đơn lẻ. Cho dù có sức mạnh ghê gớm đến cỡ nào thì chúng cũng chưa bao giờ kết hợp với nhau thế này.
Đây có lẽ là câu trả lời cho câu hỏi lúc trước của hắn. Xung quanh vài ki – lô – mét không có bóng dáng của Zombie vì bọn chúng đã kết hợp với nhau tạo thành dị chủng. Người sống bình thường gặp chúng, xác suất sống sót gần như bằng không.
Thỏ chưa bao giờ gặp chủng Zombie như này nên chưa thể xác định được sức mạnh của nó. Nhưng trực giác cho hắn biết, con quái vật này cực kỳ nguy hiểm.
Thỏ chạy với tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng con quái vật nặng nề nhìn như chậm chạp thực chất lại có tốc độ không thua gì xe của bọn họ.
Thậm chí, nó còn có tốc độ nhanh hơn nữa, nhưng nó cố ý chạy sau họ một chút, giống như đang chơi đùa vậy.
Trường Minh bị suy nghĩ này của mình dọa cho rùng mình. Cậu mở kính xe, rút chốt vài năm bom rồi ném toàn bộ lên người con quái vật.
Tiếng nổ chói tai vang lên kèm theo mùi khét, trên thân thể con quái vật bị lủng lổm chổm mấy “miếng thịt”, hoặc có thể nói là thân xác của mấy con Zombie bị rơi xuống mặt đất. Sau đó, những con không bị tổn thương vùng đầu bò dậy, rồi lại sáp nhập vào “chân” của con quái vật.
Bọn chúng thay phiên kêu gào, như thể đang cười vào mặt Trường Minh vậy.
Cậu không có thời gian để ý những điều này, vội ném toàn bộ số bom cậu có lên người con quái vật, nhưng đổi lại, “miếng thịt” của nó lại sáp nhập vào “chân” nó khiến cái chân đó phình to hơn ba “chân” còn lại. Nó trở nên ngày càng dị dạng hơn.
Thỏ nhíu mày: “Cậu biết lái xe không?”
Trường Minh cười trừ: “Em mới mười sáu thôi ạ..” Chưa đủ tuổi để lái xe đâu.
Thỏ định để Trường Minh lái, còn hắn thì thử dùng siêu năng lực để đấu với con quái vật. Nhưng đúng là Trường Minh hiện tại chưa tiếp xúc với xe ô tô bao giờ, kế hoạch này bất khả thi.
“Nghe đây, Minh.” Thỏ mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng một tay đặt lên vai cậu, tựa như thể hiện sự tin tưởng của hắn đối với cậu. “Sau khi tôi dừng xe, cậu phải chạy thật nhanh, không được quay đầu lại. Chỗ này cách nhà thằng nhóc kia còn một cây số nữa thôi. Sau khi tìm thấy nó thì nhớ trốn thật kỹ ở trong nhà.”
Trường Minh biết ý Thỏ là gì, hắn muốn ở lại đấu với quái vật.
“Không!”
Cậu biết hắn mạnh, cậu tin tưởng hắn sẽ luôn chiến thắng bọn Zombie.
Nhưng không có nghĩa là cậu không lo lắng cho hắn.
Đặc biệt là khi chạm trán với một con quái vật mà Trường Minh chưa nghe bao giờ, tức là Thỏ cũng chưa bao giờ gặp nó, cậu sợ.
Sợ nó chính là Zombie cấp SSS trong truyền thuyết mà trong tương lai cũng chưa bao giờ xuất hiện. Sợ Thỏ có mệnh hệ gì.
Thỏ biết cậu nghĩ gì, hắn xoa xoa mái tóc mềm dịu của cậu: “Minh, nghe lời. Tin tôi.”
“Không! Em sẽ ở lại chiến đấu với anh!” Cậu lắc đầu.
“Tôi chắc chắn sẽ tìm được cậu mà.”
“Tin tôi. Tôi sẽ sống sót, để còn bảo vệ cậu nữa.”
Trường Minh chạy như chưa bao giờ được chạy, nước mắt cậu lăn dài trên má, bị cơn gió cào vào mặt cuốn đi.
Cậu muốn ở lại chiến đấu với Thỏ, nhưng cậu biết mình vẫn còn quá yếu. Nếu ở lại, có khi sẽ là gánh nặng khiến Thỏ không thể tập trung sức mạnh để chiến đấu được.
Cách đây mấy tháng, Trường Minh lười biếng chỉ mong Thỏ có thể giảm thiểu số lần tập luyện, cho cậu nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng hiện tại, cậu chỉ biết ước.
Ước gì, cậu có thể mạnh hơn, mạnh đến mức có thể chiến thắng tất cả bọn Zombie trên đời này.
Thỏ muốn bảo vệ cậu, mà cậu, cũng muốn bảo vệ hắn.
Chạy đến được nhà của Cu Tí, Trường Minh chỉ kịp thở dốc một hơn, liền mở cổng nhà, sau đó, cậu căng cứng cả người lại.
Trong sân nhà, mười con Zombie dạng chó đang đi lại trong sân để đánh hơi, chỉ trực chờ trong nhà có người mở cửa, bọn chúng sẽ ngay lập tức lao lên cắn xé con mồi mà chúng thèm nhỏ dãi từ lâu.
Trường Minh cầm trên tay hai khẩu súng đã lên đạn, không lãng phí giây nào mà ngắm thẳng vào đầu của bọn Zombie.
Hai viên đạn được bắn ra nhưng chỉ trúng một con, chín con còn lại liền lao về phía cậu, muốn há to cái mồm chảy đầy máu thối hoắc, hòng cạp vào cổ cậu.
Trường Minh như không biết sợ, cậu vừa chỉa thẳng súng vào một họng con Zombie rồi bóp cò, sau đó liên tục tránh né mấy con còn lại rồi tiếp tục bắn.
Đây là thành quả của việc luyện tập né bóng nước mà Thỏ từng luyện cho Trường Minh. Cậu đã áp dụng thành công vào việc chiến đấu với Zombie.
Nhưng hiện tại, cái người mà cậu muốn khoe thành quả chẳng biết có an toàn hay không, có bị thương hay không.
Trường Minh chạy ra xa ngôi nhà một đoạn vì muốn dẫn dụ bọn Zombie đi theo. Lúc này chỉ còn lại năm con Zombie, cậu dùng thân súng quật thật mạnh vào người Zombie khiến bọn chúng ngã lăn quay ra đất. Sau đó, cậu ném bom vào chỗ bọn nó rồi chạy thẳng vào sân nhà. Trên đường chạy, cậu ném ra đất thêm hai quả bom nữa.
Ngay khi Trường Minh đóng cánh cổng lại, bọn Zombie đuổi theo cậu đã bị ba quả bom nổ tan xác.
Trường Minh quỳ một chân xuống thở dốc. Sau khi lấy lại hơi, cậu tập trung tinh thần thám thính xung quanh, đề phòng còn sót lại Zombie.
Cậu lên đạn, cầm chắc súng trên tay, hai chân bước nhẹ nhàng về phía căn nhà.
Một cái đầu nho nhỏ ló lên từ ban công tầng một. Tiếng gọi yếu ớt vang lên: “Anh ơi..”
Trường Minh vẫn không buông lỏng cảnh giác, nhỏ giọng bảo Cu Tí: “Em vào trong phòng, khóa chặt cửa lại rồi ở yên trên đó nhé. Có nghe thấy tiếng động gì cũng không được mở cửa. Đợi anh một chút, lát anh sẽ lên chơi với em.”
Cu Tí biết anh siêu nhân đang chiến đấu với quái vật, bé rất phấn khích, nhưng cũng rất hiểu chuyện không muốn làm phiền Trường Minh. Vì thế bé ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Dặn dò cho đứa nhóc xong, Trường Minh tiếp tục đi ra phía sau ngôi nhà.
Trước khi đi, cậu và Thỏ đã chắc chắn đóng kỹ cổng trước và cổng sau rồi, nhưng lúc nãy trong sân nhà lại xuất hiện Zombie. Điều đó có nghĩa, tường rào của ngôi nhà có lỗ hỏng nên bọn Zombie mới có thể đột nhập.
Nhưng khi Trường Minh đi xung quanh vài vòng, nhìn kỹ đến từng ngóc ngách, cậu lại không hề phát hiện một lỗ hổng nào.
Nhìn tường rào xây bằng xi măng cao khoảng hơn hai mét, Trường Minh rơi vào trầm tư.
Không lẽ, bọn Zombie lúc nãy nhảy từ bên ngoài vào? Dù sao thì thực sự có một số loài chó có thể nhảy cao như vậy được nên cậu cũng không thấy lạ gì.
Trường Minh thở dài, ngôi nhà này không hề an toàn tí nào. Đợi khi nào Thỏ về, cậu và hắn sẽ đi tìm nơi khác kín đáo và vững chắc hơn. Đừng nói là chó, ngay cả chim cũng đừng mong đột nhập được.
Nghĩ tới Thỏ, tâm trạng của Trường Minh lại trầm xuống. Cậu rất lo lắng cho hắn, thậm chí còn không dám nghĩ đến việc nếu hắn không thể trở về, cậu sẽ thế nào nữa.
Trường Minh lại muốn khóc, nhưng cậu chùi mạnh mắt. Sau đó tìm chỗ để leo lên ban công tầng một.
Cu Tí đã ở bên trong phòng đợi sẵn, bé muốn chào mừng Trường Minh trở về, như cái cách mà đêm nào bé cũng ráng thức để mừng mẹ về.
Chỉ duy nhất có lần này, người bé chào đón sẽ ôm bé vào lòng, cười với bé, nói với bé: “Anh về rồi đây.”
Thỏ nhìn con quái vật trước mặt, mặc dù hắn chưa hề có bất cứ thông tin gì về nó và cũng biết nó rất nguy hiểm, nhưng hắn không sợ.
Sau lưng hắn hiện lên một trăm quả cầu lửa to như trái bóng đá, được xếp thành hàng ngay ngắn, mỗi hàng mười quả.
Con quái vật vẫn đứng sừng sững, mấy con Zombie kêu gào the thé như đang nói với Thỏ, hắn có món nghề gì cứ thể hiện ra cho chúng nó xem nào.
Thỏ không để ý đến sự châm chọc của bọn chúng, một trăm quả cầu lửa lao nhanh như viên đạn đến đầu của quái vật. Cái đầu của nó bốc cháy dữ dội, mấy con Zombie rít gào như thể chúng thật sự biết đau. Con quái vật không dám khinh địch nữa, nó dùng cái đuôi to lớn, dài ngoằng quật thẳng vào người Thỏ, nhưng hắn dễ dàng né được.
Cái đuôi của quái vật là tập hợp mấy nghìn con rắn độc đủ chủng loài. Đuôi của nó sau khi va gãy mấy cây cao su liền tan ra, vô số rắn độc liền bò về phía của Thỏ. Chỉ cần một trong số chúng cắn trúng, hắn chưa kịp biến thành Zombie thì đã bị chết vì chất độc phát tán rồi.
Thỏ không hề nao núng, lửa của hắn đâu phải hạng xoàng xĩnh gì. Hắn chỉ cần đốt một nhúm lá cao su khô dưới đất, ngay lập tức ngọn lửa lan nhanh ra cả khu rừng, dễ dàng đốt cháy trụi hàng ngàn con rắn độc.
“Lớp thịt” Zombie của con quái vật sau khi bị cháy trụi, bên trong toàn liền lộ ra lớp kim loại bạc sáng lóng lánh, bao bọc toàn thân nó.
Thỏ nhíu mày, loại lửa mà hắn sử dụng đều có thể đốt chảy tất cả các kim loại trên thế giới này chỉ trong vài phút, nhưng lớp áo giáp này của con quái vật lại chẳng hề gì.
Nhưng điều đáng nói ở đây, con quái vật này vốn dĩ chẳng phải là Zombie. Nó càng giống với một con Robot bốn chân có lực từ trường có thể hút Zombie hơn nhiều.
Con quái vật lao nhanh về phía Thỏ, nó dùng đôi chân nặng hàng tấn ki-lô-gram hòng đè hắn đến khi nát bấy mới thôi. Thân thể nó to lớn, nhưng tốc độ của nó lại nhanh đến độ có thể đuổi kịp tốc độ của Thỏ. Hắn chỉ vừa né khỏi nơi đó một giây, chân của quái vật liền đạp xuống đất sụt thành hố ngay tức khắc.
Thỏ thử dùng súng bắn vào lớp giáp của quái vật, nhưng ngay cả lửa của hắn cũng chẳng đốt được, thì sức lực của mấy viên đạn nhỏ bé cũng chẳng khiến lớp giáp ấy hề hấn gì.
Khu rừng bốc cháy dữ dội càng làm nhiệt độ tăng cao, mà Thỏ di chuyển càng ngày càng gần đám cháy. Hắn nhận ra, con quái vật đang cố dồn ép hắn vào đám cháy này.
Nó có trí khôn.
Thỏ vừa né vừa quan sát toàn thân con quái vật. Bởi vì được trang bị lớp giáp cứng cỏi, nên để có thể di chuyển nhịp nhàng hơn, những khớp xương của quái vật không được trang bị lớp kim loại đó, mà thay vào đó là kim loại khác dẻo dai hơn.
Quái vật dù có khó nhai đến cỡ nào thì cũng sẽ có điểm yếu, chỉ là ta có đủ thời gian để tìm ra không thôi.
Thỏ lấy ra một cây súng hỏa tiễn, bắn một phát vào ngay chính giữa khớp chân của quái vật. Không ngoài dự đoán, chỉ với sức của súng hỏa tiễn cũng đủ làm chân của quái vật bị rớt ra.
Quái vật bị mất một chân liền ngã xuống vì không thể giữ thăng bằng. Nó muốn đứng lên nhưng lại bị trúng thêm một kích nữa từ hắn.
Thỏ muốn thừa thắng xông lên, phải triệt để tiêu diệt hoàn toàn con quái vật này hắn mới có thể yên tâm được. Nhưng không biết từ đâu xuất hiện một đàn chim Zombie vây lấy hắn. Hắn chỉ có thể phân tâm dùng lửa thiêu rụi bọn này.
Nhân lúc đó, con quái vật dùng hai chân còn lại, nhanh chóng lết vào bên trong đám cháy rừng.
Một vài giọt mưa rơi xuống, rồi càng lúc càng rơi nhiều hạt hơn, hòa vào dòng nước của Thỏ, dập tắt đám cháy của khu rừng.
Bên trên bầu trời đã tối mù mịt, dưới đất cũng không còn ánh sáng do ngọn lửa nhỏ cuối cùng cũng tắt lụi.
Thỏ nhíu mày nhìn về phía sâu trong con đường mòn.
Từ lúc con quái vật xuất hiện cho đến hiện tại, hắn chỉ có thể cảm nhận được mười con Zombie xuất hiện ở nhà đứa bé kia.
Vô số con Zombie bị hút bởi con quái vật Robot này, một con hắn cũng không thể cảm nhận được.
Ngoài ra, con quái vật này dường như là một công nghệ siêu việt vượt bậc nào đó so với công nghệ tân tiến của nhân loại lúc bấy giờ.
Điều đó có nghĩa là, sự xuất hiện của quái vật, sự xuất hiện của Zombie, đều có người đứng sau điều khiển.
Đây chính là mối đe dọa lớn nhất cho sự an toàn của Trường Minh.