THỎ ĐÁNG YÊU - tác giả Ami - Chương 6 - Chương 6
Lý do cậu có thể xác định đây là phòng của đứa trẻ vì giường ngủ trong phòng rất nhỏ, xung quanh phòng được bài trí rất nhiều hình ảnh và mô hình siêu nhân.
Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng
Trường Minh đi xuống dưới tầng trệt, lúc nãy Thỏ đã trinh sát ngôi nhà từ bên trong xong xuôi hết rồi nên hiện tại hắn lại ngồi thành một cục ở bàn ghế phòng khách.
“Anh xác định là xung quanh đây không có người hoặc Zombie ạ?” Trường Minh bắt chuyện.
Thỏ không vui nhíu mày nhìn cậu: “Cậu nghi ngờ năng lực của tôi?”
Trường Minh: “…”
Đâu có, anh sao mà nhạt nhẽo thế. “Em chỉ hỏi thôi mà..” Giọng cậu ỉu xìu.
Thỏ thấy Trường Minh vậy thì cũng không nỡ làm khó cậu. Hắn gật đầu xác nhận câu hỏi vừa rồi, rồi lại rơi vào trầm tư.
“Sao vậy ạ?” Trường Minh nhìn thấy hắn có hơi là lạ.
Thỏ đang bận suy nghĩ nên không trả lời cậu. Thấy thế, Trường Minh liền đi tới chỗ của hắn, ngồi bệt xuống đất, đầu cậu dựa vào đầu gối hắn. Hai mắt cậu sáng long lanh: “Có chuyện gì sao anh? Nói em nghe đi mà.”
Tư thế này của hai người trông rất thân mật. Nó xuất phát từ việc trước kia, sau mỗi lần Trường Minh tập luyện các bài tập thể lực xong, cậu sẽ bắt gặp hình ảnh Thỏ ngồi một đống. Những lúc này, trông hắn rất đáng sợ, ánh mắt trống rỗng vô hồn tựa như hố sâu của địa ngục. Cậu tiến lại gần Thỏ cũng không để ý.
Thỏ lúc này như có một bức tường vô hình ngăn chặn hắn kết nối với thế giới này vậy. Tựa như một giây sau, chỉ một cái chạm tay nhẹ, hắn sẽ biến mất mãi mãi, như chưa bao giờ tồn tại.
Trường Minh cảm thấy rất đau lòng trạng thái này của Thỏ, cũng rất sợ hắn biến mất. Tuy hắn cái gì cũng chưa kể, nhưng cậu biết có lẽ hắn đã phải trải qua rất nhiều đau khổ mới có thể mạnh mẽ được như bây giờ.
Cậu muốn hắn đừng như vậy nữa, nhưng lại không biết phải làm cách gì. Vì thế, Trường Minh liền cố thu hút sự chú ý của Thỏ để hắn không ngây người nữa, kể những chuyện hồi nhỏ của hai người, lâu lâu có nhắc đến những kỷ niệm với người bạn thân tên Nhật.
Dĩ nhiên là thời điểm ấy, đa phần Thỏ sẽ thốt ra những cậu lạnh lùng phá hỏng bầu không khí, khiến Trường Minh cũng tắt hứng, không muốn nói chuyện nữa.
Nhưng lâu dần, Trường Minh và Thỏ cũng ngày càng thân thiết hơn, cả tư thế giữa hai người lẫn trạng thái của Thỏ cũng có sự thay đổi rõ rệt.
Mới đầu, Trường Minh chỉ dám ngồi bêb cạnh Thỏ để ríu rít líu lo. Cho đến một ngày, cậu kiệt sức vì chạy bộ liên tục hơn năm cây số, cậu liền bạo gan mà dựa vào người hắn. Sau đó, vì Thỏ không nói gì, ngầm đồng ý những hành động to gan của Trường Minh, cậu liền không kiêng nể gì mà gác đầu thẳng lên hai chân của hắn luôn.
Cũng vì bị chàng thiếu niên này làm phiền quá nhiều khiến Thỏ không còn chìm đắm trong ký ức xưa nữa. Thay vì ngồi nhớ lại việc hắn bị những ai phản bội, bao nhiêu lần, hắn chỉ có thể nghĩ làm cách nào để Trường Minh có thể ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn mà không phải chịu sự khổ cực, hay là làm cách nào để cậu không bị tên ất ơ nào đó lừa lọc.
Chẳng biết từ khi nào, toàn bộ suy nghĩ trong đầu Thỏ đều là về Trường Minh.
Dĩ nhiên, sẽ có những lúc hắn suy nghĩ về những điều khác. Những điều ấy đều là chuyện lớn. Ví dụ như kế hoạch lên nắm quyền của cả hai căn cứ Bắc – Nam, ví dụ như hiện tại, tại sao trong vòng bán kính 1km lại không thấy bóng dáng của Zombie và người sống.
Không một ai.
Khu dân cư ban nãy mà họ đi ngang qua thì chỉ toàn là Zombie với số lượng lớn, còn vào trong khu vực nhiều nương rẫy thì lại sạch sẽ đến khó tin.
Mặc dù nơi đây có mật độ phân bố nhà ở thưa thớt hơn ở khu dân cư ban nãy, nhưng ít nhiều gì cũng phải trên ba mươi hộ.
Nếu nói toàn bộ Zombie lúc nãy mà hắn và Trường Minh tiêu diệt là toàn bộ Zombie ở khu này, vậy thì người sống đã đi đâu? Tại sao chỉ còn duy nhất lại một đứa trẻ ba tuổi? Người nhà của đứa bé đâu?
Điều này khá kỳ lạ so với hiểu biết của Thỏ, và cũng bị lệch so với thông tin mà hắn nghe được trong quá khứ.
Theo bản năng, hắn phải tìm cho ra lý do cho những việc kỳ lạ này. Vì hắn sợ sẽ có nguy hiểm nào đó xảy ra, nếu không kịp ứng phó, hắn sẽ không thể bảo vệ được Trường Minh.
Vì mãi lo suy nghĩ mà Thỏ không hề chú ý có một thân hình nhỏ nhắn đã chen vào giữa hai chân hắn không biết từ bao giờ. Mái tóc bồng bềnh mềm mại hắn từng được sờ qua đang gác lên một chân hắn, đôi mắt phượng long lanh thì lại nhìn chòng chọc vào hắn.
Trường Minh tuy không nói lời nào, nhưng Thỏ vẫn đọc ra được ý nghĩ của cậu. Cậu đang lên án hắn, tại sao lại không nói lời nào, tại sao lại không để ý cậu.
Thỏ thở dài, thiếu niên này khó chiều quá. Hắn chỉ đành xoa đầu cậu rồi lựa lời an ủi: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, tại sao nơi này lại không có Zombie hay người sống.”
Nghe Thỏ nói thế thì Trường Minh cũng không có gì lo sợ cả. Cậu vẫn luôn tin tưởng vào sức mạnh của hắn. Trong mắt cậu, hắn không gì là không làm được. Huống chi chỉ là việc xung quanh đây không có ai. Càng tốt, vậy thì thời gian ở bên Thỏ sẽ không bị ai làm phiền.
“Vậy ngày mai chúng ta thử đi tuần tra ở nơi khác xem thế nào. Đến đêm thì lại về đây nghỉ ngơi.”
Thỏ gật đầu đồng ý. Vốn dĩ hắn chỉ muốn đi một mình, nhưng lại cảm thấy để Trường Minh ở dưới mí mắt mình thì sẽ yên tâm hơn vì lúc nào cũng có thể bảo vệ cậu, nên hắn quyết định mang cậu theo.
Chưa kể, Trường Minh cần phải học cách tiêu diệt Zombie nhuần nhuyễn, hắn đã lên kế hoạch cho cậu từ từ chiến đấu với bọn Zombie từ cấp D đến cấp A rồi. Hiện tại cho cậu đi cùng, đỡ phải tốn thời gian để tìm bao cát.
Thỏ xoa đầu Trường Minh, hưởng thụ sự mềm mại do mái tóc của cậu mang lại: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, rồi lát tôi kêu cậu dậy ăn cơm.”
Ngồi trên xe hết mấy tiếng đồng hồ nhưng Trường Minh vẫn không thấy mệt mỏi gì. Tuy vậy, cậu vẫn nghe lời Thỏ, để hắn đưa cậu vào trong không gian.
Hồi trước hai người cũng thế này, mỗi lần đi ngủ cậu sẽ vào trong không gian của hắn, nằm trên chiếc giường to bự cùng với chăn gối mềm dịu mang đậm hơi thở đàn ông, yên tâm chìm vào giấc nồng. Còn Thỏ với thân hình cao mét chín thì lại nằm co ro trên chiếc giường cứng cỏi nhỏ yếu trong phòng ngủ của cậu.
Hiện giờ hai người không còn ở trong ngôi nhà nhỏ ấy nữa, những chiếc giường của ngôi nhà này cái nào cũng to lớn, nhưng Trường Minh vẫn thích nằm ngủ trên chiếc giường trong không gian nhất.
Có lẽ vì cậu biết, bất cứ chỗ nào trên thế giới này cũng nguy hiểm, chỉ có nơi ấy, một nơi tràn ngập hơi thở của Thỏ, mới là an toàn nhất.
Khi Thỏ đang nấu hai tô mỳ có thêm topping là rau củ khô thì có một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện đằng sau lưng hắn.
Thỏ: “…”
Suýt thì quên mất tiêu thằng nhỏ này.
Đứa bé không khóc nữa, nhưng đôi mắt vẫn còn ươn ướt nhìn Thỏ, nhưng hắn không hề mảy may dao động tí nào.
Dù sao thì đôi mắt ướt long lanh đó cũng không phải của Trường Minh, nên không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
Cu Tí năm nay mới ba tuổi lẻ năm tháng. Từ khi sinh ra, em đã sống với ông bà ngoại vì bố mẹ em đang ly thân.
Bé ít khi được gặp ba mẹ, mà ông bà ngoại cũng chẳng thương xót gì bé. Tuy hai ông bà không đánh đập, cũng không chửi mắng bé nhưng bọn họ cũng không ôm bé, vỗ về bé như bà bảy hàng xóm, cũng sẽ không mua đồ ăn hay đồ chơi bé mà mong ước như ông bà hàng xóm mua đồ cho cháu mình.
Sau đó, ông bà mất, bé về sống với mẹ. Mẹ bé hiện tại chỉ sống một mình trong một ngôi nhà to lớn trống trải, bé cũng chỉ có thể gặp được mẹ vào buổi tối vì ban ngày mẹ đi làm.
Mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho bé, mua sữa cho bé uống. Bé thích siêu nhân, mẹ sẽ mua nhiều mô hình và ảnh siêu nhân, bé sẽ được xem phim siêu nhân trên màn hình TV to lớn.
Nhưng chưa bao giờ, bé được mẹ ôm vào lòng và mẹ chưa lần nào cười với bé.
Bé có một cái tên rất hay, Nguyễn Gia Bảo.
Nhưng bé chẳng là gia tài hay bảo vật của ai cả.
Cu Tí vẫn còn nhỏ, chỉ mới ba tuổi thôi. Bé chưa hiểu được hết suy nghĩ của người lớn, nhưng bé cảm nhận được thái độ của bọn họ đối với bé.
Vậy nên bé không dám khóc vòi vĩnh với mẹ bé như những đứa trẻ khác. Vì bé sợ, mẹ sẽ thấy bé phiền phức mà bỏ rơi bé như trong những bộ phim truyền hình kia. Hoặc những lúc trời mưa có sấm sét, bé chỉ biết trốn trong chăn, bịt kín cả hai tai lại và mất ngủ cả đêm, chứ cũng không dám khóc lóc, chạy sang phòng của mẹ.
Càng lớn, Cu Tí càng hiểu chuyện hơn, dần rèn cho mình bộ dáng ngoan ngoãn vâng lời, có buồn điều gì hay sợ cái gì cũng chỉ biết trốn trong góc lén lau nước mắt.
Nhưng dù sao Cu Tí cũng là một đứa trẻ ba tuổi, gặp bọn quái vật gớm ghiếc như Zombie, tận mắt nhìn nó cắn mẹ bé, rồi mẹ bé trong khoảng thời gian ít ỏi trói nó lại, khóa hết cửa nẻo và đem Zombie nhảy từ lầu một xuống, bé sợ hãi khóc đến đáng thương.
Mẹ Cu Tí từ đầu đến cuối không hề nhìn đến bé, nhưng chính cô đã dùng mọi cách để ngăn chặn bọn Zombie làm hại đến bé, giúp bé sống sót cho đến lúc gặp được Trường Minh.
Đến tận chết, mẹ Cu Tí cũng không hề ngờ rằng, chính hành động này của cô, đã giúp cho Cu Tí trong tương lai trở thành năng lực gia trẻ tuổi nhất đạt được sức mạnh cấp S của nước Việt Nam.
Và bé có được một cuộc sống hạnh phúc, có hai người ba yêu thương bé nhất trên đời.
Hiện tại, một trong hai người ba tương lai của Cu Tí không thèm nhìn bé khiến bé sợ đến phát khóc nhưng vẫn phải nhịn lại.
Cu Tí biết, cái chú này là một trong hai siêu nhân đã tiêu diệt hết đám quái vật và cứu bé. Nhưng mà chú ấy trông rất đáng sợ, bé không dám nói chuyện, cũng không dám hỏi cái anh siêu nhân dịu dàng từng ôm bé đang ở đâu.
Sau đó, bụng của Cu Tí vang lên tiếng rột rột khá nhỏ, nhưng tai thính như Thỏ vẫn nghe được.
Cu Tí gục đầu xuống, co rúm lại không dám hó hé gì, nhưng bé cũng không chạy đi đâu mà vẫn đứng đó, đáng thương nhìn Thỏ.
Thỏ không nói gì, lấy từ không gian vài viên kẹo sữa rồi ném lên bàn ăn, sau đó nấu thêm một chút cháo trắng và xúc xích.
Cu Tí mắt lom dom nhìn mấy cục kẹo rồi hỏi Thỏ: “Con.. chú cho con kẹo với được không ạ?” Bé xoa xoa cái bụng nhỏ. “Con.. chỉ lấy một cục thôi ạ..”
Thỏ không nói gì mà vẫn tiếp tục nấu. Cu Tí thấy không trả lời, tưởng hắn không cho, liền chỉ biết nén nước mắt xoa bụng cho đỡ đói.
Mãi cho đến khi Thỏ đặt chén cháo thơm ngát lên bàn ăn, có thêm topping là cà rốt và cải ngọt, khiến cho chiếc bụng đói của Cu Tí réo liên tục, hắn mới phiền phức nói: “Ăn đi, cháo với kẹo, cho nhóc đấy.”
Cu Tí tròn xoe mắt nhìn Thỏ, thấy hắn không nói gì nữa bé liền biết, chú mặt lạnh này không thích nói nhiều. Sau đó, bé phụ Thỏ bưng tô mỳ lên bàn, nhanh nhảu lấy muỗng đũa cho Thỏ rồi mới dám ngồi vào bàn, nhưng bé cũng không vội ăn.
Cu Tí đoán, có hai tô mỳ, nghĩa là cái chú lạnh lùng này và anh siêu nhân dịu dàng sẽ ăn cùng bé. Bé muốn đợi để ăn cùng bọn họ.
Quả đúng như những gì Cu Tí nghĩa, Trường Minh bỗng dưng xuất hiện khiến bé to mắt ngạc nhiên. Cậu lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt vẫn lim dim, cả người mềm mại dựa vào tấm lưng vững chắc của Thỏ, giọng điệu nhão nhoẹt nhưng cũng không kém phần đáng yêu: “Anh ơi, em đói quá đi à~”
Sau đó Trường Minh nhìn thấy Cu Tí cũng đang nhìn mình, cậu tỉnh ngủ hẳn, lập tức bật ra xa, dáng vẻ nghiêm túc đàng hoàng lại. Thầm nghĩ trong đầu, suýt nữa thì quên thằng bé này rồi.
Trường Minh cười dịu dàng để làm Cu Tí bớt sợ, sau đó ngồi xổm xuống đối mặt với cậu bé, hỏi: “Chào em, em thấy trong người thế nào rồi? Lúc nãy em ngất làm anh sợ muốn chết.”
Cu Tí còn hơi ngại ngùng, bé lắc đầu nói không nên lời: “Dạ.. em..”
Trường Minh nghĩ bé vẫn còn sợ, dù sao tự nhiên có hai người xa lạ đột nhập vô nhà, bé sợ là điều đương nhiên. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu bé: “Đừng sợ, bọn anh không làm hại em đâu.”
Cu Tí cái hiểu cái không, nhưng bé rất thích anh siêu nhân dịu dàng này, hai mắt long lanh nhìn cậu: “Anh ơi, em muốn ăn cùng anh.”
Trường Minh ngạc nhiên, không ngờ bé không sợ người lạ như cậu nghĩ, rồi nhìn lần lượt giữa Thỏ và Cu Tí. Hai người một lớn một nhỏ đều nhìn vào cậu khiến cậu có hơi ngượng ngùng.
Sau khi ăn xong, Thỏ đảm đương nhiệm vụ rửa chén và pha sữa cho Cu Tí. Còn Trường Minh bế Cu Tí ngồi lên giường trong phòng của bé, cậu trò chuyện với bé để kéo gần mối quan hệ bọn họ hơn.
“Em có biết ba mẹ em đang ở đâu không?” Trường Minh dịu dàng bắt chuyện.
Cu Tí lắc lắc đầu: “Em không nhớ ba em. Mẹ em.. mẹ em..” Bé nhớ lại việc hồi sáng mẹ bé bị biến thành quái vật, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Trường Minh luống cuống lau nước mắt cho Cu Tí, ôm bé vào lòng mà dỗ dành. Mặc dù Cu Tí không nói gì, nhưng cậu đoán có lẽ mẹ bé cũng đã bị biến thành Zombie rồi. Tồi tệ hơn là biến thành Zombie ngay trước mặt bé.
Cu Tí vẫn còn là con nít, vừa ăn vừa khóc xong, bé lại nằm thiếp đi. Trường Minh định bước xuống lầu tìm Thỏ thì hắn đã đem hai ly sữa lên phòng rồi. Một ly cho Cu Tí, còn ly còn lại..
“Cho em?” Trường Minh như không thể tin được hỏi hắn.
Thỏ gật đầu: “Cậu vẫn còn vị thành niên.”
Trường Minh không muốn uống.
“Chăm uống sữa thì mới có thể cao lên.”
Thỏ giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng cả cậu và hắn đều biết, hắn là đang dỗ cậu uống sữa.
Không thể không nói, nghe Thỏ dỗ dành mình như thế, Trương Minh lại có cảm giác vui vẻ trong lòng. Cậu cũng không để tâm đến việc bị hắn xem là trẻ con nữa, uống hết ly sữa trước mặt hắn.
Ly còn lại, Trường Minh đổ vào bình giữ nhiệt mà Thỏ lấy từ trong không gian ra rồi đặt lên đầu giường cho Cu Tí. Cậu muốn nhắn cho bé là chừng nào dậy thì uống sữa trong bình, định viết ra tờ giấy nhưng nghĩ lại có thể bé vẫn chưa biết chữ nên đành đánh thức bé dậy luôn.
“Bây giờ bọn anh có việc phải ra ngoài một chuyến. Em uống hết sữa rồi ngủ tiếp nhé. Nếu có ai gọi em thì em không được đáp lại, cũng không được mở cửa cho họ vào, biết chưa?”
Cu Tí gật đầu, bé lo lắng níu chặt tay cậu: “Anh.. anh muốn đi ạ?” Bé sợ hai người sẽ bỏ bé ở lại.
Trường Minh dịu dàng xoa đầu nhóc: “Bọn anh sẽ quay lại. Em ngủ một giấc tỉnh dậy là thấy anh ngay.”