Thỉnh Quân Nhập Ung - Tiểu Gia Thị Phong Tử - Chương 20
Ôn Ngọc Kỳ đứng dậy, chắp tay đứng lặng trong lương đình, mặt mày giận tái đi.
Nửa tháng nay chưa từng rời khỏi phủ, trong cung lại truyền ra lời đồn đãi không có thật này, nàng không gặp Thái tử phi chính là cố ý nhằm vào Thái tử phi sao, quả thực cực kì hoang đường, lời nàng truyền ra rõ rằng là không gặp bất cứ người nào.
Cung nữ thiếp thân A Lam bên cạnh Trưởng Công chúa đưa tơ lụa và trang sức tới, thị nữ thiếp thân của Thái tử phi là A Tiên vội vội vàng vàng đi tìm Thái tử phi, đem tin tức kinh thiên động địa này nói cho nàng.
Bên trong chính viện, Tiêu Vận Thục ngồi ngay ngắn, trên tay cầm chén trà, ánh mắt liếc qua mấy chục thớt tơ lụa và đồ trang sức, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Những thứ này thực sự là do Trưởng Công chúa kêu ngươi đưa tới?”
A Lam khom người đáp: “Hồi Thái tử phi, là Trưởng Công chúa tự mình phân phó nô tỳ đưa tới.”
“Việc này thật kì quái.” Tiêu Vận Thục khuôn mặt lạnh nhạt, bên môi nổi lên một tia châm chọc, “Trưởng Công chúa của các ngươi không phải không ưa bản cung sao, sao hôm nay lại tốt bụng như vậy, lại tặng lễ vật này cho bản cung?”
A Lam thong dong trả lời: “Thái tử phi lo xa rồi, Trưởng Công chúa gần đây thân thể sinh bệnh, thực sự không thích hợp gặp người, hôm nay lấy chút lễ vật này bồi tội với Thái tử phi, xin Thái tử phi thứ lỗi.”
“Cũng được.” Tiêu Vận Thục phất phất tay, ra hiệu các cung nữ nhận lấy, “Nếu đã đưa tới rồi, phần tâm ý này của Trưởng Công chúa bản cung liền nhận lấy, ngươi sau khi trở về thay bản cung cảm tạ Trưởng Công chúa.”
“Vâng.” A Lam chắp tay nói, “Thái tử phi không còn việc gì, nô tỳ xin cáo lui trước.”
“Ừm, đi đi.”
Tiêu Vận Thục lẳng lặng ngồi, cũng không nhìn tới đống tơ lụa và trang sức kia, môi đỏ khẽ nhếch nhấp một ngụm trà, vừa đặt chén trà xuống liền nghe thấy tiếng A Tiên khẽ gọi vang bên tai: “Thái tử phi.”
“Việc người giao cho nô tỳ, nô tỳ đã làm thỏa đáng.” A Tiên từ trong ống tay áo lấy ra quyển chỉ, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Tiêu Vận Thục.
Tiêu Vận Thục nhận lấy, cũng không vội mở ra xem mà phân phó nói: “Đem những thứ đồ này cất vào tẩm điện của bản cung, còn các ngươi lui xuống hết đi.”
“Dạ, Thái tử phi.” A Tiên xoay người bảo các cung nữ rời đi, “Lui xuống hết đi.”
Tờ giấy bạc trong tay, kiên khiết sáng loáng, Tiêu Vận Thục bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ, từ mặt sau giấy chảy ra mặc ngân nhàn nhạt, mơ hồ phác hoạ ra một bóng người ôn nhu.
Xoay giấy lại, bức họa nữ tử có khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt.
Tiêu Vận Thục ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt nữ tử trong tranh, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt nữ tử, đáy mắt nhu tình như nước, khi thu tay về ánh mắt liền quét đến chữ kí dưới góc phải, nhu tình biến mất, bên môi lạnh lùng nở nụ cười: “A Kỳ, không ngờ lại thật sự là nàng.”
————
Ôn Thế Chiêu xuất cung, tới Tôn phủ liền cố ý tránh Tôn Phi Vi, chỉ đi tìm Tam cữu, hướng hắn giải thích rõ ràng nguyên do không cưới Tôn Phi Vi, phân tích mặt lợi và hại đối với Tôn gia.
Tôn Ổ tuy là hán tử cao lớn vạm vỡ, nhưng cũng không phải người ngu dốt, nhẫn nại nghiêm túc nghe Ôn Thế Chiêu nói, nếu làm thông gia hại nhiều hơn lợi, quả thực không phải lựa chọn sáng suốt.
Ít nhất sẽ gây bất lợi với Ôn Thế Chiêu và Tôn gia, Tôn Ổ tâm sinh chút dao động, lo âu nhìn về phía Ôn Thế Chiêu, lắc đầu than thở: “Chiêu nhi, cữu cữu không ép ngươi cưới Vi Vi nữa, cữu cữu trong lòng đã rõ như gương sáng, ta hiểu rõ hết rồi.”
Ôn Thế Chiêu thở một hơi, chắp tay cười nói: “Hảo ý của Tam cữu, Chiêu nhi chân thành ghi nhớ.”
“Xem ra con đường này không thể thực hiện được.” Tôn Ổ trầm giọng nói: “Ta vốn dự định sau khi ngươi cưới Vi Vi, có Tôn gia làm chỗ dựa, phụ vương ngươi đối với ngươi trước sau sẽ có kiêng kỵ, cữu cữu thật sự không tin phụ vương ngươi.”
Ôn Thế Chiêu lắc đầu nói: “Nhưng nếu thật sự lấy, phụ vương đối với con sẽ không đơn giản chỉ là kiêng kỵ, e rằng còn liên lụy tới Tôn gia.”
“Tôn gia vĩnh viễn là chỗ dựa của ngươi.” Tôn Ổ âm thanh kiên định nói, “Bất cứ lúc nào, nơi nào, Tôn gia vĩnh viễn đứng sau lưng ngươi.”
Ôn Thế Chiêu trong lòng ấm áp, cung kính chắp tay hành lễ: “Chiêu nhi đa tạ Tam cữu.”
“Này đều là số mệnh, Chiêu nhi, ngươi cũng biết ở trong triều đình, thân bất do kỷ, đến cùng có bao nhiêu vô lực.”
Tôn Ổ hồi tưởng chuyện cũ, tang thương trên mặt càng thêm, thở dài nói: “Năm đó mẫu phi ngươi vì Tôn gia mà gả cho phụ vương ngươi, Tôn gia trước sau vẫn luôn thấy hổ thẹn với mẫu phi ngươi, Tôn gia giờ không thể lại hổ thẹn với ngươi.”
Ôn Thế Chiêu cười cười: “Tam cữu không cần hổ thẹn, may mà phụ vương đối với mẫu phi vô cùng tốt.”
“Cho dù tốt cũng là bị bức ép bất đắc dĩ, nếu không nhờ sinh ra ngươi, lại có mẫu phi ngươi bên người phụ vương ngươi giúp sức, Tôn gia sợ là đã sớm không còn tồn tại, làm sao có được vinh quang như bây giờ?” Tôn Ổ u sầu đầy cõi lòng, nhìn Ôn Thế Chiêu hai mắt đầy cảm kích.
Lúc trước Tôn gia bị nghi kỵ, phụ vương muốn thanh trừ Tôn gia để ngừa bị ngoại thích đảo chính, mẫu phi bất đắc dĩ mới để nàng vừa sinh ra đã giả nam trang, xem là nam nhi mà dưỡng, thành cũng Tôn gia, bại cũng Tôn gia.
Việc đã đến nước này cũng không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục hướng phía trước mà đi, Ôn Thế Chiêu an ủi nói: “Đều đã qua rồi, Tam cữu không cần lo lắng như vậy.”
“Cũng phải, đã trải qua nhiều năm như vậy.”
Tôn Ổ thu hồi biểu lộ sầu tình, câu chuyện thúc chuyển, khẽ cười nói: “Chiêu nhi, ngươi và Vi Vi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hai đứa từ nhỏ vô tư, nếu ngươi yêu thích Vi Vi, lấy Vi Vi cũng không phải là không thể.”
Sao người nào cũng cho rằng nàng và nha đầu kia có tình cảm nam nữ, Ôn Thế Chiêu đau đầu, sợ tổn thương mặt mũi Tam cữu, ngữ khí uyển chuyển trả lời: “Cữu cữu, con chỉ coi Vi Vi như muội muội.”
Lời này Tôn Ổ tự nhiên không tin, chỉ coi như muội muội sao lại thường xuyên mang Vi Vi đi chơi, che chở không cho bất kì ai dám bắt nạt nha đầu đó, hắn vuốt râu mép, sảng lãng cười nói: “Chiêu nhi hiện tại đã lớn rồi, thích thì cứ nói thích, trước mặt cữu cữu không cần phải thẹn thùng.”
Ôn Thế Chiêu không còn gì để nói, không muốn cứ xoắn xuýt về vấn đề này, đổi chủ đề hỏi: “Cữu cữu, người có biết Thái tử điện hạ hiện ra sao không?”
“Bên kia truyền đến tin tức, Thái tử đã suất lĩnh năm vạn đại quân xuất phát hướng về Hắc Ách Cốc, tình hình trận chiến cụ thể hiện không rõ ràng lắm.”
Tôn Ổ cau mày nói: “Theo lý mà nói, Thái tử đang cố càng nhanh càng tốt trong ba, bốn tuần có thể đến biên cảnh Ôn Quốc và Tề Quốc, nếu ta đoán không lầm, Thái tử hiện tại đã đi giải cứu mười vạn Ôn Tả quân bị vây nhốt.”
Ôn Thế Chiêu cười cười: “Nói như vậy, Vương huynh rất nhanh sẽ có thể khải hoàn trở về?”
“Nào có dễ dàng như vậy.” Tôn Ổ lắc lắc đầu, “Trận chiến này không phải là quá gian nan, nhưng với tính tình không chịu thua của Thái tử, mười vạn đại quân bị nhốt, Thái tử nhất định phải đánh Tề Quốc cho hả giận, như vậy không nửa năm thì cũng một năm, Thái tử e là chưa về ngay được.”
“Nhưng Vương huynh là Ôn Quốc Thái tử, lại là Ôn Quốc quân vương tương lai, chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào, không thể đổi tướng lĩnh khác thống soái tam quân sao?”
Tôn Ổ hừ lạnh: “Đường đường là nam nhi Ôn Quốc, Thái tử thì sao, há có thể như rùa rụt cổ?”
“Tuy nói vậy, nhưng Thái tử dù sao cũng là Thái tử.” Ôn Thế Chiêu chuyển động con ngươi, nâng chung trà lên uống một ngụm, trong con ngươi lóe lên ánh sáng cực nóng, nhẹ giọng nói: “Cữu cữu, vậy con cũng là Ôn Quốc hoàng tử, có phải cũng có thể ra chiến trường giết địch.”
Tôn Ổ thái độ lập tức thay đổi, sừng sộ lên nói: “Hồ đồ, ngươi ra chiến trường làm cái gì.”
“Con cũng đường đường là… nam nhi, hoàng tử thì sao, há có thể như rùa rụt cổ?”
Ôn Thế Chiêu ý tứ thực sự không tốt lắm, thẳng khí hô lên “Đường đường là nam nhi” năm chữ này, nàng tuy xem thường lí lẽ nữ tử không bằng nam tử, nhưng nàng vẫn phải lấy thân phận là nam nhi, hoàng tử.
Tôn Ổ nhìn Ôn Thế Chiêu thật sâu, thần sắc nghiêm túc nói: “Chiêu nhi, ngươi so với Thái tử cũng không có kém.”
“Con chỉ muốn yên ổn.” Ôn Thế Chiêu hiểu tâm ý trong lời nói của Tam cữu, khẽ cười nói: “Sang năm sau khi phong vương, cưới một Vương phi thật xinh đẹp, rồi hướng phụ vương xin đất phong, làm một Vương gia an nhàn là tốt rồi.”
“Mỗi người có một chí hướng, cữu cữu vừa hy vọng ngươi có thể an nhàn vô lo, vừa hy vọng ngươi có thể có đất dụng võ, ở trong bốn huynh đệ các ngươi, chỉ có ngươi ở phương diện quân sự là thiên tư thông tuệ, nếu không phải ngươi cố ý ẩn giấu, phụ vương ngươi sao lại để ngươi nhàn nhã như vậy được?”
Ôn Thế Chiêu nhún vai một cái, sắc mặt thong dong hờ hững, có vẻ không lưu ý lắm, đáp: “Cữu cữu lúc nãy cũng đã nói, ở trong triều đình thân bất do kỷ, Chiêu nhi đang ở đế vương gia, đồng dạng là thân bất do kỷ.”
Tôn Ổ trầm mặc, dừng hồi lâu mới mở miệng nói: “Nhưng ngươi là hoàng tử, chỉ muốn làm một Vương gia an nhàn cũng không dễ dàng như vậy.”
“Phụ vương từ trước tới nay vẫn luôn nuông chiều con, Vương huynh cũng che chở con, lại còn có Trưởng tỷ, chỉ làm một Vương gia an nhàn thôi, họ sẽ thành toàn cho con.”
“Đã như vậy, cữu cữu cũng không nói gì được, Chiêu nhi chỉ cần nhớ, Tôn gia vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của Chiêu nhi, cho dù Chiêu nhi muốn Ôn Quốc vị trí kia, cữu cữu không nói hai lời liền giúp ngươi đoạt lấy.”
Ôn Thế Chiêu bị lời nói đại nghịch bất đạo của Tam cữu dọa sợ nhảy lên, vẻ mặt cuống lên, còn chưa lên tiếng can ngăn đã nghe được Tam cữu cười nhạo nói: “Chỉ là một vương vị, nói vậy Chiêu nhi cũng xem thường vương vị nho nhỏ này, nếu như Chiêu nhi lòng mang chí lớn thống nhất tam quốc, cữu cữu nhất định thề chết theo ngươi, thay Chiêu nhi chinh chiến thiên hạ!”
“Đa tạ hảo ý của Tam cữu.” Ôn Thế Chiêu vội vàng đứng lên chắp tay, “Chỉ là Chiêu nhi cũng không có chí lớn, mong Tam cữu không nên nói những lời như này nữa, nếu để người ngoài nghe được thì xong rồi, cái kia chính là họa là từ miệng mà ra.”
“Yên tâm, nơi này không có người khác.”
Tôn Ổ vuốt vuốt chòm râu, cười híp mắt hỏi: “Chiêu nhi, ngươi dưỡng thương cũng nửa tháng rồi, nếu đã xuất cung, có muốn tiện đường đi tìm nha đầu kia không?”
“Cũng không còn sớm nữa, con nên hồi cung rồi, phụ vương còn không biết con xuất cung, nếu như để phụ vương biết con sẽ lại bị mắng mất.” Ôn Thế Chiêu khô cằn cười vài tiếng, “Lần sau xuất cung con sẽ tìm muội ấy sau.”
“Tiểu tử thúi nhà ngươi, lớn như vậy vẫn còn ham chơi, ra ngoài cũng không nói với phụ vương ngươi một tiếng, đáng đời bị mắng.” Tôn Ổ phất tay thúc giục, “Ngươi mau về đi, không nên để phụ vương ngươi bắt được.”
Ôn Thế Chiêu chắp tay nói: “Vậy con lần sau lại tới thăm Tam cữu, con hồi cung trước.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Dạ.”
Ôn Thế Chiêu theo tiếng, xoay người rời đi.
Tôn phủ này nàng vô cùng quen thuộc, chính sảnh cách cửa phủ không xa, nàng mới vừa bước ra chính sảnh, đang muốn hướng ra ngoài cửa phủ, ai ngờ người không muốn gặp vẫn phải gặp, đột nhiên vang lên tiếng hô hoán: “Biểu huynh, Thế Chiêu!”
Nhân lúc tiểu nha đầu kia vẫn chưa chạy tới, Ôn Thế Chiêu quyết định thật nhanh, dùng khinh công nhẹ nhàng nhanh chóng, trực tiếp leo tường mà ra.