Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi! - An Kỳ - Chương 135 - Ngoại truyện (4)
- Trang Chủ
- Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi! - An Kỳ
- Chương 135 - Ngoại truyện (4)
Nó có thể chịu được trọng lượng của hai người lớn, Hạo Thạc vừa trở về sau công việc, anh đi xung quanh nhưng không thấy An Kỳ đâu.
Vậy nên hiên nhà chính là nơi Hạo Thạc sẽ tìm cô, cô hay ra đó ngủ vì nó êm ái và mát mẻ. Thấy An Kỳ đang say giấc, nhịp thở phì phò vì em bé đã lớn rất nhiều.
An Kỳ đã từng nói với anh vì thai nhi chiếm không gian lớn trong người cô, nên các cơ quan khác bị chèn ép dữ dội. Cũng không quá bất ngờ khi An Kỳ hay bị khó thở hoặc thở gấp. Hạo Thạc chạm vào gương mặt vợ mình, lúc này cô cũng bừng tỉnh.
” Anh làm em dậy à An Kỳ? ” Hạo Thạc ngồi xuống kế bên cô.
” Không! Em ngủ đủ rồi, cảm ơn ngài đã đánh thức em dậy! ” An Kỳ lắc đầu, cô nắm tay anh để anh chạm vào cô nhiều hơn. Giữa hai người im lặng vài phút, Hạo Thạc bẹo đôi má phúng phính của An Kỳ.
” Ta không muốn bản thân đụng vào em ngay lúc này, nhất là khi con chúng ta sắp chào đời! An Kỳ, em luôn khiến ta mê mẩn như vậy! ” Hạo Thạc tỏ ra ngại ngùng, ham muốn trỗi dậy nhưng anh cố kìm nén nó. Anh cúi người để hôn cô.
Vài cánh hoa đào rơi nơi chỗ họ đang tâm tình, Hạo Thạc đỡ An Kỳ ngồi lên. Cô tựa đầu vào vai anh, ngắm nhìn khung cảnh yên bình trước mặt, những ngọn gió tràn về, lay động các hàng cây anh đào, bầu trời ngã vàng của buổi chiều xuân.
Tay họ đan chặt vào nhau, An Kỳ sẽ ngâm nga các ca khúc mới lạ cho Hạo Thạc nghe. Kể cả tương lai thế nào, cô sẽ luôn ở bên anh, tạo dựng gia đình nhỏ hạnh phúc với anh. Hạo Thạc vẫn như lúc trước, yêu thương, trân quý An Kỳ như báu vật.
Tình cảm cả hai không hề thuyên giảm mà ngày càng mặn nồng. Nếu có kiếp sau, An Kỳ muốn được tiếp tục nên duyên vợ chồng với Hạo Thạc.
” Ah… Đau quá! ” An Kỳ nhăn mặt, cô ôm bụng làm Hạo Thạc giật mình.
” Sao vậy? Em sắp sinh à? “
” Không… Chỉ là con đạp thôi, vẫn còn tháng nữa em mới lâm bồn! Mà ngài từng nói, nếu là con gái sẽ đặt tên Kỳ Nguyên đúng không? Chà! Kỳ Nguyên sau này sẽ là một cô gái tốt bụng, đáng yêu cho xem! ” An Kỳ thích thú nói với Hạo Thạc, anh gật đầu và mong con giống An Kỳ, mạnh mẽ bản lĩnh.
Hai vợ chồng rời khỏi hiên nhà để vào trong ăn tối, Kỳ Văn Kỳ Chương đều đã đến Tiêu gia ở chơi vài ngày. Không có con cái bên cạnh, An Kỳ và Hạo Thạc có thể âu yếm nhau bất cứ lúc nào mà không sợ bị chúng nhìn thấy.
An Kỳ sẽ nằm lên đùi Hạo Thạc khi cả hai đều ở trong thư phòng, anh sẽ đọc sách cho cô nghe.
Giọng nói của Hạo Thạc trầm và truyền cảm, dễ dàng đưa An Kỳ vào giấc ngủ ngon lành. Anh hay giúp cô chải tóc, nâng bụng cô lên để cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hạo Thạc hay đưa An Kỳ đi xem nhạc kịch, giúp cô thư giãn với hình thức giải trí khác nhau, thậm trí mua nhiều váy vóc dành cho bé gái mỗi khi anh đi làm về. Có vẻ Kỳ Nguyên sẽ là đứa được Hạo Thạc yêu nhất trong ba đứa.
…━━━━━━༺༻ ━━━━━━…
” Hình như mình thấy không ổn…. Chắc tới lúc rồi sao? ” Mặt của An Kỳ xanh xao, trong khi cô đang cùng Kỳ Văn Kỳ Chương dạo phố mua sắm đồ dùng dịp tết. Cô liền đưa hai đứa nhỏ lên xe về phủ gấp.
Trong lúc Đỗ Quyên thu dọn đồ dùng thì thấy An Kỳ đã bị vỡ ối, có thể tối nay hoặc mai sẽ chuyển dạ. Cô nhanh chóng kêu xe đưa An Kỳ tới bệnh viện theo dõi.
Hạo Thạc cũng vừa chạy vào khi Đỗ Quyên gọi tới đại bản doanh, An Kỳ đang nằm ở phòng 408 , cô đã thay sẵn loại y phục dành cho sản phụ. Cô mỉm cười khi anh xuất hiện.
” Ngài đến rồi à? Ngài sắp được thấy con gái cưng rồi đó! “
” Em làm ta sợ quá An Kỳ ! Ta cứ tưởng em lâm bồn đột ngột! ” Hạo Thạc thở dài, anh ôm An Kỳ.
” Thưa thiếu soái, bác sĩ vừa kiểm tra thì thiếu phu nhân đã nở được một chút, để xem đến tối người có bị đau bụng không đã? Còn bây giờ phu nhân vẫn khỏe! ” Đỗ Quyên đã sắp xếp xong toàn bộ các thứ cần dùng.
Hạo Thạc quyết định sẽ ở lại bệnh viện, vẫn chưa cần thông báo gia đình hai bên, Đỗ Quyên đã về phủ lo cho Kỳ Văn Kỳ Chương theo lệnh thiếu soái. Anh dắt cô đi lòng vòng sân vườn bệnh viện như yêu cầu, vì An Kỳ cho rằng vận động nhiều sẽ dễ sinh nở.
Lần trước cặp sinh đôi ra đời, Hạo Thạc đi công tác nên không ở bên cô, lần này anh sẽ bù đắp tất cả cho sự thiếu vắng của mình. Hạo Thạc cũng tự đúc đồ ăn cho An Kỳ, dù cô không yêu cầu.
Đêm đến, căn phòng đã tắt đèn để ngủ, Hạo Thạc nằm trên ghế sofa dài bên cửa sổ thiu thỉu , vì anh còn phải trông chừng An Kỳ. Ngay khi nghe có tiếng nghiến răng, nức nở của cô, Hạo Thạc đã bật dậy.
” An Kỳ, em sao vậy? ” Hạo Thạc nắm chặt tay An Kỳ, mặt cô đổ nhiều mồ hôi.
” Đau… Em đau quá! Hạo Thạc, mau gọi.. gọi bác sĩ! ” An Kỳ hét lớn vì sắp chuyển dạ.
Hạo Thạc bấm chuông thì các bác sĩ, y tá ồ ạt chạy vào, đã nở hơn 4-5 phân rồi. Họ chuyển An Kỳ vào phòng sinh, trước đó cô trấn an với anh rằng bản thân và con sẽ không sao, Hạo Thạc vốn dĩ là người luôn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng bây giờ thì không, cứ lo lắng không yên
Tiếng la của An Kỳ vang vọng bên tai, khiến Hạo Thạc muốn tung cửa phòng sinh để vào với cô nhưng bị y tá ngăn lại. Anh chỉ còn cách trông chờ từng giây từng phút.
Đồng hồ chỉ điểm 11h khuya, cũng là lúc tiếng khóc cất lên oe oe, Hạo Thạc thở phào nhẹ nhõm vì An Kỳ đã sinh con an toàn. Thêm một lúc thì y tá bế cái túi trắng dài nhỏ ra cho Hạo Thạc, chứa em bé còn đỏ và đang nhắm mắt.
” Chúc mừng thiếu soái, là một tiểu thư xinh xắn. Vậy là ngài đã có đủ nếp lẫn tẻ, thật là phúc phần rất lớn. Ngài mau bế con mình đi ạ! ” Y tá vui vẻ nói với Hạo Thạc, khi anh vẫn còn khá run.
” Là con gái… thật sự là một cô gái! Kỳ Nguyên, chào mừng con đã đến thế giới này! ” Hạo Thạc xúc động, nhưng anh không khóc mà thay vào đó nở một nụ cười mãn nguyện, chứng kiến vợ mình vượt cạn thành công
” Bây giờ thiếu phu nhân sẽ được chuyển tới phòng hồi sức theo dõi. Tôi sẽ bế tiểu thư cho y tá chăm đến khi người mẹ tỉnh dậy. Thiếu soái cũng nên nghỉ ngơi một chút! “
Khi y tá bế Kỳ Nguyên rời đi, Hạo Thạc mới ngồi uỵch xuống băng ghế chờ bên ngoài, anh vuốt mái tóc đen rũ rượi và đầy mồ hôi. Sự căng thẳng vừa rồi cũng tiêu tan, thay vào đó là niềm vui vì mẹ con An Kỳ không sao hết.
An Kỳ cũng tỉnh dậy sau khi trải qua việc lâm bồn, người đầu tiên mà cô nhìn thấy luôn luôn là Hạo Thạc, anh hôn lên trán và xoa gương mặt mệt mỏi của An Kỳ.
” Em vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi thôi! ” Lời Hạo Thạc nhẹ nhàng như lông ngỗng trôi nổi trên sông, khiến cho An Kỳ cảm thấy an toàn.
Sáng hôm sau, người nhà của sản phụ phòng 408 kéo vào đông đúc từ nội tới ngoại. Tiêu Phong trách Hạo Thạc khi An Kỳ vỡ ối lại không báo ai biết, tuy nhiên anh trả lời đã có anh bên cạnh rồi nên không sao hết, khi nào sinh xong thông báo cũng chưa muộn.
Trình Mẫn, Đinh Yến Trang và Ly Lan vui vẻ nói với nhau cả ba sẽ thay phiên nuôi An Kỳ, gia đình Tố Nhiên cũng vào thăm, mua nhiều trái cây, yến xào bổ dưỡng. Đến chiều Kỳ Văn, Kỳ Chương mới xuất hiện, chúng nhào tới ôm mẹ mình
” Kỳ Chương, là em gái đó! Cha con đã đặt tên là Kỳ Nguyên – Dương Kỳ Nguyên! Mau đến gặp em đi nào! ” An Kỳ xoa đầu cặp sinh đôi
Chúng bẽn lẽn bước tới chiếc nôi đang đặt Kỳ Nguyên nằm, Kỳ Chương ngạc nhiên vì em nhỏ nhắn, Kỳ Văn thử chạm vào mặt Kỳ Nguyên làm cô bé mở mắt ra, đôi mắt đen lấp lánh tựa như bầu trời đêm.
” Này! Anh làm Kỳ Nguyên thức giấc rồi đấy!? ” Kỳ Chương đánh vào tay anh trai, cậu nói lớn làm An Kỳ, Hạo Thạc và mọi người giật mình.
” C-có đâu! Tại anh thấy Kỳ Nguyên dễ thương quá chứ bộ? ” Kỳ Văn lúng túng, nhận ra lỗi. Nhưng An Kỳ nhanh chóng giảng hòa cho chúng, có lẽ Kỳ Nguyên muốn nhìn thấy hai anh trai nên mới tỉnh dậy.
Sau đó Kỳ Nguyên được cô y tá vào kiểm tra sức khỏe và đem em đi tắm, Kỳ Văn Kỳ Chương đứng bên ngoài chăm chú nhìn. Dõi theo từng cử chỉ nhất động của Kỳ Nguyên.
” Mẹ đã giữ đúng lời hứa với con rồi nhé Kỳ Chương! Nhưng đổi lại hai đứa phải giúp mẹ trông em đó nha, vậy mới là anh trai tốt của em bé! ” An Kỳ đang cho Kỳ Nguyên bú sữa.
” Vâng ạ! Con nhất định sẽ làm được! ” Chúng đồng thanh trả lời, đúng là sinh đôi. Làm gì cũng giống nhau.
Đúng như An Kỳ suy đoán, dịp tết mà cô phải ở cữ vì không thể tùy ăn nhiều bánh kẹo. Cô ăn thịt heo đến phát ngán, sữa lúc nào cũng căng tràn. Kỳ Nguyên ngoan ngoãn ít quấy khóc, đôi khi thức dậy dù An Kỳ còn ngủ, chỉ nằm chơi một mình.
Hạo Thạc hay bế con gái nhỏ đi lòng vòng trong phòng, Kỳ Văn Kỳ Chương cũng dành bế nhưng anh không cho, đợi khi nào Kỳ Nguyên cứng cáp hơn. Thiếu điều ba cha con muốn đánh nhau để tranh bế em bé.
An Kỳ cười khúc khích trước cảnh tượng đó, Kỳ Nguyên phải kết thúc tranh luận bằng tiếng khóc, khi ấy Hạo Thạc mới trả lại cho An Kỳ để dỗ em nín. Rồi anh mới tính sổ hai thằng nhóc
Vài cành hoa anh đào rụng xuống người Kỳ Nguyên, An Kỳ nhặt lên đặt vào bàn tay nhỏ nhắn đang co lại. Cô bé mỉm cười nhẹ khi được thiên nhiên tặng quà.
Đầy tháng của Kỳ Nguyên được tổ chức linh đình không thua gì Kỳ Văn Kỳ Chương, Hạo Thạc hãnh diện khi cùng An Kỳ bế Kỳ Nguyên diện kiến tất cả mọi người trong gia đình hai bên. Ai cũng khen cô bé giống mẹ, xem ra An Kỳ đã đạt được ước nguyện.
” Kỳ Nguyên bé nhỏ, sau này anh hai sẽ bảo vệ em, không để ai bắt nạt em gái của anh hết! Vì Kỳ Nguyên là người dễ thương nhất nhà! ”
” Sau này anh ba sẽ là người dắt bé tập đi nha ! Anh hứa sẽ yêu thương em thật nhiều, mua đồ ăn ngon cho em , khiến em cười! Vì anh yêu Kỳ Nguyên nhất! ”
Cặp sinh đôi trao cho Kỳ Nguyên lời hứa tốt đẹp, chúng đã ra dáng anh trai gương mẫu làm ai cũng hài lòng và bật cười. Gia đình thiếu soái đông đúc và hạnh phúc, thật khiến người ta trầm trồ, ganh tỵ.
Khi Kỳ Nguyên đã được 4 tháng tuổi, đủ khỏe mạnh để đi ra ngoài nhiều. Hôm nay họ ăn mặc thật đẹp để đi chụp ảnh gia đình làm kỷ niệm. An Kỳ và Hạo Thạc ngồi kế nhau, Kỳ Văn đứng bên mẹ, còn Kỳ Chương đứng bên cha, Kỳ Nguyên sẽ do Hạo Thạc bế
1..2..3..
” Cười lên nào! ” Bác thợ chụp ảnh nói lớn.
Bức ảnh gia đình khổ lớn đã chuyển tới phủ, mọi người tấm tắc khen cả nhà ai cũng thật đẹp, còn có vài tấm ảnh chụp riêng cặp sinh đôi với Kỳ Nguyên, Hạo Thạc còn đặt ảnh An Kỳ cùng với ba con ở bàn làm việc trong thư phòng và đại bản doanh.
Chuyến đi du lịch Nam Dương, mọi người cùng đi dạo bãi biển, Kỳ Văn Kỳ Chương kéo Hạo Thạc nghịch cát và nước biển, còn An Kỳ bế Kỳ Nguyên đứng ngắm ba cha con họ chơi đùa. Đây quả thực là cảnh tượng đẹp đẽ và ngập tràn niềm vui.
An Kỳ cảm ơn ông trời đã chiếu cố cô nhiều như vậy, có chồng yêu thương, con cái ngoan ngoãn. Kiếp này sống cũng thật là mãn nguyện mà không cần đòi hỏi gì thêm nữa rồi.