Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi! - An Kỳ - Chương 126 - Ngoại truyện : Cặp đôi giả tạo (8)
- Trang Chủ
- Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi! - An Kỳ
- Chương 126 - Ngoại truyện : Cặp đôi giả tạo (8)
Hạo Hiên chỉnh lại áo vest bước ra, hai hàng đứng thẳng tắp. Quản lí nơi này là em trai của Hồng Giao Đức – Hồng Giao Tài, ông ra đón Hạo Hiên.
Đã 5 tháng trôi qua kể từ họ gặp ông chủ mình gần đây nhất, các nữ nhân viên không ngừng suýt xoa vẻ đẹp của Hạo Hiên. Anh còn chuẩn bị quà cho tất cả bọn họ, là lọ nước hoa phương Tây cùng cành hoa hồng.
Phụng Yên nằm uể oải trên giường, lúc nãy Hạo Hiên nói ra ngoài có chút việc. Thời tiết lại khá đẹp nên cô quyết định sẽ xuống khách sạn đi dạo, chỗ này rộng và cây cối cũng nhiều. Phụng Yên đội chiếc mũ rộng vành có trang trí hoa, lang thang ở sảnh rồi ra ngoài vườn.
Bây giờ Phụng Yên mới phát hiện có cả hàng cổng được làm bằng hoa hồng đỏ, hai bên đường gắn thêm chong chóng đủ màu. Cô chậm rãi bước đi, không Hạo Hiên bên cạnh cũng có chút buồn chán.
” … “
” Tôi cứ tưởng đây chỉ là một khu vườn nhàm chán, không ngờ còn có cả mỹ nhân! “
Giọng nói làm cho Phụng Yên giật mình, cô xoay đầu lại nhìn, một nam nhân cao ráo, tóc đen tuyền, mặc vest nâu, anh ta bước tới, nhìn gần cũng khá điển trai. Phụng Yên chỉ lùi ra sau, y nói mình không có ý xấu gì đâu.
” Nếu tôi đoán thì tiểu thư đây hẳn là khách du lịch đang ở tại khách sạn này ! “
” Vâng! Tôi từ thành đô tới đây, ở cũng được 2 ngày rồi. Mà công tử là ai vậy ? Anh dường như trò chuyện với một người lạ như tôi rất thoải mái nhỉ? “
Anh liền bật cười, tự giới thiệu mình là Dụ Khả – một nhà thẩm định đá quý ở Đài Kim, vì công việc gặp khách hàng ở đây, tuy xong rồi nhưng Dụ Khả vẫn muốn dạo đây đó do nơi này rất đẹp
” Nếu tiểu thư đi dạo một mình, chi bằng cho tôi tham gia với. Sẽ rất vui nếu có hai người! “
Dù Phụng Yên không trả lời mà bỏ đi, Dụ Khả vẫn chạy theo. Anh hỏi danh tính của Phụng Yên, Dụ Khả khá bất ngờ khi gặp được con gái của Tương tổng tư lệnh – một nhân vật tầm cỡ ở Liên Thành. Phụng Yên cũng nghe Dụ Khả liếng thoắng, nhưng không thể đuổi anh ta được.
Hạo Hiên trở về khách sạn, anh gõ cửa phòng Phụng Yên nhưng không thấy trả lời, dì lao công bảo rằng vị tiểu thư phòng này đã ra ngoài. Hạo Hiên vừa mua cho Phụng Yên món quà mà anh thấy dọc đường đi, muốn đích thân tặng cô ấy.
” A… Chắc tôi phải lên phòng rồi. Đi nhiều làm chân tôi mỏi quá! Dù mới quen biết , cũng cảm ơn công tử đã cho tôi hiểu thêm về thành phố Đài Kim này! ” Phụng Yên dừng ở đại sảnh.
” Vâng! Không có gì đâu! Chúc Tương tiểu thư một ngày tốt lành! ” Dụ Khả cúi đầu. Sau đó Phụng Yên xoay người rời đi, vì lúc nãy cô thấy xe của Hạo Hiên nên nghĩ chắc anh đã về.
Hạo Hiên mừng rỡ khi Phụng Yên quay trở lại, kéo cô vào phòng mình. Dâng món quà trước mặt Phụng Yên, vì lát nữa sẽ đi dự triển lãm nên anh đã mua nó. Cô mở ra xem thì là chiếc váy dài trễ vai màu xanh đen, có đính đá quý trắng, thân váy ôm trọn cơ thể.
” Vì anh nghĩ nói rất hợp với em! Hãy mặc cái này vào lát nữa nhé, chắc chắn sẽ rất đẹp! “
” Thật à ? Để em mặc, dù sao cũng không mất mát gì! ” Phụng Yên thở dài, tuy cái váy hơi hở nhưng miễn là Hạo Hiên thích.
Tối đến, sắp tới giờ tham dự triễn lãm, Hạo Hiên đứng trước gương chỉnh lại chiếc nơ trên bộ tuxedo – một loại trang phục dành cho các buổi lễ xã hội, lưu nhập vào Liên Thành gần đây. Mái tóc anh vuốt ngược lên, nhưng vài sợi tóc mái hơi rũ xuống.
” Chưa gì đã gần 7h rồi, mau xuất phát thôi! “
Hạo Hiên gõ cửa phòng, Hải Tâm ra mở cửa bảo Phụng Yên đã chuẩn bị xong. Cô bước ra với bộ váy Hạo Hiên tặng, màu váy nổi bật làn da trắng sứ, xương quai xanh gợi cảm, xõa tóc buộc nửa đầu bằng chiếc kẹp hoa ly, gương mặt trang điểm nhẹ, tô son hơi hướng đỏ đậm.
Rất may Phụng Yên có mang theo túi cầm tay nhỏ và găng tay ren màu đen, trong rất hợp với y phục trên người. Cô chạm vào mũi của Hạo Hiên để giúp anh lấy lại ý thức, anh cười ngượng.
” Em thật xinh đẹp, lúc nào anh cũng muốn khen em như vậy! ”
” Đừng nói những điều vô bổ nữa. Chúng ta mau đi thôi! ”
Phụng Yên vòng qua cánh tay của Hạo Hiên, dưới sảnh khách sạn ai cũng nhìn họ, tài xế mở cửa xe và chở họ tới tòa nhà tổ chức triễn lãm. Vì là sự kiện lớn, quan trọng nên khách mời rất đông, phóng viên túc trực.
Sự xuất hiện của Hạo Hiên , Phụng Yên nhanh chóng nhận được sự chú ý, các máy ảnh đèn chiếu vào. Hạo Hiên cảm nhận Phụng Yên bấu vào tay mình nên anh biết cô đang lo lắng, nên đã ghé tai nói nhỏ trấn an cô, vào trong là sẽ ổn thôi.
Phụng Yên cũng nhận ra một vài nhân vật nổi tiếng trong giới trang sức, trong đó có cả ông chủ Sở – chủ cửa hàng đá quý ở Kinh Châu mà cô hay mua, còn lại là trên mặt báo.
Tất cả bọn họ đều biết tới Phụng Yên – con gái của Tương tổng tư lệnh, sánh vai cùng Dương Hạo Hiên – người đứng sau sự thành công của Bách Ẩn. Mọi người tràn vào hỏi thăm hai người, Hạo Hiên thấy Phụng Yên nhận sự quan tâm còn hơn cả mình.
Anh giới thiệu cô với vài người bạn kinh doanh của mình, Phụng Yên giật mình khi trong đó có cả Dụ Khả – anh ta vẫy tay chào cô, Phụng Yên nói cho Hạo Hiên biết người hồi sáng cô tình cờ gặp ở vườn khách sạn là Dụ Khả.
” Tương tiểu thư lúc sáng mang vẻ đẹp thuần khiết, vậy mà bây giờ là vẻ đẹp quyến rũ! Tôi thật sự bất ngờ trước sự biến đổi đó ! ” Dụ Khả đặt tay lên ngực. Hạo Hiên hơi nhíu mày, bộ váy anh Phụng Yên đúng là mặc rất hợp, nhưng anh không thích những tên nam nhân đang nhìn về phía cô.
” Dụ công tử quá khen! Vì tôi đi cùng bạn trai của mình nên cũng phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, không thể để anh ấy mất mặt! ”
Dụ Khả mở to mắt, Hạo Hiên quên nói với họ anh và Phụng Yên hiện đang là người yêu của nhau. Con gái tư lệnh và con trai đốc quân Liên Thành – quả nhiên xứng đôi vừa lứa. Ngày mai các trang nhất của báo mới sẽ nhắc tới họ.
Nói chuyện phiếm hồi lâu cũng tới giờ bất đầu triển lãm, Hạo Hiên nắm tay Phụng Yên ngồi xuống ghế, người chủ trì buổi lễ hôm nay là thị trưởng Đài Kim – Hoàng Bác.
Sau một bài phát biểu của ông, các ứng viên lần lượt mang tác phẩm của mình lên trình bày, mỗi chiếc trang sức được làm tỉ mỉ đa dạng kiểu cách, lời giới thiệu cũng rất cuốn hút. Phụng Yên lần đầu tiên tham gia, cô nghĩ nó sẽ nhàm chán nhưng không – cực kỳ thú vị
Người của khán đài thông báo với Hạo Hiên rằng sắp tới lượt anh, anh nháy mắt với Phụng Yên và nói hãy cổ vũ cho mình. Hạo Hiên bước lên sân khấu với chiếc vali Giao Tài đưa cho mình, ngay khi nó được mở.
Hiện ra bộ trang sức làm bằng vàng, với chạm khắc chính là con Phụng khảm đá hồng ngọc. Hạo Hiên nhìn về phía Phụng Yên và mỉm cười nhẹ, chuẩn bị cho bài phát biểu.
” Thưa các quý ông, quý bà có mặt tại buổi triễn lãm trang sức được tổ chức lần thứ 71 ở Đài Kim. Tôi là Dương Hạo Hiên – chủ của chuỗi cửa hàng Bách Ẩn. Hôm nay tôi mang đến cho mọi người bộ trang sức dựa theo Tứ Linh mang biểu tượng và những giá trị của sự quyền quý, cao sang! ”
” Phụng là linh vật cuối cùng trong Tứ Linh, vua của các loài chim. Hội tụ nhiều vẻ đẹp quý phái, ngoài ra Phụng còn tượng trưng cho các bậc hoàng hậu từ thời xa xửa thể hiện được quyền lực của bậc mẫu nghi thiên hạ! ”
” Về phần vì sao tôi lại chọn hồng ngọc để khắc vào, tạo nên điểm nhấn chính cho bộ trang sức. Đó là do bản thân tôi – chỉ chọn hồng ngọc để tặng cho những người mà tôi yêu quý, trân trọng. Vậy nên khi khách hàng mang bộ trang sức này, nó sẽ tôn vinh nét đẹp của họ một cách hoàn hảo nhất ! ”
Hạo Hiên kết thúc nó với một tràn vỗ tay, Phụng Yên không hiểu sao đôi mắt lại rưng rưng, mọi người đều đang tán dương Hạo Hiên. Dụ Khả ngồi sau nói cô thật may mắn khi được Hạo Hiên dùng tên để làm ra tác phẩm, và anh mang ra sự kiện lớn thế này giới thiệu.
” Phụng Yên, em thấy bạn trai của em thế nào? ” Hạo Hiên cười như kiểu đắc ý với Phụng Yên, cô gật đầu.
” Ngoài những chuyện dở hơi mà anh hay làm, thì bây giờ anh thật sự chứng minh mình là ông chủ kinh doanh tài ba trong mắt em! Hạo Hiên, anh đã làm rất tốt! ” Cô chạm vào má của Hạo Hiên, đôi mắt biết nói như kiểu cô đang rất tự hào về anh.
Màn biểu diễn của nữ ca sĩ nổi tiếng kết thúc, cũng là lúc công bố kết quả do những vị khách bình chọn, Hạo Hiên thở dài vì anh không quan tâm mình thua hay thắng, thứ anh cần thì anh đã có – chính là sự trải nghiệm tuyệt vời.
” Tôi xin chúc mừng Dương Hạo Hiên với bộ trang sức lấy ý tưởng Phụng từ Tứ Linh. Anh đã chiến thắng với lượt bình chọn cao nhất đêm nay, mời Dương công tử ! ” Thị trưởng Hoàng cất giọng
Hạo Hiên ngỡ ngàng đứng lên, lại một tràn vỗ tay nữa dành cho anh. Cầm trên tay chiếc cúp kỷ niệm của triễn lãm đá quý, Hạo Hiên hồi hộp muốn đổ mồ hôi, các máy ảnh của phóng viên đều hướng về anh.
” Tôi thật sự không thể tin rằng mình đã chiến thắng trước nhiều tác phẩm hoàn mỹ, chỉnh chu từ những nghệ nhân khác. Rất cảm ơn tất cả các vị khách ở đây đã bình chọn cho tôi, đây sẽ là một đêm đáng nhớ trong cuộc đời tôi. Cảm ơn rất nhiều ! ” Hạo Hiên cúi đầu.
Những người bạn ngợi ý nên đi nhậu một bữa chúc mừng Hạo Hiên, nhưng Dụ Khả lại lên tiếng nên để cho anh ở cùng bạn gái mình là Phụng Yên. Hạo Hiên cũng đành tạm biệt bạn bè, lên xe về khách sạn với Phụng Yên.
Cô sờ thử chiếc cúp, Hạo Hiên nói nó làm bằng vàng ròng, với nơi nhiều mỏ vàng, mỏ đá quý như Đài Kim thì đây là điều hoàn toàn dễ dàng. Hạo Hiên nghĩ sau này lỡ thiếu tiền quá thì bán đi cũng được.
” Này, anh là người của Dương gia đấy. Không nghèo tới mức phải bán cúp vàng vì tù túng! ” Phụng Yên bật cười thành tiếng trước câu đùa
” Ai biết được tương lai chứ. Lỡ đâu sau này chúng ta thành vợ chồng, có với nhau những đứa con xinh xắn thì sao? ” Hạo Hiên nắm vài sợi tóc của Phụng Yên lên ngửi, hương bưởi nhẹ nhàng cùng hương nước hoa.
Phụng Yên hơi rụng động, nhưng cô nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Lát nữa hai người sẽ làm một buổi tiệc nhỏ ở nhà ăn của khách sạn, cô sẽ không ngại uống rượu cùng anh đâu, bởi vì cô đã đủ tuổi uống rồi.
Khách sạn đã chuẩn bị một bàn ăn hai người nhanh nhất có thể theo yêu cầu của Hạo Hiên, cả hai ngồi đối diện nhau, ánh đèn lập lòe từ hai chiếc chân nến cầu kỳ, tiếng nhạc du dương êm tai, thật giống với lần đầu tiên đi ăn tối.
Phục vụ dọn thức ăn lên, Hạo Hiên lâng lâng ly rượu trên tay, anh ngắm nhìn Phụng Yên đang ăn động tác nhanh nhưng vẫn thanh lịch, có vẻ cô rất đói. Vì bây giờ đã 9h tối Phụng Yên mới được ăn.
” Từ từ thôi, đồ ăn không bỏ em mà chạy đâu! ” Hạo Hiên khúc khích, dùng khăn lau miệng cho Phụng Yên.
” Anh cũng nên dùng bữa, từ hồi chiều em đã thấy anh bỏ bụng thứ gì đâu. Đừng tỏ vẻ trước mặt em nữa! ” Phụng Yên thở dài, cô cắt miếng thịt đút cho Hạo Hiên, anh hài lòng ăn nó một cách ngon lành.