Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng - Nguyễn Nhiễm - Chương 59 - Niềm Vui Nhân Đôi
Thẩm Ngải Yến vừa gặp lại Bạch Ngôn Hạo, vừa xúc động, vừa mệt mỏi, nên cô vùi đầu vào ngực anh mà khóc, vui sướng không nói nên lời.
Bạch Ngôn Hạo ôm Thẩm Ngải Yến vào trong nhà, cánh cửa khép lại, rất nhanh một nụ hôn dài kéo tới, anh hôn lên khắp mặt cô, thời gian xa cô không dài, nhưng lại khiến anh phát điên lên vì nhớ nhung.
Cũng còn may, anh còn mạng, còn có thể trở về bên cô.
Thẩm Ngải Yến bị anh hôn đến mềm nhũn, thở có chút khó khăn, lúc này cô mới biết thực sự không phải mơ, Bạch Ngôn Hạo đã về rồi, anh thật sự đã quay về, cô không có cô đơn nữa.
Nụ hôm của anh vẫn không ngừng, dường như bao nhiêu cũng không đủ, gặp lại sau cơn nguy hiểm, dường như cả hai người đều mang trong lòng cảm xúc sợ hãi, sợ không gặp lại được đối phương, sợ xa cách một lần nữa.
“Ngải Yến, sao em lại ốm đi nhiều rồi.” Bạch Ngôn Hạo hô Thẩm Ngải Yến xong, nhớ lại thân thể gầy nhỏ của cô, anh xót xa nhìn cô hỏi.
“Em…”Thẩm Ngải Yến do dự, hồi lâu mới nói, “Em nghén…khó ăn nên mới vậy.”
Nghén?
Bạch Ngôn Hạo hơi ngây ngẩn, anh đơ mặt nhìn cô hồi lâu, vẫn chẳng có biểu cảm gì, dường như vẫn không nghe rõ.
Ngải Yến nói cô ấy nghén sao? Nghén là làm sao? Bạch Ngôn Hạo có chút ngốc, bản thân anh vẫn chưa nghĩ ra được từ nghén trong miệng cô nói là gì, quả thật về phương diện này, anh hơi mù mịt.
“Đồ ngốc..” Thẩm Ngải Yến cầm lấy đôi bàn tay có nhiều vết chai của Bạch Ngôn Hạo, rồi đặt nó lên bụng nhỏ của cô, “Nơi này, sắp có thêm một tiểu A Hạo rồi.”
Bạch Ngôn Hạo ngây ngẩn tập hai, anh nhìn cô, rồi lại nhìn xuống nơi bụng nhỏ của Thẩm Ngải Yến nới ban tày anh đang đặt lên, “Em…em…”
Miệng không thốt nên lời, nhưng trong lòng thì trống đánh đến rộn ràng, mình có con rồi? Mình sắp được làm cha rồi!
Thẩm Ngải Yến gật đầu, “Ừm…như anh nghĩ đấy!”
Bạch Ngôn Hạo vẫn như có chút không tin, “Là thật hả em… Ngải Yến à, là thật sao?” Anh kích động, đôi mắt đầy vui sướng hỏi dồn Thẩm Ngải Yến.
“Đúng vậy, em có bao giờ nói dối anh đâu, cái thai gần hai tháng tuổi, có tim thai rồi, anh nghe thử xem.” Thẩm Ngải Yến chậm rãi nói, cô lúc này thật sự vui mừng, nước mắt còn đọng lại trong mắt, nhưng là nước mắt của hạnh phúc, Bạch Ngôn Hạo rốt cuộc cũng trở về, đó là niềm vui thứ nhất của cô, huống hồ cô đã có con với anh, kết quả tình yêu sóng gió của anh và cô sau mười năm xa cách cũng đã có.
Lúc này không gì có thể diễn tả được cảm xúc lúc này của cô, Bạch Ngôn Hạo cũng không chút do dự liền ghé đầu tới áp tai lên bụng nhỏ của Thẩm Ngải Yến, yên lặng giây phút mà cảm nhận.
Thật kỳ diệu khi anh có thể cảm nhận được từng tiếng động nhỏ thình thịch từ sinh linh nhỏ trong bụng cô gái của anh.
Anh thật sự có con, thật sự sắp được làm cha rồi. Bạch Ngôn Hạo xúc động đến khoé mắt ươn ướt, anh khóc, nhớ đến lúc nhảy xuống vách núi, anh cứ nghĩ vận mệnh đến đây là kết thúc, anh và Thẩm Ngải Yến đã định kiếp này là không thể bước cùng nhau, không ở bên nhau đến răng long đầu bạc.
Nhưng ông trời không phụ lòng người, đã cho anh cơ hội sống tiếp, cho anh cơ hội gặp lại cô, cho anh có cơ hội chăm sóc cho vợ và con trong tương lai, còn gì vui hơn khi vừa được đoàn tụ với người anh yêu, vừa được đón một tin vui bất ngờ là anh sắp được làm cha.
Đây có thể nói là đối với anh lúc này, chính là niềm vui nhân đôi, niềm hạnh phúc viên mãn rồi không?
“Vậy chúng ta mau chóng cưới thôi, anh đã chuẩn bị hết rồi.” Bạch Ngôn Hạo vui mừng như điên, phấn khích mà nói, “Em đã báo cho cha mẹ hai bên chưa?”
“Chưa.” Thẩm Ngải Yến lắc đầu, “em vẫn chưa nói, em muốn người đầu tiên biết là anh.”
Bạch Ngôn Hạo nở nụ cười, anh ôm cô vào lòng, “Ngải Yến của anh thật giỏi, cảm ơn em đã luôn mạnh mẽ như vậy, cảm ơn em vẫn luôn chờ anh, luôn tin tưởng anh.”
Thẩm Ngải Yến hít mũi, cô ngước mắt hơi đỏ nhìn anh, “Đương nhiên rồi, em không chờ anh, thì chờ ai, không tin anh thì tin ai, không mạnh mẽ thì yếu đuối sao, nếu em yếu đuối, nếu em không tin tưởng, nếu em không chờ anh, vậy thì sao thể xứng đáng đứng bên cạnh anh chứ?”
“Đúng vậy.” Bạch Ngôn Hạo ôm cô vào lòng, hít hà hương thơm quen thuộc ấm áp từ người anh yêu, “Là thật, anh thật sự đã trở về bên em rồi, từ nay chúng ta sẽ không xa nhau nữa, nàng tổng của anh à.”
Thẩm Ngải Yến gật đầu, lại một lần nữa vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, đây mới là an toàn, mới là cảm giác đích thực mà cô cần, chỉ cần anh ở cạnh thôi, thế giới xã hội bên ngoài có thay đổi đến điên cuồng, thì cuộc sống của cô vẫn bình lặng bên anh, bên anh đến già…