Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi - Jaypham - Chương 95: Em rể
Giai Nghiên đang ngồi tựa vào tường liền nghe Cố Tư Kỳ nói ánh mắt chuyển sang hướng nhìn cặp đôi đang cầm tay nhau trên mặt người phụ nữ còn lộ rõ sự vui vẻ
“ Con nhóc này về nước không bao lâu đã chạy đi tìm cậu nhóc Lục Tiếu”
Lục Tử Hàn bình thản liếc mắt nhìn bọn họ đang nắm tay vui vẻ bên ngoài “ Lục Tiếu đã chờ nhóc con nhà cậu hơn 4 năm rồi chẳng phải là thiệt thòi cho nhà họ Lục chúng tôi sao?”
“ Có vẻ như cậu biết em gái tôi về nước rồi nên mới thản nhiên như vậy có phải không”
“ Ừm ban nãy em ấy có gọi hỏi tôi”
“ Sao cậu không ngăn cản em ấy? Cậu biết nơi đó rất là phức tạp lại còn để em ấy đi một mình?”
Hắn đặt nhẹ ly cafe lên bàn, giọng nói nhàn nhạt vang bên tai vừa đủ để ba người bọn họ nghe “ Cậu không biết Lục Tiếu vì muốn bản thân đủ năng lực xứng tầm với nhà họ Mã cậu mà không ngừng phấn đấu bản thân cho tới ngay hôm nay trong tay cậu ta nắm rất nhiều sòng bài và công ty lớn nhỏ mà không cần sự chống lưng của nhà họ Lục tôi”
“ Như vậy tôi lại càng không an tâm giao em gái tôi cho cậu ta, cậu nghĩ xem mỗi lần đi kiếm cậu nhóc nhà cậu là phải vào trong đó những thứ ở trong cậu đương nhiên phải biết”
Lục Tử Hàn vẫn bình thản nói “ Sao cậu không thử một lần cho Mã Lệ tiếp xúc bên ngoài xem? Tôi thấy em ấy cũng không tới nỗi bị người khác ăn hiếp được
Gia Nghiên nghe hắn nói có một chút đúng, đúng thật là em gái anh trước giờ có tính hay nóng nẩy ngang bướng nhưng vì anh thương đứa em gái này nên cũng mặc kệ mà bỏ qua
Hắn nhìn Giai Nghiên rồi lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh“ Được rồi, cậu cứ ngồi đó mà suy nghĩ đi tôi còn có việc phải đi trước”
Cố Tư Kỳ ngẩng đầu hỏi “ Cậu đi đâu vậy? Chẳng phải bây giờ cậu muốn che giấu bản thân không cho ai biết cậu còn sống à”
Bước chân hắn dừng lại nói “ Tôi đi gặp em rể của cậu ta, cậu ở đó mà canh cậu ta đi”
Giai Nghiên lúc này mới giật mình quay đầu nhìn theo hướng của hắn mà nói vọng lại “ Em rể? Tôi làm gì có em rể? nè Lục Tử Hàn ai nói tôi sẽ làm sui gia với cậu hả”
Cố Tư Kỳ ngồi đó chỉ biết lắc đầu thở dài, may mà cậu ta là con một nếu không cũng sẽ đau đầu như hai tên bạn thân cậu
[…]
Hắn có ý định đi tìm Lục Tiếu nhưng vì ban nãy chứng kiến những khoảnh khắc ngọt ngào của đôi tình nhân trẻ nên hắn đành phải đi đến tìm cô tránh làm kì đà cản mũi
Lục Tử Hàn đang trong giai đoạn ẩn thân phận không thể xuất hiện bừa bãi được nên đành nhờ A Mã mua giúp mình áo khoác cải trang trước khi đến tìm cô. Sau khi hắn cải trang thành công, hắn vì muốn bảo đảm an toàn đành lái xe vòng ra cửa sau của công ty
Hắn vừa lên tới phòng làm việc cô, bước chân chợt khựng lại núp sang một bên cánh cửa
“ Sao lại đưa em cái vòng này”
“ chẳng phải trong buổi đấu giá ở Paris em thích cái vòng này sao?”
Cô liền nhớ ra, phải là cô có từng nhìn vào cái vòng tay nay rất lâu chỉ vì kiểu dáng của chiếc vòng rất giống kiểu dáng của mẹ cô đã từng đeo nó chỉ vậy thôi mà đã khiến anh hiểu lầm là cô muốn mua nó
Cô vội vàng lên tiếng giải thích “ Không phải đâu, chỉ là mẫu của chiếc vòng tay này rất giống kiểu mẫu mà mẹ em đã từng đeo nên là em chỉ muốn nhìn chúng kĩ hơn coi có phải là nó không”
Anh cười ngại “ Ngại quá, em cứ xem như anh tặng quà sinh nhật trước cho em đi”
“ Em không tuỳ tiện nhận thứ này được hay là anh…”
Anh biết là cô sẽ từ chối đành cắt ngang lời của cô “ Tay em rất hợp với nó, mọi thứ em thích anh cũng có thể mua cho em kể cả món đồ đó có mắc hay không”
Hắn ở bên ngoài nghe tới đây sắc mặt lại trở nên trùng xuống. Gì chứ cô là bạn gái hắn mà anh ta lại dám mở miệng tán tỉnh như vậy à? Nếu như hắn không vì che giấu bản thân còn sống thì hắn chắc chắn sẽ lao đến đánh vào mặt anh ta mấy cái cho hả giận
Cô cười ngại đưa vật nhỏ đặt lại vào tay Nguyên Ân từ tốn nói “ Anh mang về đi vòng tay sang trọng như vậy em lỡ làm mất thì cũng chẳng thích hợp cho lắm”
Mặc kệ cô có từ chối như thế nào vẫn một mực giữ tay cô lại tự tay mình đeo lên cho cô “ em xem nó rất hợp với em, vậy nhé anh giao nó lại cho em giữ bây giờ anh có việc anh phải đi trước, không được tháo ra đâu đấy”
Anh vội vàng né tránh lời từ chối của cô mà đi nhanh ra ngoài để lại cô với tâm trạng đầy tâm sự, nếu hắn mà biết cô được Nguyên Ân tặng cho chiếc vòng tay như vậy chắc chắn hắn sẽ chạy đi tính sồ với anh ấy mất
Dòng suy nghĩ vừa dứt người cô không muốn gặp độg ngột xuất hiện trước mặt cô, khiến cho cô hoảng hốt lo sợ rằng hắn sẽ thấy chiếc vòng tay này vội vàng giấu cổ tay ra sau lưng
Biểu cảm của hắn không dễ nhìn cho lắm, lông mày hơi nhíu rõ ràng là không mấy bình thường. Bước chân càng lúc càng nhanh đi lại gần chỗ cô
“ Em có gì muốn nói với anh không?” Giọng hắn có chút nhẹ nhàng nhưng sao cô lại thấy trong lời nói đó có gì đó vậy nhỉ