Thiếu Đổng Vợ Hiền Không Thể Phụ - Sa Mạc Cuồng Vân - Chương 27: Mẹ Lạc Thừa Thu tìm đến
- Trang Chủ
- Thiếu Đổng Vợ Hiền Không Thể Phụ - Sa Mạc Cuồng Vân
- Chương 27: Mẹ Lạc Thừa Thu tìm đến
Bạch Tây! Coi như việc đặt tên cho cún nhỏ đã xong.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lạc Thừa Thu tỉnh dậy thì Đổng Thiếu Ân đã không ở bên cạnh, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Từ trên giường đứng dậy, Lạc Thừa Thu đi xuống lầu mà cũng không thấy Đổng Thiếu Ân đâu, hắn nghĩ chắc là Đổng Thiếu Ân ra ngoài chạy bộ hoặc ở phòng tập. Vì vậy hắn tính đi xem Bạch Tây.
Nhưng việc làm Lạc Thừa Thu bất ngờ là hắn đi vào lại chỉ thấy ổ trống, bên trong không thấy Bạch Tây đâu! Lạc Thừa Thu thấy thế thì giật mình, lập tức đi tìm Bạch Tây. Mà lúc này, Bạch Tây nho nhỏ đang chạy về bên này, trên lưng có thêm một cái dây.
Lạc Thừa Thu thấy thế ngồi xổm xuống, bắt lấy móng vuốt giơ lên của Bạch Tây, sau đó nhìn về phía Đổng Thiếu Ân, ngạc nhiên nói, “Em mang Bạch Tây ra ngoài chạy bộ?”
“Ừm.” Có vẻ tâm trạng Đổng Thiếu Ân đang tốt, “Lúc tôi ngủ dậy muốn đi ra ngoài thì nó cũng muốn đi cùng, vì vậy tôi liên mang nó theo.”
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức mỉm cười, “Tiểu gia hỏa này chắc ở trong nhà chán rồi, đúng rồi, bảo mẫu đâu?”
“Chắc là đi mua đồ ăn.”
“Ừm, như vậy a…” Lạc Thừa Thu cười, “Cơm sáng chắc có rồi nhỉ? Chúng ta đi ăn sáng trước, hôm nay ở công ty hẳn là không ít việc.”
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
– ——————————————————————————————————-
Công việc hôm nay đúng là không ít, suốt buổi sáng Lạc Thừa Thu đều làm việc liên tục. Mà Đổng Thiếu Ân bên này càng vội hơn, nhưng y cũng không vì vậy mà “buông lỏng” tầm quan sát Lạc Thừa Thu.
Cho nên, Lạc Thừa Thu đều làm việc trong tầm khả năng, thậm chỉ có một số việc còn bị Đổng Thiếu Ân gạt bớt.
Giờ nghỉ trưa, Lạc Thừa Thu đang muốn cùng Đổng Thiếu Ân đi ăn trưa thì điện thoại của hắn đổ chuông. Mà dãy số trên màn hình….khiến cho tâm tình có chút ngổn ngang.
Me hắn gọi tới.
Một lần nữa trở lại, Lạc Thừa Thu đối mới người mẹ này có chút phức tạp. Đời trước, hắn cho rằng mẹ hắn thương hắn thật lòng, thậm chí hắn còn cho rằng mẹ hắn không biết chuyện giữa hắn và Đổng Thiếu Ân.
Nhưng mà đến lúc hắn chết, hắn mới biết được suy nghĩ của hắn nực cười thế nào. Hơn nữa, mẹ hắn……vẫn luôn nhận chu cấp của Đổng Thiếu Ân. Vì thế, sau một thời gian, mẹ hắn liền trở thành một phú bà.
Cũng vì thế mẹ hắn rất ít khi tới “quấy rầy” hắn. Mệt cho hắn còn cố giữ khoảng cách với mẹ hắn để tránh đem lại những phiền phức, rắc rối đến cho mẹ hắn. Giờ nghĩ lại mới cảm thấy thật nực cười.
Tuy vậy, sống lại một đời, Lạc Thừa Thu cũng không nghĩ mình sẽ “trả thù” mẹ ruột của mình. Bởi vì dù sao đó cũng là mẹ ruột của hắn, thứ hai là sau khi hắn chết, mẹ hắn “đầu sỏ gây tội” bị Đổng Thiếu Ân trả thù rất thê thảm.
Cho nên, ân ân oán oán cũng kết thúc ở đời trước rồi, đời này, tốt nhất là giữ khoảng cách. Cũng bởi vậy, hắn không trả thù, nhưng cũng không thân cận.
Nhìn dãy số trên màn hình, Lạc Thừa Thu để chuông reo đến khi tự tắt.
Đổng Thiếu Ân cũng nghe thấy tiếng điện thoại Lạc Thừa Thu vang lên, nhưng lại thấy hắn nhìn di động sau đó trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp, cũng thấy hắn không nghe điện thoại. Đổng Thiếu Ân hạ mi mắt, sau khi Lạc Thừa Thu cất điện thoại xong mới hỏi, “Làm sao vậy? Ai gọi tới?”
Lạc Thừa Thu cũng không có ý định giấy diếm Đổng Thiếu Ân, người này có tính chiếm hữu bao nhiêu hắn là người hiểu rõ nhất, nếu người khác gọi điện cho hắn mà hắn lại giấu diếm, chắc chắn người này sẽ suy nghĩ lung tung. Cho nên Lạc Thừa Thu trực tiếp trả lời, “Là mẹ tôi.”
Đổng Thiếu Ân dừng một chút, sau đó bấy động thanh sắc “Ừm”, lại nghi hoặc nhìn hắn, “Nếu là mẹ anh gọi tới, sao lại không nghe?”
Lạc Thừa Thu cười nhẹ, “Chắc không có chuyện gì lớn đâu, thôi, tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn trước đi.”
Hôm nay hắn cố ý không để bảo mẫu mang cơm đến, là để đi ra ngoài ăn, đây cũng là một thể nghiệm không tồi. Cho nên hiện tại bọn họ ra ngoài đi ăn trưa.
Đổng Thiếu Ân cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.
Lúc đang ăn trưa, điện thoại Lạc Thừa Thu lại vang lên, hơi chần chừ một lát rồi hắn vẫn nghe điện thoại, hắn cũng không muốn làm trò trước mặt Đổng Thiếu Ân.
Thanh âm có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ truyền đến.
“Vừa rồi làm gì mà không tiếp điện thoại?” Âm điệu này, nói không phải là chất vấn thì Lạc Thừa Thu cũng không tin. Hắn tức khắc trầm mặc.
“Uy? Nói chuyện đi!” Hiển nhiên người bên kia không kiên nhẫn.
Lạc Thừa Thu dưới đáy lòng hít sâu một hơi, sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Mẹ, có việc gì sao?”
“Đương nhiên là có chuyện, không có việc thì tìm cậu làm gì.” Người phụ nữ càng thêm không vui,”Vừa rồi tại sao lại không nghe máy?”
“À, không nghe thấy.” Lạc Thừa Thu lạnh nhạt nói, “Là chuyện gì?”
“Không nghe thấy? Cậu suốt ngày có làm gì đâu, điện thoại ở trên người lại không nghe thấy.” Người phụ nữ bất mãn chỉ trích, “Cậu đi qua bên này một chút đi.”
Nói xong, người phụ nữ trực tiếp cúp máy, cũng không chờ Lạc Thừa Thu đáp ứng hay phản đối.
Lạc Thừa Thu nhấp hạ khóe miệng, tuy răng đời trước sau khi chết, hắn cũng đã biết bộ mặt của mẹ hắn, hơn nữa không hề thương tâm, nhưng giờ khắc này vẫn có chút thất vọng.
Người phụ nữ kia nói chuyện không khách khí, thanh âm có chút cao nhưng điện thoại của Lạc Thừa Thu chất lượng rất tốt, hắn bên này nói chuyện điện thoại, cho dù là người bên cạnh hay Đổng Thiếu Ân ngồi đối diện cũng không nghe thấy gì, chỉ có thể nhìn qua biểu tình của Lạc Thừa Thu mà thôi.
Lạc Thừa Thu cấy điện thoại xong, Đổng Thiếu Ân liền hỏi, “Tình huống như thế nào?”
Lạc Thừa Thu mỉm cười nói, “Không có chuyện gì, mẹ tôi bên kia có chút việc, muốn tôi qua bên đó một chuyến.”
Đổng Thiếu Ân dừng một chút, sau đó mới nói, “Vậy ăn xong liền đi qua bên đó đi, tôi đi với anh.”
“Không cần.” Lạc Thừa Thu trực tiếp từ chối, “Tôi còn phải đi làm, làm gì có thời gian, nếu có việc thật sự quan trọng thì mẹ tôi cũng không kiên trì muốn tôi qua bên đó, buổi chiều chúng ta cứ đi làm như bình thường đi.”
Đổng Thiếu Ânv nghe vây, bình tĩnh nhìn Lạc Thừa Thu, tựa hồ là nhìn ra điều gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nhìn ra…chỉ là tự nhiên đối phương đối với mẹ rất lạnh nhạt.
Đổng Thiếu Ân trầm mặc.
Lạc Thừa Thu nghe điện thoại xong cũng không còn khẩu vị, chỉ qua loa ăn vài miếng cho xong liền nói no rồi. Đổng Thiếu Ân cơ hồ cùng Lạc Thừa Thu dừng đũa. Thấy y ăn không nhiều lắm, hắn có chút lo lắng hỏi, “Em no rồi?”
Đổng Thiếu Ân gật gật đầu.
Lạc Thừa Thu có chút bất đắc dĩ, “Thật sự?”
Đổng Thiếu Ân vẫn gật đầu.
“Được rồi, chúng ta về công ty thôi, nếu buổi chiều đói bụng thì dùng chút điểm tâm. Công ty không phải có hai mươi phút trà chiều để nghỉ ngơi sao?”
“Được.”
Cứ như vậy, Lạc Thừa Thu cùng Đổng Thiếu Ân ra khỏi nhà hàng, cùng đi về công ty.
—————————————————————————————————————————
Bạch Đình Quyên cho rằng con trai ngoan sẽ nhanh chóng đến chỗ mình, lại không ngờ rằng chờ mãi chờ mãi mà không thấy được người, sắc mặt Bạch Đình Quyên tức khắc biến thành màu đen.
Vì thế, 3 giờ chiều Lạc Thừa Thu lại nhận được điện thoại của mẹ mình, lúc này hiển nhiên mẹ hắn đã nổi giận.
“Cậu có ý gì hả, tôi bảo lập tức đến đây không nghe rõ sao! Hiện tại, ngay bây giờ lập tức đến đây! Nếu không về sau vĩnh viễn đừng bén mảng tới đây nữa.”
Xả một hơi xong, Bạch Đình Quyên cũng không đợi con trai mình trả lời nửa câu mà đùng đùng tắt điện thoại.
Lạc Thừa Thu không còn cảm thấy thương tâm như trước, ngược lại hắn cảm thấy có chút buồn cười. Không hỏi rõ con trai có đang bận gì không, không quan tâm đến cuộc sống của con trai mình, chỉ vì hắn là con nên phải nói gì nghe nấy sao?
Thất vọng chỉ thoáng qua một lát rồi Lạc Thừa Thu lại tiếp tục bận rộn với công việc.
Cho đến lúc tan tầm, Lạc Thừa Thu cũng không thấy mẹ hắn gọi lại lần nào nữa, Lạc Thừa Thu còn ngây thơ nghĩ rằng mẹ hắn đã bỏ cuộc, không nghĩ rằng vừa cùng Đổng Thiếu Ân về đến nhà, chuông cửa lại vang lên.
Lúc đó, Lạc Thừa Thu cùng Đổng Thiếu Ân vừa về đến nhà, chỉ vừa đóng cửa xong đang định đi uống nước nghỉ ngơi thì Đổng Thiếu Ân đi ra cửa, lúc đó Lạc Thừa Thu không nghĩ rằng mẹ hắn tìm tới tận đây. Tưởng có người tìm Đổng Thiếu Ân có việc cho nên hắn vẫn đi tới phòng bếp rót nước.
Cầm ly nước đi ra lại thấy Đổng Thiếu Ân cùng mẹ hắn đi vào, mà mẹ hắn còn có bộ dáng vô cùng……..kiêu căng cùng ngạo mạn, mà Đổng Thiếu Ân chỉ trầm mặc.
…………….