Thiên Thần Trong Ác Quỷ - Artermis_lyn - Chương 296: Hiểm lầm
Nhìn cậu bé có thể khỏe mạnh chơi như này, Kaylin trong lòng bỗng lại có chút hoài niệm. Cô nhớ từng ngày một để chờ Dominic ra đời. Có những lần cảm tưởng như không thể sống được nữa, thế nhưng những lần đó đều phải cố gắng vượt qua tới cùng. Cuối cùng những nỗ lực của cô là không vô ích một chút nào.
Lại gần ôm lấy Dominic một cái thoáng qua liền buông cậu ra ngay. Dominic nhìn về hướng cô, ánh mắt lại như đang phán xét cô vậy. Kaylin cười tươi còn xoa hai má của cậu bé.
– Dom lớn lên đừng cau có mặt mày nhé con, sẽ không đẹp đâu.
– Mẹ.
Cậu bé ngước mặt lên gọi cô một tiếng mẹ thôi cũng đủ khiến cô mặt cô nở hoa rồi. Thằng bé cứ đáng yêu như vậy mà sao Zane lại khó tính với con mình như thế cơ chứ? Mỗi lần hai cha con ở cạnh nhau là y như rằng như hai kẻ thù không độ trời chung vậy.
…
Buổi tối khi Zane đang tắm, Kaylin lại thấy có tin nhắn từ điện thoại của Zane. Cô không cố ý đọc nội dung tin nhắn, chỉ là vừa ngó qua xem là thông báo gì thì thấy tên người con gái hiện ngay trên đó. Bỗng chốc cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp vừa qua đối với Zane không là gì cả. Cô đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần rồi, chỉ là đến lúc xảy ra vẫn khiến tim cô rất đau.
Chỉ biết nằm trong chăn mà khóc. Zane là người rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, anh còn đặc biệt hạn chế tiếp xúc với họ. Cô chưa từng thấy anh nhắn tin với người phụ nữ nào cho dù là cả mẹ của anh. Trước đây có Keisha, cô cứ nghĩ anh có tình cảm với Keisha, nhưng sau đấy cô ta chết, giờ thì có người thay thế. Nghĩ lại bản thân bây giờ yếu đuối, chỉ giống như tảng đá ngáng đường anh mà thôi. Càng nghĩ lại càng cảm thấy tủi thân vô cùng. Zane cũng chưa từng nói có tình cảm với cô, hơn nữa trước đây còn nhỏ là vì ân nghĩa với cha cô, lớn lên là vì nhan sắc. Nếu giờ cô không còn gì cả, ngay cả đứa con đẻ cho anh cũng không được bình thường như bao đứa trẻ khác. Cô tự cảm thấy anh đang dần dần chán ghét cô hơn.
…
Dominic nhìn mẹ mình gấp quần áo vào túi xách còn đang cố cầm để không bị rơi lên, cậu bé không hiểu cô muốn gì. Chỉ là thấy cô khóc, cậu biết cô đang không vui.
– Dom này, mẹ đưa con tới thăm ông Vinson nhé. – Kaylin vuốt ve hai má của cậu con trai mình mà nói.
Cậu bé gật đầu khiến Kaylin vững tin hơn về lựa chọn của mình. Cô cũng không còn gì để ở lại đây, rồi một ngày căn phòng này cũng sẽ có chủ nhân mới. Khi đó để người ta đuổi đi thì thật là mất mặt. Thế nên cô quyết định sẽ rời đi trước khi bị đuổi.
Thế nhưng còn chưa thể đi được ra ngoài cửa, Zane đi vào khiến cho hai mẹ con không thể nhúc nhích được. Nhìn Kaylin và Dominic trước mặt, không nhiều lời liền xách nách đứa con ra ngoài cửa. Anh đóng sập cửa lại mà Dominic đứng ngoài còn bị giật mình một phen.
Cánh tay cầm túi đồ cũng không còn giữ được vững mà bị rơi ra. Nhìn ánh mắt Zane như sắp ăn sống bản thân mình lúc này khiến cho Kaylin sợ hãi lùi về phía sau.
– Khỏe lại một chút, liền muốn kiếm chuyện với tôi? – Kéo Kaylin lại gần, tay anh bóp chặt khiến hai cánh tay của Kaylin bị ép chặt vào cơ thể cô.
– Em…
Dạo gần đây đã rất nhân nhượng với cô, những thứ gì cô không thích thì anh sẽ không ép. Những lúc cô ngủ rồi, anh cũng không tới gần sợ làm phiền cô thức giấc. Ngay cả con trai anh cũng nghe theo lời cô mà làm đủ mọi thứ cho cha con gần gũi nhau. Cuối cùng cô lại không nói một lời muốn đem con để cùng rời khỏi nơi này. Cô vẫn muốn rời khỏi anh, thậm chí còn muốn mang con của cả hai đi để anh ở lại đây một mình.
Cơn tức giận không biết đã lên tới mức nào, Kaylin ngồi một góc co rúm người vì sợ. Mỗi lần anh đập phá đồ, nhìn hình ảnh anh hung dữ khiến cô không còn chút huyết sắc nào. Ai có thể khắc chế được anh những lúc như thế này cơ chứ?
Tiếng đập phá rất lớn, bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Dominic đứng bên ngoài không hiểu chuyện gì, cô bảo mẫu không muốn để cậu thế cảnh này nên phải dỗ cậu đi về phòng để chơi. Trong lòng vẫn đang thầm mong bà chủ có thể tai qua nạn khỏi.
Đập phá hết đồ đạc vẫn chưa đủ nguôi đi, anh nhìn về phía Kaylin, cô không một lời giải thích, từ nãy đến giờ vẫn im lặng như vậy.
– Muốn rời đi phải không? – Nhấc người Kaylin đứng thẳng dậy, anh gằn giọng mà hỏi cô.
Kaylin nắm chặt tay, cô sợ hãi khóc nấc lên. Đã lâu anh không tức giận, cô bây giờ thấy thế này cũng không biết phải làm sao. Zane cứ như này mãi, sau này càng già tính tình sẽ càng khó coi hơn.
– Em… chúng ta… li hôn…
Còn chưa thể nói hết, cánh tay Zane đưa lên khiến Kaylin ngưng nói lại mà đưa tay che mặt mình lại. Mỗi lần nhận cái tát của anh thôi cũng khiến cô như muốn gãy luôn gò má vậy. Thật may là Zane kịp thời thu tay về.
– Thằng nhóc kia, tôi sẽ cho nó đi trại huấn luyện của Anthony. Còn em, một bước ra khỏi phòng này cũng đừng hòng.
Từng lời anh nói, đúng hơn là gầm lên khiến Kaylin run người. Cô lắc đầu giữ lấy người anh để cầu xin. Làm sao Dominic có thể đến đó được. Thằng bé còn chưa được hai tuổi, anh nỡ lòng nào khiến thằng bé xa cách cha mẹ mà chịu khổ như vậy? Nếu sau này Dominic cũng trở thành một người máu lạnh như anh, có lẽ cô không sống nồi mất.
– Không… cầu xin… Zane à đừng như vậy…
– Tôi không phải người tốt, em hiểu rõ hơn ai hết. – Kéo sát đầu Kaylin lại gần mình, anh lạnh lùng trong từng chữ một.
Cô vừa lo sợ cho đứa con trai, lại vừa sợ chồng mình. Phải làm sao đây? Cô nghĩ đây là lựa chọn đúng đắn nhất rồi. Anh cũng sẽ đuổi cô đi sớm thôi, bây giờ cô đi trước thì có sao đâu chứ?
– E–m phải làm sao?… Phải làm sao… Ngài mới không làm như vậy nữa? – Kaylin quỳ xuống tuyệt vọng mà hỏi.
– Làm sao? Nếu chịu được thì tôi sẽ xem xét việc đó. – Zane hạ thấp người, vừa nói còn sờ mó người cô.
Kaylin nuốt nước bọt mà cổ họng đắng ngắt. Cô biết việc này đáng sợ ra làm sao, trước đây ổn hơn đã không thể chịu nổi, giờ yếu như vậy thì sẽ thế nào cơ chứ? Nhưng cho dù là làm vậy để đổi lại việc Dominic được ở lại căn nhà này, hoặc ít nhất không phải tới nơi đó thì cô cũng sẽ đồng ý.
Cánh tay run rẩy cởi bỏ váy. Thế nhưng nhìn động tác của Kaylin, cả bộ dạng nhếch nhác của cô nữa, anh vẫn không có hứng thú cho ngày hôm nay được. Liền đứng dậy bỏ mặc cô trong phòng một mình. Kaylin rất muốn biết Dominic có đang ổn không, nhưng anh khóa cửa từ bên ngoài, cô có làm gì thì cũng vô ích. Cảm giác đau khổ lại hiện ra, cô ôm ngực mình khóc không thành tiếng. Nhìn xung quanh, chẳng còn đồ nào nguyên vẹn. Cô lủi thủi đi dọn bãi chiến trường Zane gây ra. Nhưng vì quá sức mà gục ở dưới sàn nhà lúc nào không hay.