Thiên Thần Trong Ác Quỷ - Artermis_lyn - Chương 295: Chuyến đi chơi của hai cha con
- Trang Chủ
- Thiên Thần Trong Ác Quỷ - Artermis_lyn
- Chương 295: Chuyến đi chơi của hai cha con
Hôm nay cũng vừa mới đi kiểm tra về, Kaylin rất mệt không thể làm gì ngoài nằm bệt trên giường. Cũng muốn đến phòng Dominic xem cậu bé đang làm gì nhưng cô lại không thể đi được. Không ngờ lại nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ từ bên ngoài. Kaylin ngóc cổ lên, giọng có chút yếu ớt mà nói vọng ra:
– Vào đi ạ.
Cánh cửa mở ra, Dominic đang kiễng chân để với lấy tay nắm cửa. Cậu bé ngó vào nhìn thấy Kaylin ở trên giường nên đã đi đến chỗ cô. Mục đích đến đây cũng rất rõ ràng, cậu muốn lấy lại đồ chơi mà Zane đã lấy từ mấy ngày trước rồi. Nhìn dáng điệu cậu bé giơ tay ra đòi, Kaylin cố nhịn cười để không bị đau.
– Dom, con muốn gì thì phải nói ra chứ. – Kaylin vươn người đến gần Dominic đang đứng dưới giường mà nói.
Cậu bé cau mày nhìn cô. Đứa trẻ con như này, sau này sẽ có rất nhiều nếp nhăn cho coi.
– Mẹ không cầm, cha con không cho mẹ lấy đâu…
Cũng muốn gần gũi với con trai mình hơn nhưng cô lại thấy rất mệt. Đôi mắt sắp nhắm nghiền tới nơi rồi, cứ nhìn xung quanh phòng như có hoa ở khắp nơi vậy.
Vì thấy cơ thể không ổn, Kaylin dùng chút sức còn lại để xoa đầu con trai mình.
– Dom ngoan… có thể… gọi người nào đấy đến đây giúp mẹ được không con?
Dominic nhìn cô một lúc, cho tới khi cô không còn động tĩnh gì, cậu bé lại có chút tò mò mà lại gần cô hơn. Chọc tay vào má của cô nhưng không thấy có biểu hiện gì. Trong trí nhớ của cậu bé, Kaylin cũng là một trong những người nói rất nhiều. Lúc nào cũng bắt cậu gọi mẹ, lúc nào ở gần cậu là nói liên tục không ngừng. Thế nhưng hôm nay cô lại không nói gì cả, cứ nằm im như vậy mãi thôi.
Vì thằng bé có đầu óc hơn người, có thể là nó có mang theo những bệnh kì quặc, nhưng cũng không phải là dị lập với người ta. Cậu bé còn thông minh, già dặn hơn rất nhiều đứa trẻ bằng tuổi.
Nghe theo lời Kaylin mà chạy đi tìm người. Cậu vẫn không nói gì mà chỉ kéo bảo mẫu của mình đi theo. Cô bảo mẫu lại rất nuông chiều cậu nên cậu kéo đi đâu thì cô cũng đi theo đấy. Lại không ngờ cậu kéo tới phòng của ông chủ khiến cô có dự cảm không lành. Vỗ vai Dominic còn dặn cậu bé ở trong phòng chơi ngoan ngoãn. Cô vào trong xem thử thấy Kaylin bất tỉnh thì liền gọi cho thêm người tới để giúp đỡ. Cũng may là sau đấy Kaylin không có gì nguy hiểm quá mức. Nhờ có Dominic lần này nên Kaylin cũng muốn nhân cơ hội để có thể bảo Zane đưa cậu bé đi chơi. Dominic không ở nhà thì cũng sẽ là ở lớp học. Cậu bé chỉ tiếp xúc với những người lớn tuổi hơn cậu, ngoài ra rất ít tiếp xúc với bạn bè cùng lứa tuổi. Vì thế nên Kaylin muốn Zane đưa cậu bé tới những chỗ có nhiều trẻ con hơn, có như vậy mới giúp ích cho cậu bé phát triển được.
Ban đầu Zane còn không đồng ý, nhưng sau đó vì thỏa thuận với Kaylin, bên có lợi nhiều nhất vẫn là anh nên sáng chủ nhật anh phải tạm gác lại công việc của mình để đưa cậu bé ra công viên chơi.
Khu vui chơi của lũ trẻ náo loạn, chính xác là như chiến trận vậy. Đứa gào thét, đứa thì cười to, có đứa thì lăn ra khóc… Zane đã không thích tới những nơi như này rồi, giờ còn phải đi tới cả khu trẻ em khiến anh tức ra mặt.
Xung quanh nhìn vào liền biết Zane. Họ cũng có phần sợ hãi nên kéo con của họ ra xa. Cho dù là không có đứa bé nào chơi với Dominic thì cậu bé cũng chẳng quan tâm. Chỉ ngồi nhìn hồ nước với mấy con cá đang chờ cậu cho thức ăn.
Ở nơi này, Zane biết rõ cho dù là sau này thì cậu bé khả năng cũng sẽ không được nhiều người tới gần. Họ sợ sẽ phải đụng độ với Anthony. Mà những việc như vậy sẽ khiến cho Dominic không có người bạn nào hết. Nhưng anh cũng chẳng thể làm gì khác, Anthony vẫn sẽ như vậy, vẫn sẽ luôn là một điều gì đó khiến người ta mỗi khi nhắc tới gia tộc này thì đều phải kiêng dè.
Đi tới gần chỗ cậu bé ngồi, anh theo lời của Kaylin nên cũng trả cậu bé rubik. Dominic không hề cảm ơn, mặt cậu bé cũng không hề giống như biết ơn hoặc là một chút bất ngờ nào khi anh đưa. Cứ như vậy mà cầm lấy, rồi lại chăm chú nhìn xuống hồ. Mỗi khi Dominic chú ý tới một thứ gì đó, cậu sẽ bỏ mặc tất cả những gì diễn ra xung quanh chỉ để theo dõi thứ mà cậu đang để ý.
Rõ ràng ở nhà có hồ nước lớn hơn đây nhiều, hơn nữa các loài cá cũng phong phú, vậy mà không hiểu sao cậu bé không có hứng thú như ở đây. Ngồi nhìn theo cậu con trai của mình, Zane nhàn rỗi lại xem camera ở nhà để theo dõi tình hình của Kaylin.
– Mẹ.
Giọng nói ngây ngô phát ra khiến cho Zane bất ngờ quay lại nhìn Dominic. Cậu bé vậy mà chăm chú nhìn vào điện thoại của anh. Anh còn nghĩ cậu bé sẽ không nói được luôn ấy chứ. Vậy là công sức Kaylin bỏ ra dạy dỗ gọi mẹ xem ra cũng không uống công.
– Làm sao? Có chuyện gì?
Zane cứ như hỏi người ngoài không bằng. Thế nhưng cậu bé cũng không để tâm mấy lời anh nói. Cũng biết được anh là cha của mình, mặc dù cũng không hiểu rõ cha mẹ là gì lắm nhưng cậu có ấn tượng với Kaylin hơn. Ở cạnh Kaylin khiến cậu không thấy khó chịu như người khác. Thế nhưng cậu không thích ở cùng Zane tí nào. Lúc nào cũng bày ra bộ mặt cau có khi thấy Zane.
– Mẹ… mẹ của Domi…nic…
Cậu bé tuy không nói rõ nhưng vẫn có thể coi là đã nói. Trong những khoảnh khắc như vậy, người mẹ nào cũng sẽ rất vui. Vì nghĩ tới Kaylin nên anh mới quay lại video lúc Dominic nói. Lại cảm thấy trêu thằng bé này cũng rất vui.
– Của ta. Không phải của ai khác. – Đưa tay véo má bánh bao của cậu bé, còn nghiêm khắc nói.
Dominic nhíu mày xoa má của mình. Chưa gì hai má đã ửng đỏ cả lên, có vẻ cậu bé không thích anh động vào mình chút nào.
– Về… về nhà…
Tưởng cậu bé sẽ nói với Zane, lại không ngờ cậu chạy tới chỗ Finnegan để nói. Finnegan cũng bất ngờ khi cậu bé nói được, nhưng cũng phải chờ sự cho phép của Zane thì anh mới dám đưa cậu bé về. Zane cũng không thích ở lại đây lâu, cái này lo do con trai anh muốn về chứ không phải do anh. Kaylin cũng không có cớ nào để bắt anh ở lại đây nữa hết.
Vậy là chuyến đi chơi của hai cha con chỉ bọn vẹn chưa tới ba mươi phút. Dominic chỉ muốn về nhà để gặp mẹ, Zane cũng muốn về nhà để ở cạnh vợ mình. Hai người mà về tới nhà thì chắc chắn Kaylin lại sẽ rất đau đầu cho mà xem.