Thiên Sư Ở Rể - Chúc Ninh - Chương 7: Đào hoa
Trong nháy mắt, Trì Ưng Dương mang hai đồ đệ nhỏ sạch sẽ nhà mình xuất hiện ở rừng cây ngoại ô kinh thành.
Có ba mươi lăm lượng Trì Ưng Dương cảm thấy bản thân tiền nhiều như nước liền mua cho hai đồ nhi mỗi đứa hai bộ đồ mới có cả vớ giày. Đồ nhi nhỏ không cần phải ăn mặt rách rưới như trước nữa.
Nhìn hai đồ nhi vừa thay quần áo mới, được nuôi mập mạp trắng trẻo dễ thương Trì Ưng Dương có cả giác thỏa mãn như một người cha già nhìn đàn con của mình.
Tiếp đây nếu kiếm thêm được tiền ngoại trừ mua phòng ở còn phải mua cho đồ đệ nhà mình khóa trường mệnh, khóa Lỗ Ban, trò chơi xếp hình (thất xảo bản: trò chơi ghép hình từ bảy miếng gỗ), trống bỏi… Quần áo nam nữ, trang sức, đạo bào gì đó, tóm lại thứ mà con cái nhà người ta có thì đồ nhi của hắn cũng phải có.
Trì Ưng Dương của hôm nay cũng không phải là tên ăn mặc rách nát trước kia nữa mà trở thành Trì Ưng Dương ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ rồi!
Thực sự vô cùng xinh đẹp.
Bộ đồ này là bảo vật trấn điếm là do đại đệ tử Cẩn Ngôn chọn cho hắn. Bọn nhóc nghĩ sư phụ mua quần áo mới cho chúng mà sư phụ vẫn mặc quần áo cũ thì không còn lời nào để nói nên chọn cho sư phụ mấy bộ.
Trong cửa hàng quần áo chủ yếu có màu xanh, đen, trắng gì đó nên một bộ quần áo gấm vóc đỏ chói đúng là hút mắt người nhìn.
Áo lót xanh lục khoác áo ngoài đỏ tươi khi Trì Ưng Dương đi trên đường với dáng người cao ngất của mình, trâm hoa đào dùng để vấn tóc, eo thon được quấn đai lưng điểm xuyết vài bông đào, vai rộng mông nhỏ, trong đám người quả là chói lọi như một ngôi sao.
Áo ngoài màu đỏ này nếu là người khác mặc nhìn qua có thể có chút ẻo lả nhưng Trì Ưng Dương thì khác. Dáng người thon dài, cao ráo, khi đi như gió, đứng thẳng thì khí thế như tùng, quần áo màu đỏ hoa đào này ở trên người hắn chỉ thêm rực rỡ mà không kém phần tao nhã. Vẻ ngoài của Trì Ưng Dương còn thuộc dạng môi hồng răng trắng, phi phàm tuấn mỹ chẳng khác nào Hoa Tiên Quân.
Bộ quần áo này giá cả cũng ổn. Bởi mười năm trước khi Trấn quốc tướng quân Lăng Hạo Uyên từ một song nhi trở thành chiến thần nước Ninh, tên tuổi vang danh thiên hạ chấn động Bắc Quốc nên toàn thể nam nữ song nhi của nước Ninh đều lấy tư thế hiên ngang, anh hùng đó là tiêu chuẩn của cái đẹp. Quần áo lụa là cũng là đơn sắc, nam nhân cũng như vậy. Mười năm trước song nhi vẫn thịnh mặc quần áo màu hồng đào, vàng nhạt, hồng phấn nhưng hôm nay thì không còn ai dám mặc nữa.
Không chỉ bị chê là lòe loẹt mà còn bị người ta nói là không oai hùng!
Vì vậy bộ quần áo đó của cửa hàng vốn chuẩn bị cho các song nhi xinh đẹp bận ai mà có ngờ nó nằm trong cửa hàng tròn mười năm, cho dù ông chủ cửa hàng muốn bán phá giá lỗ vốn cũng không có ai muốn mua đến khi Trì Ưng Dương có mặt thì nó mới bán đi được.
Trì Ưng Dương lựa chọn bộ quần áo này không chỉ vì đại đệ tử Cẩn Ngôn hết sức đề cử mà còn vì đây chính là lựa chọn theo ý trời.
Hắn xem quẻ rồi, mặc màu đỏ, vượng nhân duyên nha!
Sau khi mua hàng xong, Trì Ưng Dương móc một tờ Vạn Dặm phù ra ôm hai đồ đệ nhỏ nhà mình rồi nhanh chân phi thẳng đến kinh thành.
Khi còn ở An Nam Vương phủ hắn đã xem kĩ bản đồ nên cũng biết được vị trí của kinh thành ở đâu.
Hắn bảo đại để tử nhắm mắt lại, hắn bước đi như bay thoáng chốc đã đến ngoại ô kinh thành.
Ở đây có rừng cây nhỏ nên khi hắn đột ngột xuất hiện cũng không bị ai phát hiện ra.
Lúc này Trì Ưng Dương hưng phấn kêu lên: “Được rồi, chúng ta đã đến kinh thành!”
Đối với việc sư phụ đi vạn dặm đường như bay nhị đồ đệ Thận Hành không thấy gì cả, không hiểu làm sao chỉ “A” một tiếng biểu thị bản thân đã biết.
Còn Cẩn Ngôn thì tò mò quan sát sự xa lạ xung quanh rồi nhìn ánh mắt trông đợi của Trì Ưng Dương đành khen một câu: “Sư phụ quá lợi hại!”
Trì Ưng Dương mỉm cười: “Các con mới nhập môn, khí huyết trong cơ thể chưa đủ không thể ngày đi vạn dặm như thế, chờ các con tu luyện ổn thỏa ta sẽ dạy cho hai đứa.”
Trì Cẩn Ngôn gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn khắp nơi tìm mấy chỗ có cành cây cùng cỏ khô thích hợp: “Vâng, vậy tối nay chúng qua ở đâu ạ? Nhà tranh hay là trên cây?”
Trì Ưng Dương: “…”
Đến tột cùng là vì sao mà đồ nhi nhỏ nhà mình hiểu lầm như vậy chứ!
Không thể tin tưởng người làm sư phụ này một chút hay sao?
Trì Ưng Dương trả lời: “Không. Chúng ta ăn mặc đẹp đẽ như này phải đi vào thành dạo chơi chứ không phải ở đây.”
Thầy trò bọn họ ăn mặc quý khí chừng này không đi dạo trong thành thì làm gì có ai thấy được chứ!
Hơn nữa mùa hè đến rồi, tiết thanh minh đã qua, mùa mưa sắp tới dù là nhà tranh hay ngủ trên cây đều không được.
Dạy hai đồ nhi nhà mình Tịnh thân chú (*) để giữ bản thân sạch sẽ dọc đường đi, Trì Ưng Dương hai tay dắt hai đồ đệ đi đến cửa kinh thành.
Bên ngoài cổng thành thủ vệ đi tới đi lui kiểm tra công văn chứng minh thân phận của người dân, Trì Ưng Dương chỉ có công văn của 300 năm trước nên từ xa hắn đã liếc giấy tờ của người khác đợi đến lượt mình hắn chỉ làm một phép che mắt đơn giản đã có thể tiến vào trong dễ dàng.
Mang hai đồ đệ vào kinh hắn không đến nha môn báo danh ngay mà đưa hai đứa nhỏ tìm học đường vỡ lòng.
Trước khi vào kinh Trì Ưng Dương đã nghiên cứu kĩ địa hình trong thành một lần.
Thì ra nhà ở xanh vàng không phải là gạt người, nóc nhà của mấy gia đình quyền quý trong kinh đều có hào quang lung linh rực rỡ vô cùng phú quý.
Trì Ưng Dương đi dạo qua nhiều nơi, thấy được nhiều cửa hàng nổi tiếng với các món ăn hay đồ chơi nhưng hiện tại không còn đủ tiền nên không thể dẫn đồ nhi đi chơi được.
Hắn đến một tiệm sách trò chuyện cùng vài người có học thức giết thời gian một chút còn hỏi luôn trường dạy học vỡ lòng tốt nhất và tiên sinh dạy học có tiếng tăm nhất trong kinh cùng học phí nhập học cho hai đồ đệ.
Trì Ưng Dương xem tướng cùng phong thủy nên những người hắn để ý đều là những tiên sinh trung hậu đàng hoàng đáng tin cậy.
Qua lời của người nọ Trì Ưng Dương có thể phán đoán được phong thủy của trường học, nhân phẩm của tiên sinh dạy học để tìm ra nơi thích hợp nhất cho hai đứa nhỏ rồi nộp luôn học phí một năm.
Để hai đồ đệ được nhập học phải tốn 30 lượng, bao ăn bao ở người nhà còn có thể đến thăm thú kiểm tra tình hình học tập của con em mình, quả là hợp lí.
Hôm nay khi hắn dẫn đồ nhi xin nhập học thì lão tú tài nói chuyện với họ rất ngọt, nào là khen bọn nhỏ trắng trắng mềm mềm ăn mặc đẹp mắt, còn không ngại Trì Thận Hành vốn không thấy đường mà còn cam đoan rằng sẽ chiếu cố nhóc nhiều hơn, điều này khiến Trì Ưng Dương hết sức vừa ý.
Sắp xếp xong cho đồ đệ của mình tuy túi tiền Trì Ưng Dương rỗng tuếch nhưng hắn không hề đau lòng chút nào mà còn vui mừng nữa: “Sư phụ không hiểu được chữ viết thời đại này nên không dạy nổi các con cho nên mới đưa các con đến trường học. Thận Hành à tuy con không nhìn thấy nhưng phải cố gắng chăm học sau này có thể đọc sách in nổi. Cẩn Ngôn con là đại sư huynh phải chú ý chăm lo cho sư đệ của con. Thận Hành cũng phải giám sát đại sư huynh con học hành không được chểnh mảng. Nếu có chuyện gì xảy ra như lạc đường thì hai đứa hãy nhớ lại những gì sư phụ đã dạy, gieo quẻ để tìm đường về học đường có hiểu không?”
Hai đồ nhi đồng loạt gật đầu.
Trì Ưng Dương lại nói: “Sư phụ phải ra ngoài kiếm bạc trắng không thể ở đây mỗi ngày cùng các con được nhưng ngày nghỉ sẽ đến đây kiểm tra bài vở của các con, mỗi ngày phải tu luyện tâm pháp bản môn thật chăm chỉ sáng tối, Kim Quang Chú phải tụng mỗi ngày không được lơ là cũng không thể truyền ra cho người ngoài biết. Sư phụ để lại cho các con mỗi đứa ba tấm bùa hộ mệnh, lúc có người khi dễ các con mà không giải quyết được cần có sư phụ thì chỉ cần xé rách nó là được.”
Dặn dò như vậy hẳn là ổn thỏa. Nếu trường hợp đồ nhi không thể động thủ xé rách lá bùa thì lá bùa cũng có thể cảm nhận được rồi tự hủy báo cho hắn biết để hắn ngay lập tức có mặt.
Sau khi dặn dò và để lại đồ dùng cần thiết cho đồ đệ hắn lại dẫn hai đứa đi một vòng xung quanh trường học rồi ăn chực trong trường một bữa, dự thính một buổi học chiều học thêm được không ít chữ khi trời xẩm tối hắn mới kiếm một chỗ ngồi bày sạp.
Về phần bày quầy ở đây có thể kiếm được tiền thuê phòng ở hay không vậy thì tùy duyên rồi.
Trì Ưng Dương không sợ mưa to ướt người vì hắn lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, hắn không phải con nít mà gặp mưa sẽ bị bệnh. Nay hai đồ đệ đã có chỗ ở ổn định Trì Ưng Dương cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Chỗ hắn bày sạp này không phải tùy tiện chọn mà hắn đã cẩn thận gieo quẻ kiếm được chỗ có nhân duyên tốt nhất ngồi.
Mấy thầy bói bày sạp bên cạnh Trì Ưng Dương người nào cũng mặc đạo bào nghiêm chỉnh, ai cũng có ria mép đứng tuổi trải đời nhìn rất đáng tin cậy. Thế nên Trì Ưng Dương bận áo đỏ ngồi giữa bọn họ nhìn giống như công tử nhà giàu đến đùa giỡn.
Thầy bói ngồi bên cạnh thấy hắn đẹp trai như vậy mà lại đi bày sạp bắt chuyện với hắn. Ông lão cười nói: “Tiểu huynh đệ à cậu cũng đến đây bày quầy đoán mệnh sao?”
Trì Ưng Dương tìm một tảng đá rồi ngồi xuống: “Đúng vậy.”
Ông lão mắt nhỏ nhìn qua nhìn lại: “Vừa nhìn cậu là thấy số mệnh đại phú đại quý, gia tài bạc triệu, tuổi thọ dài lâu, chỉ tiếc nhân duyên hơi cạn, xin thứ lỗi ông lão ta cậy già lên mặt khuyên cậu một câu, đôi khi ra ngoài bày quầy vui chơi một ít thì được, cậu vẫn nên giành nhiều thời gian ở với người nhà thì hơn.”
Trì Ưng Dương ngước mắt cười: “Tạ ơn tiên sinh, chỉ có điều đã muộn rồi.”
Những tiên sinh bày sạp ở kinh thành thế mà có tài thật, bị ông ấy nói trúng mất rồi.
Trì Ưng Dương không biết cha mẹ của mình là ai, sư phụ cùng các sư huynh đã phi thăng vào 300 năm trước hết cả chỉ còn lại mình hắn ở trên đời này, không đủ công đức thì không thể phi thăng được. Một thân một mình hắn nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, nhìn sông sâu núi cao chuyển dời, người sống người chết, kẻ trước kia mưu hại hắn hắn đã trả thù xong, người có ơn với hắn giờ chỉ còn là một nắm đất vàng mà thôi.
Sinh mệnh kéo dài chán như thế hắn không còn cách nào khác ngoài việc chú tâm tu luyện.
Nói đi cũng phải nói lại hắn đã thu hai đồ đệ giúp kéo dài truyền thừa của sư môn, hai đồ đệ đáng yêu dễ thương này cũng chính là hai người thân duy nhất hiện tại của hắn.
Nguyện vọng của Trì Ưng Dương bây giờ là nuôi nấng hai đồ nhi nên người, truyền dạy những gì mình học được từ sư môn, ngoài ra hắn cũng không biết mình muốn làm gì.
Lúc trước xem bói thấy bản thân có một đoạn nhân duyên tốt điều này khiến hắn lấy làm tò mò.
Lão tiên sinh quầy cạnh bên có khách tới cũng không khuyên nhủ thêm gì nữa. Trì Ưng Dương cũng tập trung dọn dẹp quầy của mình.
Mặc cho bản thân không biết rõ chữ của thời đại này nhưng ngoài việc gieo quẻ xem bói hắn còn đoán chữ nữa. Vì không có tiền mua giấy bút nên công cụ của hắn chỉ có một bàn cát một nhánh cây đơn giản có thể tái sử dụng nhiều lần, rất là phù hợp kinh tế eo hẹp hiện tại đó nha.
Trì Ưng Dương đem ra quyển “Thuyết giải văn tự” vừa học chữ vừa trông quầy tùy duyên.
Tuy rằng Trì Ưng Dương ăn mặc đỏ chói không nghiêm túc như thầy bói bình thường nhưng mà nhan sắc của hắn thì đủ làm nhiều người đổ đứ đừ nên có vài cô nương trẻ tuối xông tới xin quẻ, xem chữ, họ cũng không ngại việc Trì Ưng Dương không nhận biết được mặt chữ mà phải chậm rãi tra cứu trong sách.
Các tiên sinh bên cạnh: “…”
Bộ dạng hắn bây giờ không đứng đắn tí nào.
Có điều bởi vì nhìn Trì Ưng Dương còn trẻ thoạt nhìn không có kinh nghiệm gì khách hàng đến quầy hắn chủ yếu vì bị giá trị nhan sắc tuyệt đỉnh của hắn lôi kéo nên không tính là cướp người cùng mấy lão tiên sinh nên họ cũng không cưỡng chế hắn di dời nơi khác mà chỉ có thể cảm thán vài câu thời thế đổi thay.
Chỗ ngồi mà hắn chọn cùng bộ đồ hoa đào màu đỏ này đúng là vượng khí mà.
Cô nương trước mắt còn chưa được tiếp đãi xong thì người yêu thiên mệnh của hắn – Trấn quốc tướng quân Lăng Hạo Uyên đã đứng trước sạp.
Là do song nhi đi bên cạnh Lăng Hạo Uyên muốn tới.
Trì Ưng Dương tạm thời không nhìn hai người mà vẫn tiếp đãi cô nương trước mặt: “Cô và tướng công mình tuổi mão dậu lẽ ra hợp nhau nhưng có nhiều mâu thuẫn. Cô chỉ cần nuôi một chú chó, chó thuộc tuất, mão tuất hợp hóa hỏa, lửa ấm nóng giúp vun đắp cho kim vậy thì tình cảm gia đình có thể thuận hòa rồi.”
Đây không phải nội dung đoán chữ vì cô nương này không biết chữ thế nên Trì Ưng Dương trực tiếp đoán mệnh cách của nàng.
Mấy lão tiên sinh bên cạnh ban đầu còn lo lắng hắn là người trẻ tuổi chỉ biết đoán chữ linh ta linh tinh sẽ ảnh hưởng nhân quả sợ hắn làm bậy nên mới cố ý nghe lén nhìn trộm nếu như hắn lỡ lời nói sai thì họ sẽ giúp hắn một chút tránh ảnh hưởng bản thân cũng như giữ danh dự nghề bói toán. Thấy Trì Ưng Dương nói chuyện bài bản hẳn hoi, có thể tính có thể giải bọn họ mới yên tâm hơn để cho hắn ngồi đây tiếp tục bày quầy.
Trong lúc Trì Ưng Dương đang giúp cô nương này nghĩ ra sách lược giải quyết thì Diệp Quý Ca đứng bên cạnh Lăng Hạo Uyên vừa tò mò nhìn hắn vừa nói thỏ thẻ với Lăng Hạo Uyên: “Tướng quân, ngài nói xem hoàng thượng chiêu cáo toàn quốc kén rể cho ngài muốn tìm người có tướng mạo tốt nhất thì so với người ngồi bên đường này có thể anh tuấn hơn được không?”
Cái tên xem bói trẻ đẹp ăn vận xiêm y đỏ tươi rực rỡ trước mặt này tướng mạo thì tuấn mỹ, tư thế ngồi thẳng tắp đĩnh đạc, khí độ rắn rỏi kiên cường khiến cho Diệp Quý Ca đã quen nhìn những quân lính thiết huyết đầy hơi thở nam nhi trong quân doanh nhìn không dứt ra được, ngay cả Lăng Hạo Uyên cũng không khỏi liếc nhìn thêm mấy lần.
Lăng Hạo Uyên: “…”
Cái loại tướng mạo đỉnh cao bậc này còn muốn kiếm đâu ra người đẹp hơn nữa chứ? Thần tiên ha gì?
Lần đầu tiên trong đời y mới gặp được người có dung mạo không thua kém gì bản thân.
Lỗ tai Trì Ưng Dương rất thính sau khi tiễn cô nương có vấn đề lục đục gia đình kia đi liền mỉm cười với vị song nhi đi bên cạnh Lăng Hạo Uyên.
Hình như hắn nghe được có người khen mình đẹp nha.
Nụ cười này quá là nguy hiểm chết người.
Vốn dĩ là người có vẻ ngoài trên vạn người, khi cười lên lại ôn hòa thân thiện, giống như suối mát núi cao vậy, trên người có dòng khí trong trẻo lạnh lùng chầm chậm di chuyển, nào giống kẻ phàm phu. Diệp Quý Ca nhìn tới mức ngơ người, Lăng Hạo Uyên hơi sững sờ cố gắng tiếp thu sự tấn công liên tục từ vẻ đẹp không còn lời nào để ngợi ca này.
Cho dù là vậy Trì Ưng Dương vẫn không nhìn Lăng Hạo Uyên, hắn hướng về Diệp Quý Ca hỏi vấn đề mà người ta muốn biết: “Xin chào, ngươi hình như có tâm sự nên đến đây xem quẻ đoán chữ sao? Ngươi chỉ cần viết chữ đầu tiên hiện lên trong đầu là được.”
Lăng Hạo Uyên: “…”
Dáng dấp của y cũng tuấn lãng, đường đường là nam song nhi anh tuấn nhất nước Ninh vậy mà cái tên này không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Chuyện này tất có trá.
Bình thường phải là kinh ngạc hoặc sợ hãi khi nhìn y, không thể có chuyện không nhìn y cái nào được.
Diệp Quý Ca không có nghĩ sâu xa như vậy, hắn suy nghĩ một chút rồi nhặt cành cây cạnh hộp cát viết một chữ “Đạo”: “Ta muốn hỏi về chuyện bằng hữu.”
Trì Ưng Dương nhìn chữ một chút rồi lại nhìn tướng của Diệp Quý Ca, người này con đường vinh hoa phú quý rộng mở nhưng cung vợ chồng lại hao tổn, vẻ mặt cũng chất chứa ưu sầu liền hỏi: “Vị huynh đệ này, người mà ngươi muốn hỏi có phải đang chịu cảnh ngục tù không?”
Diệp Quý Ca: “!!!”
Diệp Quý Ca ngẩng người, kéo Lăng Hạo Uyên ngồi chồm hổm xuống đối diện Trì Ưng Dương: “Sao mà tiên sinh đoán được?”
Trì Ưng Dương đáp: “Ngươi xem, chữ “Đạo” này của ngươi, trên đầu chữ chứa “đầu”, dưới là chữ “đi”. Đầu đi đường đầu chân đi đường chân không ở trên cổ vậy có thể tốt chỗ nào chứ.”
Phàm là người có tâm mới muốn đến đoán chữ, nếu tất cả khỏe mạnh cũng không có yêu cầu gì thì ai xem chữ làm gì?
Mà lão đại của người này là Trấn quốc tướng quân Lăng Hạo Uyên, sự tình ngay cả y cũng không giải quyết được thì đương nhiên là chuyện phạm pháp rồi.
Hơn nữa chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Quý Ca cố hỏi: “Tiên sinh à, sự tình này có thể hóa giải được như tình huống của cô nương vừa nãy hay không?”
Trì Ưng Dương trả lời: “Ngươi là bạn bè của hắn chỉ dựa vào chữ viết của ngươi là không thể đoán chính xác cũng không thể đưa ra cách giải quyết được. Càng có nhiều thông tin về người kia thì càng dễ đoán. Ví dụ như gặp được người thân của hắn ta hoặc là tên tuổi của hắn cùng bát tự, càng nhiều thông tin càng hiểu nhiều vấn đề càng có cơ hội phá giải được cục diện này.”
Trì Ưng Dương và Diệp Quý Ca càng nói càng hợp nên nhất thời quên mất Lăng Hạo Uyên đang ngồi xổm bên cạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Hạo Uyên: Rốt cục cũng được gặp mặt, thiệt là đẹp trai nha, nhưng mà ngươi có thể liếc mắt nhìn ta một cái không, một cái cũng được TAT
(*) chú làm sạch