Thiên Quang Tuế Nguyệt - Reese - Quyển 1 - Chương 50: Hải Thành
Hạo Thiên mất thật nhiều khí lực, giãy dụa ngồi thẳng. Vết thương chồng lên vết thương, chưa kịp kết vảy đã bị vỡ ra, máu tươi chảy thành dòng, thảm khốc vô cùng.
Giọng hoàng đế trầm thấp:
“Đã quên mất mình là ai rồi sao?”
Dáng vẻ Hạo Thiên yếu ớt, hơi ngẩng đầu lên, dưới bóng của những lọn tóc bơ phờ là đôi mắt đẹp nhưng vô cảm:
“Quên sao? Con ước mình có thể quên được”
Nói rồi, cậu cũng không để tâm nhìn phản ứng của hoàng đế ra sao. Gương mặt tái nhợt, tóc đen xõa ra trông rất giống người điên. Cậu có thể tưởng tượng ra mình lúc này vô cùng thảm hại.
Hoàng đế cũng không để lộ ra một tia thương cảm, cho dù là nhỏ nhất.
“Con khiến ta nghĩ ngờ về quyết định của chính mình”
Hồng huyết hỗn độn, Hạo Thiên hít vào một ngụm khí lạnh. Người cậu đau rát, đau xót khó nén, trong mắt đã đỏ ngầu.
“Phụ hoàng tâm tư thiên địa kinh vĩ cũng có lúc đưa ra quyết định sai lầm ư?”
Thần sắc hoàng đế lạnh lùng, triệt để tàn nhẫn nói:
“Đó là để cho con được sinh ra đời”
Như bị trọc đúng tử huyệt, Hạo Thiên nhìn ông, hai mắt cơ hồ muốn nhỏ máu. Cậu biết ngày này sẽ sớm xảy đến, đều nghĩ không thoát được, vậy không bằng tự tin đối điện.
Đau ngắn không bằng đau dài. Ngay tại nơi này và cho hết phần đời còn lại, cậu phải biết được sự thật. Hạo Thiên hít vào một hơi rồi thở ra không sợ hãi.
“Vì sao?”
Cái sự thật này đã trở thành mối nghi kị quá sâu trong lòng hai người. Hoàng đế đã cố quên đi, nhưng Hạo Thiên cũng thật vô tình nhắc lại.
Biểu tình hoàng đế hòa hoãn, nhưng trong mắt như có làn khói mỏng che phủ, làm mê mang tầm mắt hai người.
“Để con được sinh ra, cần lắm sự hy sinh”
Hạo Thiên thấy đầu óc quay cuồng, đột nhiên giật thót tim như nghe tiếng roi đánh bên tai, lẩm bẩm trong vô vọng:
“Không phải đâu.. không phải..”
Hoàng đế chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
“Việc sinh con ra đã quá sức với nàng ấy”
Đêm khuya, mùi máu nồng đậm phảng phất trong không khí.
Hắn đẩy cửa tiến vào. Phòng sinh đầy máu, hắn đến bên giường thì thấy nàng đổ đầy mồ hôi, đệm giường cũng đều ướt sũng.
Nàng đến sức để khóc cũng không có, nửa cái mạng cũng muốn mất đi.
“Không được.. thật sự không được..”
Trên thân mình trắng noãn của nàng có một vết rạch ngang bụng, hài tử trong bụng đã được lấy ra, xé toạc ấn chú cổ được vẽ phía trên.
Khuôn mặt nàng đầy nước mắt, nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, liền mạng lắc đầu, khàn giọng nói:
“Chàng đã hứa với thiếp..”
Hắn nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng.
“Chàng đã đồng ý với ta. Đứa con này sinh ra sẽ được nuôi nấng bình thường. Chàng không thể nói chuyện mà không giữ lời được”
Nàng đau đến mức tâm phế muốn nứt ra, khí tức tắc ở cổ họng, nhất thời không nói nên lời.
Hắn nắm chặt cổ tay nàng, vì thế cảm nhận được khí tức nàng dần yếu đi.
Tóc tai nàng đều ướt đẫm, dính ở trên mặt, càng phát ra khuôn mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc.
Trong không khí nồng nàn mùi máu cùng với mùi thảo dược thật khiến cho người cảm thấy hít thở không thông.
Nàng nằm ở gối, yên lặng nói ra từng chữ:
“Đừng đưa con ta cho Nó..”
Cổ tay nàng từng chút trượt xuống.. Nước mắt hắn rơi trên bàn tay nàng không tiếng động.
Từ trong miệng Hạo Thiên thoát ra tiếng hét thất thanh, giọng kéo dài, thê lương đến cực hạn. Người bên ngoài nghe được đều trấn động trong chốc lát. Phảng phất cơn gió kinh phá trên mặt hồ đang yên tĩnh dâng lên từng đợt sóng thi nhau xô đẩy, sóng sau to hơn sóng trước đánh vào lòng cậu tan nát.
Con chim non trong tổ đã không thể chờ được mẹ nó quay trở lại. Khi người thợ săn đến bắt con đại bàng non đi thì chim mẹ sẽ chịu để yên sao? Không, nó sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ con của mình. Chim mẹ quyết chiến để bảo vệ và giành lại con của nó. Nhưng không may, thợ săn là tử thần.
Tiếng kêu nghe đặc biệt thống khổ, giữa đất trời bao la càng thêm tịch liêu. Tiếng chim kêu vỡ tổ.
Cậu cô đơn ngay từ trong bụng mẹ.
Hạo Thiên đặt tay lên ngực, cậu không biết nơi nào đau hơn.
“Ngay từ khi sinh ra đã bị lừa dối. Riết rồi bị lừa đến khờ luôn”
Cậu mờ mịt nhìn hoàng đế, chẳng hề nhận ra cơ mặt đã trở nên vặn vẹo, so với vẻ mặt của ông cũng không tốt hơn là bao.
Thất vọng, chắc chắn rồi. Bởi cậu được sinh ra vẹn toàn nhưng điều bất tường nhất là sự biến dị trong tâm hồn. Theo một cách hiểu nào đó thì cậu chính là quái thai trong truyền thuyết.
“Phụ hoàng như thế không đủ dũng khí để đối diện một mình. Lại bám víu vào một đứa trẻ con..”
Hoàng đế lập tức biến sắc, lời này nói ra đã khiến ông không còn thoải mái được nữa.
Hạo Thiên bỗng nhiên cười.
Mĩ diễm cực hạn như đóa hoa nở rộ dưới địa ngục.
Một con quỷ không tự nhiên xuất hiện, chính sự thờ ơ từ xung quanh đã nuôi dưỡng nó.
Cung gia rất giỏi dùng người, họ sử dụng quy tắc đó với chính huyết thống của mình.
* * *
Hoàng đế mới ra tới cửa đã thấy Tử Hằng sớm quỳ ở bên ngoài, ủ rũ:
“Xin phụ hoàng tha thứ cho đệ ấy. Rốt cuộc đệ ấy cũng chỉ là một đứa trẻ”
Hoàng đế hoài niệm lại khoảnh khắc đầu tiên ôm Hạo Thiên vào trong ngực, tiếng khóc đặc biệt trong trẻo vang dội. Hài tử trắng trẻo bụ bẫm, ông vô cùng hoan hỉ, không chút buông tay. Cũng vì nhớ rõ nàng ấy đã liều mạng vì ông kéo dài hoàng tự thế nào mà càng thêm thương tiếc.
Hoàng đế cũng không nhắc lại việc mình dùng roi hình lên Hạo Thiên, phảng phất dường như đó là chuyện cực nhỏ, cũng không nói nhiều.
“Nhớ con thỏ trắng chứ?”
Tử Hằng cả người rét run:
“Con nhớ ạ”
Hoàng đế dường như còn chờ đợi:
“Con nói đi. Vì sao nó chết”
Tử Hằng quỳ gối, hoảng sợ không ngừng nói:
“Là con đã giết nó..”
Mùi mồ hôi quyện vào máu tạo ra một mùi hương như gây mê, thôi thúc con người ta rơi vào mộng ảo. Đêm lạnh gió thổi, cậu ôm con vật chết cứng trong tay chạy đi. Gió thổi khô những giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống. Trước mắt là bóng tối vô tận, tối như tương lai của cậu.
Con thỏ bị hắn bóp chết, chết trong sự giãy dụa ngạt thở.
Tử Hằng ngẩng đầu nhìn hoàng đế, quá mệt mỏi và kiệt sức khi luôn phải tỏ ra mạnh mẽ hơn hắn nghĩ. Ngày đó hắn mới biết phụ hoàng có bao nhiêu tàn nhẫn. Cho dù mãi về sau, hắn cũng không thể quên được hình ảnh đó.
Con thỏ không cử động, chỉ còn là một nhúm lông da rỗng tuếch, đau đớn và trống rỗng. Con thỏ đã chết, có thứ gì đó trong Hạo Thiên cũng chết theo.
Hoàng đế trấn tĩnh nói:
“Tự do quá quý giá. Quý giá đến mức cần phải được hạn chế”
Bỗng có tiếng khóc của Hạo Thiên ở bên trong, quả thật là chuyện lớn. Tử Hằng liền cực kì hoảng sợ, vội vàng nói:
“Phụ hoàng, trong lòng con cực kỳ bất an cho nên con phải vào trong xem đệ đệ thế nào”
Tuy rằng hoàng đế vẫn chưa nguôi giận nhưng nghe thấy âm thanh kia, cũng không đành lòng, liền gật đầu cho vào.
Ở trong phòng truyền ra tiếng kêu rên. Hạo Thiên nằm ở trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo, thống khổ cuộn tròn thân mình lại.
Tử Hằng vội chạy đến, ôm cả người Hạo Thiên lên, nhìn Tiểu Lộc Tử đứng ở bên ngoài, quát lớn:
“Mang thuốc đến đây!”
Hạo Thiên cứ như vậy chịu đựng, nếu Tử Hằng không phát hiện ra kịp thì có lẽ sẽ lên cơn đau tim.
Tiểu Lộc Tử vội chạy vào hầu hạ, hắn biết rõ ràng bệnh tình của điện hạ không tốt, nếu không uống thuốc đúng giờ sẽ không chống đỡ được. Nhưng còn có hai vị chủ tử ở đây, hắn cũng không có chỗ mà lên tiếng.
Tiểu Lộc Tử bê hộp thuốc đến. Tử Hằng nhìn Hạo Thiên đau đến mức lâm vào hôn mê thì tức giận quát:
“Vô dụng!”
Tiểu Lộc Tử lập tức không dám lưu lại, chỉ phải khom lưng ra ngoài chịu phạt.
Hạo Thiên sao còn muốn để ý những thứ này nữa chứ, liền đẩy hộp thuốc ra, hổn hển nói:
“Ta không muốn sống nữa..”
Tử Hằng thấy cậu vẫn ương bướng cố chấp, đanh giọng:
“Không có cách nào khác để chết mà không phải xuống địa ngục đâu! Tự sát là hành vi bạo lực với bản thân và sẽ bị đày xuống địa ngục”
Con ngươi long lanh như muốn tan rã. Hạo Thiên âm thanh nghẹn ngào đột nhiên vỡ òa, tiếng khóc xé ruột xé gan. Tử Hằng thật sự đau lòng vội ôm cậu ngăn lại.
Hạo Thiên khóc cả người đến thiếu khí, vẻ mặt thảm thiết:
“Tại sao lại bỏ ta lại? Tại sao không để ta chết đi? Tại sao lại bỏ rơi ta? Ta đau quá..”
Tử Hằng ôm cậu thật chặt đến khi cậu thôi quằn quại, không cầm được nước mắt.
“Bà ấy chết rồi..”
Mặt Hạo Thiên ướt nhẹp mồ hôi và nước mắt, như bị tạt cho cơn mưa phùn đầu xuân sinh ra ý lạnh:
“Bảo bà ấy đừng làm vậy. Không cần phải giữ ta lại, cứ để cho ta chết đi có phải không”
Hạo Thiên khóc đến không thể thở được. Tử Hằng cố gắng nhẫn nhịn tinh thần đang hoảng loạn của mình, lớn tiếng nói:
“Đừng có sống ích kỉ như thế. Ta cũng mất mẹ. Chính đệ là người đã cướp đi mẹ của ta..”
Trong lòng Tử Hằng thương cảm và hận ý không thôi, đau khổ nói ra:
“Đệ.. đồ ác ma!”
Hạo Thiên lập tức dừng lại, không khóc một tiếng nào nữa, hoặc có lẽ cậu đã không còn đủ khí lực để khóc tiếp.
Im bặt cắn môi, để nước mắt tùy ý rơi xuống.
Hạo Thiên cầm lấy hộp thuốc, nhưng đầu ngón tay trơn trượt run rẩy không thể mở ra nắp hộp.
Tử Hằng do dự một lát, thở dài nói:. ?ì? tr?уệ? haу tại == ? R Ù ? ? R U Y Ệ N.?? ==
“Có cần ta giúp không?”
Hạo Thiên lắc đầu, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cuối cùng nắp hộp cũng mở ra. Cậu thở đứt hơi. Những viên châu tử đen bóng tràn đầy miệng hộp. Thật phát ốm khi nhìn thấy chúng. Nhưng sẽ không thể sống nếu không còn bị ốm.
Tử Hằng ngồi bên cạnh giường, tiếng trầm khàn tràn ra đầu môi:
“Tử Hiên, nếu đệ không cố gắng hết sức để sống thì sẽ làm mẫu thân thất vọng mà thôi. Đệ hãy nghĩ lại. Máu thịt của mẹ, xương của cha. Hãy biết ơn vì đã được sinh ra đời”
Tinh thần cậu khổ sở, dường như mũi kim rất nhỏ từ từ châm vào huyệt thái dương, giật lên đau từng cơn. Hiện thực giống như lưỡi dao han rỉ, từng dao từng dao không ngừng cứa lên tâm hồn trống không của cậu.
Hạo Thiên nằm nghiêng trên gối, khóc đến tắt tiếng.
Tử Hằng nhìn lo lắng không thôi, có lẽ thuốc bắt đầu có hiệu lực. Hạo Thiên dường như bình tĩnh lại.
“Những đứa con hoang của quần đảo Sắt đang dấy binh làm loạn trên eo biển hẹp. Vũ Vương đã cho quân đội đàn áp. Một cuộc chiến sắp nổ ra. Đệ nên tới đó, tận hưởng không khí trong lành của biển cả..”
“.. thay đổi một chút”. Tử Hằng mỉm cười ủ dột, dường như bi ai.
Hạo Thiên khi mới trào đời đã bị chẩn đoán mắc một căn bệnh lạ. Rằng sẽ không thể sống đến tuổi trưởng thành.
Cách họ sủng cậu là thật, tình cảm đúng là có tồn tại. Nhưng họ còn yêu thích việc khống chế cậu hơn, làm tổn thương cậu, đánh cậu chảy máu cũng là thật. Để cho cậu buông thả rồi lại hà khắc với cậu. Không hề có sự giả tạo nào ở đây, họ là kiểu người như vậy.
Hạo Thiên thấy mình như thu nhỏ lại, cơ hồ như một con Ốc Mượn Hồn chui vào trong chiếc vỏ rỗng. Chỉ khi nằm trong chiếc vỏ, cậu mới cảm thấy an toàn..
Cậu ghét những bãi biển, nắng vàng, gió trời.. những ngón chân vùi trong cát ẩm..
Cậu như hòn ngọc quý ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ hóa ra chỉ là một tòa tháp do người cha kính yêu của cậu xây dựng. Cậu không muốn phải làm một đứa con ngoan nữa. Không biết ông ấy sẽ có biểu cảm như thế nào khi tòa tháp mà ông cất công xây nên bị sụp đổ ngay trước mặt.
Họ nói cậu đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Cậu chỉ nghĩ mình đã mất kiểm soát rồi. Cậu muốn được ở một mình, những đêm dài vẫn tiếp diễn..
Hạo Thiên lấy ra chiếc khăn tay trắng, mở ra bên trong cất giấu một sợi chỉ đỏ. Kéo ra quấn lấy ngón tay, tim cậu như hẫng một nhịp. Lông mi run rẩy, cậu cắn môi đến mức bật máu, kiềm nén tiếng khóc. Đôi mắt đẫm lệ nhìn sợi dây.
Lồng ngực em đau..
Dũng khí lớn nhất là không từ bỏ.
* * *
Tử Hằng sau khi nhận được tin báo thì cấp tốc chạy tới.
Nhìn hình ảnh trước mặt, hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Bốn chiếc đầu lâu vẫn còn nhỏ máu được chụm lại ở giữa tạo thành hình ngọn tháp. Phía dưới chống đỡ bằng những cột xương sống. Những cánh tay chĩa ra xung quanh trong động thái đang nâng tay lên cao. Và những phần còn lại của cơ thể người bị vứt thành đống dưới nền đất. Quá sợ rồi.
Hình ảnh tĩnh nhưng tác động một cách mạnh mẽ lên thị giác. Một loại hình tượng kì dị phản ánh cái chết.
Chúng công kích người nhìn, phản ánh sự xung đột trong trạng thái tinh thần của chính người tạo ra.
Một tác phẩm gây ám ảnh. Giống như một loài hoa đang nở rộ. Loài hoa của quỷ.
* * *
Năm dặm ngoài khơi Đại Đồng, chiếc thuyền sang trọng dài hơn bốn mươi mốt mét chạy băng băng qua màn sương trước lúc rạng đông xuất hiện trên những lớp sóng dập dềnh của biển Đông. Phần thân thon của con tàu được sơn màu xám bạc khiến nó có khí sắc đặc trưng không mấy thân thiện của một con tàu quân sự.
Với giá hơn 300 vạn lượng vàng, con tàu tự hào là một kho báu nổi trên mặt biển. Tuy nhiên, thứ đáng giá nhất trên con tàu lại chính là chủ nhân của nó. Vị chủ nhân của con tàu đang đứng trước mũi tàu mang tên Nữ Bá Tước Trắng.
Chỉ có bầu trời và mặt biển, mênh mang vô định. Hạo Thiên nhìn về đường chân trời. Lại hơn một lần, cậu lại thấy mình lạc lõng.
Thế giới của người rộng lớn quá, tôi không hiểu được.
Bọn họ trèo hàng tiếng đồng hồ. Và giờ đây đã tiến về phía Eo Biển Hẹp. Mặt nước lấp lánh xanh hơn, gió có mùi trong lành và mằn mặn của biển cả, nhưng nó còn mang theo mùi của thứ kim loại kì lạ.
Hạo Thiên không cần phải lo cần đi về hướng nào. Con tàu có đội ngũ phi hành đoàn chuyên nghiệp có thể xác định chính xác vị trí của hòn đảo. Nhưng điều này không làm cậu cảm thấy thích thú khi lênh đênh trên biển hơn.
Cho dù quay về phía nào, mặt trời như chiếu thẳng vào mắt cậu.
“Theo dự tính chúng ta còn cách ba mươi dặm về phía tây bắc so với điểm đến”. Trường An và thuyền trưởng thay phiên nhau xem tấm hải đồ, lệnh cho quân lính ra sức chèo hết mức có thể.
“Vậy là đã đi vào trong lãnh hải của Hải Thành”, Hạo Thiên nói một cách khó chịu.
Cậu chưa bao giờ thích hòn đảo này. Lần đầu tiên cậu đến Hải Thành là năm cậu tám tuổi. Đến mang lễ vật dự sinh nhật của công chúa Hải Thành, con gái yêu của Vũ Vương. Bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều việc. Cả hai đã cố gắng hòa giải nhưng điều đó thật không dễ.
Sóng vỗ mạn thuyền. Hạo Thiên đi xuống, nhìn chằm chằm mặt nước. Đột nhiên, một chiếc vảy cả màu xanh sắc nhọn dài khoảng năm mét cuộn sóng trên mặt nước rồi biến mất. Có gì đó đang tới..
Hạo Thiên ngần ngừ. Cậu định nói gì đó nhưng ngay tiếp đó một con mòng biển từ một nơi nào đó sà xuống và đáp xuống cái cột buồm của họ. Hạo Thiên giật mình khi một con chim làm rơi một túm lá nhỏ lên vạt áo cậu ấy.
“Đất liền”, Trường An kêu lên. “Gần tới đất liền rồi.”
Hạo Thiên nhìn theo. Đúng vậy, có một đường xa màu xanh da trời và màu nâu ở phía xa xa. Trong một phút tiếp đó, cậu có thể nhận ra một hòn đảo với một quả núi nhỏ ở trung tâm, một dãy nhà chói sáng màu trắng, một bãi biển được viền lấm chấm bởi những cây cọ và một bến cảng chật kín với những con tàu được phân loại thật kỳ lạ.
Nhưng trong gió có gì đó khác thường, ngay cả một người không biết gì về đi tàu như cậu cũng nhận ra. Hướng gió không ổn định.
Một âm thanh kì lạ lọt vào tai. Nghe như tiếng kêu của hàng nghìn con mòng biển cùng biểu tình một lúc. Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời trở nên tối đen. Ánh sáng mặt trời bị một đám mây đen che khuất. Không, đó không phải mây. Mây thì làm sao chuyển động có quy luật như vậy.
Bầu không khí gần như bùng nổ, ánh sáng, âm thanh, hình ảnh vô cùng sinh động. Một đàn chim không lồ đang bay theo một hình thù kì dị.
“Cái gì vậy?”. Mọi người há hốc miệng vì kinh ngạc. Nhưng điều đáng bận tâm hơn là thứ đó đang lao thẳng tới chỗ con thuyền với tốc độ nhanh khủng khiếp.
“Mọi người cúi xuống!”, Trường An kêu lên.
“Hãy bám vào thứ chắc chắn gần nhất!”, vừa nói hắn vừa chạy đến chỗ Hạo Thiên.
Hạo Thiên bực tức nhìn thứ quỷ quái kia. Cậu nhìn xuống thứ quan trọng nhất của con thuyền – cánh buồm bạc đang căng gió tự hào. Cánh buồm thêu hình chim đại bàng vàng, chân trái quặp một chiếc roi bạc, chân phải tha một vòng ngũ hoa. Quốc huy của Đại Đồng đế quốc.
Cậu nghĩ về cách trả thù giận dữ nhất nếu đám chim kia dám đâm rách cánh buồm này.
Con thuyền trở nên trao đảo, những cơn sóng vỗ tung bọt trắng xóa. Thực tế, đàn chim di chuyển thành một đám xúc tu lao tới. Nhưng ngay tại thời điểm then chốt, đàn chim bay thành hai mũi, lướt qua cánh buồm êm ru.
Hạo Thiên bị lắc lư, mất thăng bằng ngã xuống sàn. Trường An vội đỡ cậu đứng dậy.
“Điện hạ không sao chứ?”
Đó là lý do cậu rất ghét biển. Không có một cơ sở nào để đặt vào. Cậu ghét những thứ mình không thể kiểm soát và mọi thứ đang chống lại cậu.
Có một vệt sáng hồng lóe lên giữa bầy chim, xẹt qua đồng tử của cậu. Hạo Thiên hoàn toàn hiểu được thứ đó.
“Vụ tiếp đón ấn tượng đấy!”, Hạo Thiên nhìn đám chim đen kịt bay về hướng những ngọn núi trên đảo.
Mặc dù Hạo Thiên không bị say sóng nhưng cậu cũng thấy như bị ốm khi thuyền cập bến, đợi thả neo và đi lên đảo.
“Chào mừng tới đảo thiên đường!”, giọng một cô gái reo vang với vòng hoa cam trong tay.
Hạo Thiên đặt bàn chân của mình xuống bãi biển. Nhìn cô ta thật xinh đẹp và khô nóng như vùng đất cô ta lớn lên. Bộ váy xanh biển hoàn hảo, không trang điểm đậm mà đẹp tự nhiên với làn da nâu khỏe khoắn, tóc buộc gọn ghẽ kiểu đuôi ngựa.
Cô đưa tay ra trước, định bắt tay khi Hạo Thiên bước lên bến tàu.
“Đã một thời gian dài, em trai yêu quý của ta”
Tầm mắt Hạo Thiên di chuyển từ nụ cười rạng rỡ của cô rồi rơi trên bàn tay đang đợi mình. Cuối cùng, cậu vẫn không nắm lấy bàn tay của cô.
“Công chúa Hải Thành. Cung Bội Sam”
Bội Sam cười, bình thản thu tay lại.
“Đệ biết ta còn hơn thế nữa. Phụ vương của ta là một vị trong tám đại trụ quốc. Mẹ của ta là hậu duệ của nữ vương Ngọc thị. Nói ta còn hơn cả công chúa cũng không hề nói quá”
Hạo Thiên trao đổi một cái liếc mắt với Trường An.
“Ôi, tuyệt quá nhỉ!”, giọng Hạo Thiên có vẻ không ưa.
Bội Sam bước lên trước, với tính cách của cô Hạo Thiên nghĩ cô sẽ cho mình một cái tát. Nhưng Bội Sam chỉ tròng vòng hoa cam qua đầu cậu.
“Xem nào..”, Bội Sam nói khi ngắm nghía đánh giá Hạo Thiên từ trên xuống dưới. “Chúng ta cần thay đổi nhiều thứ. Và dĩ nhiên là thay đổi toàn điện sao cho đệ trở thành một quý ông”
“Cái gì?”, Hạo Thiên kêu lên.
“Lạy trời, tại sao da một thằng con trai lại trắng như vậy. Nhìn đệ làm ta bị tổn thương giác mạc”
Hạo Thiên liếc nhìn xuống vách đá, tự hỏi từ đây cao bao nhiêu.
“Duyên dáng lắm, quý cô à”
Cô ta quá bận rộn nhỏ thuốc dưỡng vào mắt nên không trả lời.
“Được rồi!” Cô ta đáp với nụ cười vui vẻ.
“Ta chắc phụ vương sẽ muốn nói chuyện riêng với đệ trước bữa tối. Giờ xin mời đi theo ta”
Hạo Thiên ném chiếc vòng hoa ra phía sau cho Trường An. Mùi hắc xịt, nó nhắc cậu gợi nhớ đến những con người ở nơi này. Không đủ tầm nhưng thích tỏ ra vĩ đại, luôn làm quá mọi chuyện và thích làm khó dễ người khác.
Dù không muốn kết thúc cuộc chiến trường kì này nhưng đầu óc cậu như trên mây, cậu đã lênh đênh trên biển suốt nhiều ngày qua. Cậu bị cháy rộp, mệt mỏi và mất nước. Cảm giác như nước trong cơ thể cậu đã bốc hơi hết dưới cái nắng chói chang này. Và khi Bội Sam nhắc đến một bữa tiệc, dạ dày cậu đứng thẳng bằng hai chân sau và cậu không thể ngừng bám theo như con cún.
Mùa này những cây cam đỏ đang nở hoa. Mùi hương hoa tràn ngập trong không khí. Địa hình, khí hậu và con người trên đảo đòi hỏi sự hòa nhập nhanh bởi sự khác biệt rõ rệt với đất liền. Văn hóa và phong tục tập quán cũng là điểm đáng nhắc đến. Bội Sam dẫn Hạo Thiên đi tới một ngôi đền. Bên ngoài có vẽ hình mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ. Đền thờ thần Mặt Trời. Hai con sư tử đá trắng phản quang chói mắt quỳ hai bên trước cửa đền. Ngọn hải đăng nhìn xuống mặt biển xanh. Từ chỗ cậu đứng có thể bao quát toàn cảnh bến tàu.
Đại Lộ Phía Bắc được xem là đại lộ đẹp nhất của Hải Thành. Với những khúc cong hình chữ S rất rộng uốn lượn qua cảnh quan um tùm cây cối cùng những bức tượng đồng và hàng cây rụng lá theo mùa, con đường này là nơi yêu thích của những khách thương mại.
Bội Sam thành thục dẫn bọn họ băng qua từng khúc quanh khi họ bỏ lại phía sau khu dân cư đông đúc và tiến vào vùng không khí sạch sẽ, phủ kín sự phồn vinh của thành phố. Họ vừa chạy qua tháp đồng hồ Con Gà điểm đúng tám giờ sáng.
“Những đứa con hoang”, Bội Sam đột ngột lên tiếng. “Từ xưa đến nay chúng thường tập chung ở phía Bắc lạnh giá xa xôi. Không hiểu điều gì đã thu hút chúng tiến xuống phía Nam ấm nóng”
Những đứa con hoang, cách gọi khác của những kẻ bị ruồng bỏ. Chúng là những sinh vật khổng lồ mang hình dáng gần giống con người nhưng bị thần linh ghét bỏ. Chúng xấu xí, phàm ăn và độc ác. Sinh vật duy nhất không được ban phước từ thần.
Hạo Thiên đi theo ngay phía sau.
“Ta chưa từng gặp qua chúng một lần nào”, tâm trí cậu đang xoay mòng mòng với những hình ảnh vẽ lại trong sách.
“Quá hiển nhiên. Đó là Kinh Đô”, Bội Sam nói át tiếng người qua đường. “Nói ta nghe, ngoài cái Vùng An Toàn đó, đệ đã đi được đến những đâu?”
Hạo Thiên hơi khó chịu. Cuộc đời cậu sống đến bây giờ vẫn chỉ nằm trong Vòng An Toàn.
“Những chuyến phiêu lưu và chinh phục thế giới. Cách để làm nên một người đàn ông”. Cô ấy biết hết những suy nghĩ của cậu.
Bội Sam trông thật thông minh và xinh đẹp. Vài năm không gặp cô đã trưởng thành sớm hơn cậu. Mặc dù ghét phải thừa nhận, nhưng cô đã phát triển cao hơn cậu cả nửa cái đầu trong khi hai người chỉ cách nhau vài tháng tuổi.
“Dù sao thì đệ cũng sẽ ra trận, không cần biết thứ đó là gì”
“Chắc chắn”. Bội Sam đồng ý. “Sự sáo rỗng không làm thay đổi một người. Mà là chiến tranh”
Đã có sẵn một cuộc chiến trong đầu cậu rồi. Hạo Thiên thầm nghĩ.
Bội Sam vẫn tập trung vào đoạn đường phía trước mặt trong lúc đi giữa đại lộ, luồn lách vào dòng người lúc sáng sớm. Nhiều người tỏ vẻ ngạc nhiên khi họ chạy qua. Rõ là một bức tranh sinh động buổi sớm, khi vừa mở mắt ra đã là ngày nắng và đẹp. Bội Sam được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Hải Thành đương nhiên luôn nhận về nhiều sự chú ý. Nhưng người ta lại ngước nhìn theo Hạo Thiên lâu hơn, với mái tóc đen dài, đôi mắt xanh lá cực phẩm và làn da trắng như phát sáng. Cậu dễ dàng làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
Hạo Thiên và Bội Sam đi qua ba khối nhà và đang tiến về phía cổng chính thì có tiếng hô toáng lên ở phía trước. Một tay đua trên con ngựa đen bóng nhoáng rẽ ngoặt vào góc phố, ôm cua vào giao lộ và tăng tốc lao thẳng về phía họ. Cho đến khi con ngựa dừng lại và hí vang trời, người ngồi trên mới nhảy xuống.
Tiếng giày ủng vang lên đường đá, hắn mặc một bộ quân phục màu đen với phù hiệu màu xanh lục hình tròn trên vai trái. Hắn lăm lăm thanh kiếm bên hông và di chuyển đúng dáng dấp của nhà binh. Không chút do dự, hắn cúi chào kiểu cách rất khoa chương.
“Hoàng tử bé”
Hạo Thiên gần như quên mất, còn một kiểu người nữa trên đảo này. Kiểu thích tỏ ra “ngầu” bằng những hành động và lời nói gàn dở. Cậu cảm thấy da gà nổi hết lên.
“Tử Long”, Bội Sam hét lên. “Ta không biết huynh đã ở đâu nhưng huynh làm ta bực bội rồi đấy”
Cung Tử Long, hoàng tử của Hải Thành.
* * *
Dưới cổng, Tử Long hét to ra lệnh cho người mình nghênh đón Hạo Thiên vào cung điện. Anh ta là người có vóc dáng vạm vỡ, nhiều năm tháng rèn luyện trên biển đã biến anh ta thành một vị tổng chỉ huy muốn gió có gió, muốn mưa được mưa. Gương mặt đẹp trai sắc bén, làn da màu đồng cổ. Hậu duệ của Cung gia tuy không được hưng thịnh như năm ấy nhưng đều là những nhân vật có thể xưng bá một phương, tuyệt không dễ cho ngoại tộc ức hiếp.
Tử Long biết rõ nhiệm vụ của mình, và biết cả những mối nguy hiểm. Hạo Thiên là cả hai trong số đó.
Sau khi phân phó xong công việc, Tử Long quay lại, mỉm cười. Anh ta trông cao hơn, nụ cười của anh ta rạng rõ hơn và tinh nghịch hơn.
“Chà”, Bội Sam lẩm bẩm. “Lại bắt đầu rồi đây”
Như đọc được suy nghĩ của cô, Hạo Thiên nhanh chân lẹ mắt giơ chân lên trước, vừa kịp chặn lại người Tử Long khi anh ta định lao tới ôm ấp cậu.
“Óc tảo biển, đừng có mà quên!”
“Đệ chẳng thay đổi gì nhỉ. Vẫn là vẻ mặt cau có và khinh khỉnh ấy”. Tử Long cười và lùi lại vài bước.
Hạo Thiên thu lại cẳng chân dài của mình, thở dài ngao ngán.
“Còn huynh thì vẫn luôn quên thoát nước trong não đi nhỉ. Bộ não ngập úng ngốc nghếch”
Tử Long cười nhăn nhở.
“Hãy nhìn đệ. Từ thiếu niên đẹp nhất thế giới trở thành mỹ nhân nổi loạn ư? Nóng bỏng quá nhỉ”
Hạo Thiên nhíu mày.
“Có rất nhiều câu chữ lướt qua đầu ta. Ta sẽ cho huynh một cái. Đó là huynh, tên khốn bệnh hoạn à”
“Ý ta không phải thế”, Tử Long cố phân bua.
“Ta nói đến mặt trời”
Hạo Thiên lạnh lùng bước vào tòa cung điện. Bội Sam thở dài đi cùng. Nhưng Tử Long vẫn nỗ lực bám theo.
“Em gái bé bỏng! Ta đã nhờ em mang đếnbản đồ đường biên giới nhưng không thấy. Em làm ta lo lắng lắm đấy”
Bội Sam quắc mắt: “Em đã cho người mang tới. Và em không phải là em gái bé bỏng của anh.”
“Này, em vẫn còn nhỏ mà”
“Vậy có chuyện gì?”, Bội Sam đứng hẳn lại.
“Tấm bản đồ bị chó tha hay gặm mất một góc?”
“Nếu hai người có chuyện cần bàn thì tự ta đi tới chỗ hoàng thúc được rồi”. Hạo Thiên xen vào. Hai huynh đệ nhà này phiền phức hệt lũ chim Hải Âu khi đói mồi.
“Tất nhiên là được rồi, em trai!”. Sau đó anh ta giơ hai tay lên – một cử chỉ thể hiện mọi việc xong xuôi.
Bội Sam trông như thể đang nghiến răng.
“Đệ đến gặp cha ta một mình nhé. Ta cần giúp tên Óc Tảo Biển này”
Ôi, những người anh trai..
Nhìn theo Hạo Thiên, Tử Long hắng giọng và giơ một tay lên trông như kịch.
“Hẹn gặp đệ ở bữa tối nay”
Bội Sam nhăn mặt.
“Thế rốt cuộc có chuyện gì nào?”
Đợi khi hình bóng Hạo Thiên khuất hẳn, anh mới quay sang cô. Vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ngôi làng bên hồ núi lửa đã biến mất rồi”
Đến lượt Bội Sam rơi vào tình trạng căng thẳng.
“Huynh nói biến mất là sao? Hơn 2 nghìn người..”
“Tất cả đều biến mất một cách kì lạ, chỉ trong một đêm”. Tử Long tuyên bố.
* * *
Hải Thành là vùng hành chính tự trị của Đại Đồng. Vùng này bao gồm có Thanh Đảo là lớn nhất cùng một số đảo nhỏ xung quanh. Đây là vùng có diện tích lớn nhất, nằm tại trung tâm Eo Biển Hẹp, phía Nam của Đại Đồng.
Trong hơn 600 năm, đảo là chiến trường trong các cuộc chiến tranh giữa người trên đảo của Dân Ngụ Cư do Nữ vương Ngọc thị đứng đầu và các thành bang của Đại Đồng thời sơ khai. Sau khi Tiên đế tiến hành cuộc chinh phạt miền Nam. Thanh Đảo sau đó nằm dưới quyền cai trị của Đại Đồng. Đảo hợp nhất thành một bộ phận lãnh thổ của Đại Đồng thông qua cuộc hôn nhân giữa hậu duệ đại gia tộc Ngọc thị với Tam Vương gia. Sau cuộc bỏ phiếu toàn dân, Hải Thành được trao vị thế đặc biệt là vùng tự trị sau trưng cầu hiến pháp Đại Đồng sau khi Tân Đế đăng cơ.
Được người dân tôn vinh làm “Chúa Đảo”, vị vua của Hải Thành, người nắm giữ Bức Tường phía Nam. Đó là người đàn ông cao gầy, làn da sạm nắng và cặp mắt sâu hoắm. Vẻ ngoài của ông trông vô cùng đường bệ cùng phong thái hoàng gia, nhìn vào uy phong tám phía, tứ hải cùng đến bái lạy.
Nhưng ông ta không phải là hạng nào trong số này. Đơn giản Tam Vương gia là người có tham vọng và bản lĩnh để thực hiện tham vọng bất chấp hậu quả. Thống nhất bờ cõi, dẹp yên biển loạn để làm người đứng đầu ở Hải Thành. Vốn dĩ chuyện phân chia quyền lực và ai lên làm hoàng đế thì cũng không phải vấn đề làm ông bận tâm. Ông chỉ dành được quyền lợi về cho mình và nắm chắc điều đó trong tay.
Mặc kệ vật đổi sao dời, quyền lực trong triều có bị thay đổi, thì ông vẫn giữ một thái độ trung lập. Hải Thành là nơi ông tạo dựng nên danh tiếng và đế chế của mình. Tất cả dựa trên nguyên tắc vàng.
Nước sông không phạm nước biển.
Lúc này, Vũ Vương đang họp bàn với những vị lãnh chúa từ khắp các đảo lớn nhỏ. Cuộc họp này chỉ sảy ra khi có một tình huống khủng hoảng.
Cuộc nổi loạn của những đứa con hoang, Vũ vương không có cách nào biết được điều ấy, và lúc này việc tính toán sai lầm đó kéo theo cả chuỗi thách thức chưa từng có, buộc ông ta phải gửi thư tín về cho hoàng đế, với mệnh lệnh làm “bất cứ việc gì cần thiết” để giữ con thuyền đang chao đảo của ông ta không bị lật úp.
Sáu ngày qua quả là một cuộc ganh đua quyết liệt, một nỗ lực tuyệt vọng nhằm tái kiểm soát tình hình.
Phía Đông, mặt trời đã nhuộm vàng cả thành phố. Vũ vương đứng ngoài hiên cửa, kiên nhẫn ngắm nhìn vương quốc của mình.
Tất cả những nơi ánh sáng chiếu đến thì đó đều là đất của ông.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Vũ vương rời mắt khỏi mặt biển êm đềm. Ông đi vào phòng.
Rất đúng lúc, ông ta nghĩ.
“Vào đi!”, giọng ông chậm rãi và cẩn trọng.
Cánh cửa mở ra.
“Bái kiến vương thúc”, Hạo Thiên chắp tay cúi chào.
Vũ vương im lặng, cảm nhận của ông về cậu vẫn nguyên vẹn.
“Chuyến đi không làm ngươi mệt mỏi chứ?”
“Không, thưa thúc”, khi cậu nói, ngữ điệu dừng ở mức vừa phải, không vô cảm cũng không thân thiết.
Vũ vương ngồi xuống ghế, sau chiếc bàn. “Tốt”, cuối cùng ông nói, “chúng ta cần dành ra một chút thời gian riêng tư”. Các vị lãnh chúa đều hiểu ý, đồng loạt cúi người và im lặng đi ra ngoài.
Cách hai người là một chiếc bàn đá hình bản đồ toàn bộ khu vực quần đảo xung quanh đây. Với kích thước như vậy, chiếc bàn được làm ra từ một tảng đá nguyên khối và được chế tác ngay trong phòng. Bàn đá lạnh toát, ánh sáng từ bên ngoài cũng không giúp xua tan đi hơi lạnh.
“Tấn công trực tiếp là điều ngu ngốc”
Hạo Thiên nhìn xuống bàn, mọi người cho dù là non nớt nhất đều cảm thấy nguy cơ đang diễn ra.
Vũ vương nói tiếp:
“Ta sẽ không hành động ngu ngốc, à.. phải là chúng ta, theo tình thế bây giờ”. Ông nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
“Nhìn ngươi như thể sẽ đưa ra những lời thông minh. Cứ làm đi, nói điều gì đó thông minh vào”
Hạo Thiên chưa bao giờ quen với ánh mắt họ nhìn mình như vây. Một cách khác thường họ mong chờ cậu sẽ làm nên điều đặc biệt. Cậu nhíu mày:
“Chúng chỉ là những tên to xác nguyên thủy..”
“Đúng vậy”, Vũ vương chen lời. “Nhưng chúng vẫn hành động theo bản năng khát máu”
Vẻ căng thẳng được thấy rõ giữa hai người.
“Ngươi quá lo lắng về cách người khác nhìn mình..”
Hạo Thiên phản đối:
“Ta không đoái hoài đến những việc đấy”
Vũ vương nhìn cậu chăm chú:
“Ta đã quen với việc để Tử Long xử lý mọi chuyện. Và ta chỉ đứng sau lưng nó. Với việc hỗ trợ những kế hoạch được xây dựng kỹ lưỡng, nhưng riêng kịch bản này lại chẳng đi đến đâu, và ta phải đích thân tham chiến”. Vẻ mặt ông nghiêm khắc:
“Đã là con sư tử thì không quan tâm đến ý kiến của những lũ dê”
Vũ vương đứng dậy khỏi ghế, vẻ như mất kiên nhẫn.
“Ôi, những anh hùng dơm ngày nay đâu thể sáng với những người anh hùng cũ”
Hạo Thiên nắm chặt lòng bàn tay.
Mặc dù cậu không mở miệng nhưng Vũ vương vẫn có thể cảm nhận được sự bồn chồn tức giận từ biểu hiện trên gương mặt cậu.
Vũ vương quay lưng về phía cậu, phóng tầm mắt về phía mặt biển đang nổi sóng và cố gắng xua đi mối băn khoăn đang cuộn lên trong lòng.
“Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng của ta”
Đó là người đàn ông từng trải và khôn ngoan. Vũ vương là người lớn tuổi nhất trong các vị vương gia, cũng là người có tiếng nói nhất. Cả người ông gai góc và thô ráp khiến người ta kính sợ.
“Thúc đã từng thua trận bao giờ chưa?”, Hạo Thiên hỏi.
Vũ vương hơi nghiêng đầu nhìn cậu, một nửa gương mặt ông chìm vào trong bóng tối.
“Ngươi nghĩ ta còn đứng ở đây nếu từng thua cuộc chiến nào sao?”. Ông nói xong liền nhướng mày, chờ đợi phản ứng của cậu.
Hạo Thiên nhìn ông, bình tĩnh lắc đầu.
Vũ vương hài lòng quay đi.
Những quyết định trong quá khứ chính là các kiến trúc sư cho hiện tại của chúng ta.
Những quyết định trong quá khứ cùa Thị trưởng đã giúp ông ta luôn giành thế chủ động trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào và thoát ra ở thế thượng phong. Tuy nhiên, ngày hôm nay, lúc nhìn qua cửa sổ về phía những ánh đèn của lục địa phía xa, ông ta lại cảm thấy bức bối lạ thường.
“Đây sẽ là cuộc chiến mà ta nhớ mãi”
* * *
Bữa tối diễn ra ấm cúng. Công chúa cho bày những bàn khách nhỏ, không muốn khoa chương chỉ mời những quý tộc thân thích tới. Điều này vừa hay cũng hợp ý của Hạo Thiên. Cậu không đến đây để chơi.
Phòng ăn tràn ngập ánh sáng. Tử Long ăn mặc thoải mái, giản dị ngồi khoanh chân trên ghế. Hạo Thiên ngồi xuống ghế đối diện. Tử Long mỉm cười nâng ly.
“Chúc sức khỏe, em trai”
Hạo Thiên mỉm cười đáp lại và tiếp tục quan sát khắp gian phòng. Những thiếu nữ xinh đẹp mặc hở ngực quá lộ liễu, vị quý tộc già có cái đầu nhẵn bóng. Bọn trai trẻ liếc nhìn vào góc này mà không dám lại gần. Và thấy bóng dáng uyển chuyển của Bội Sam trong bộ váy hoa cà.
Bộ váy đã tôn nên vẻ đẹp của nàng, giản dị, tự nhiên, thanh lịch, đồng thời lại vui tươi, hồn nhiên. Đột nhiên, cậu thấy Bội Sam dưới một vẻ hoàn toàn khác. Ở cô đã có sự quyến rũ chỉ thấy ở người phụ nữ trưởng thành.
Bội Sam đi đến, cánh tay tròn với cổ tay nhỏ nhắn khoác lên bả vai cậu.
“Bao nhiêu con mắt tình tứ đang nhìn đệ và chờ được đáp lại”
Hạo Thiên không lấy làm ngạc nhiên, khẽ nâng mi, cậu bắt gặp những khuôn mặt thiếu nữ đỏ nhừ. Ánh mắt các nàng bối rối khi bị cậu nhìn thì vội lẩn trốn ra đằng sau.
“Thật vô nghĩa”
“Không, ta không chỉ trích gì đệ đâu, mặc dù ta rất muốn lên án một kẻ không biết yêu thương phụ nữ”. Cô nói xong và ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh, nở nụ cười âu yếm với cậu.
HạoThiên nhún vai:
“Tỷ đã được tự mình cảm nhận sự” yêu thương “của ta rồi còn gì!”
Bội Sam liếc con mắt sắc bén của phụ nữ, tựa hồ muốn cắt một nhát lên gương mặt trời đánh kia.
Đúng lúc này, một sĩ quan trẻ tuổi đi đến. Hạo Thiên nhận ra hắn là một trong nhóm những cậu trai luôn nhìn về chỗ cậu ngồi. Trên tay hắn cầm sẵn một ly rượu, lấy cái cớ đầu tiên, hắn nói.
“Nếu vị thần sắc đẹp là nam thì ta nghĩ chúng ta có hiện thân của ngài, ngay tại đây”
Tử Long đang nói chuyện với một gã người hầu nhỏ thó về các món trong bữa chính thì hơi quay đầu về phía sĩ quan.
“Tiêu Lạc, người này ngươi không thể vô lễ được đâu”
Người tên Tiêu Lạc vẫn đứng thẳng như thường lệ.
“Ta cũng đâu tỏ ra bất kính. Ta chỉ muốn mời điện hạ một ly thôi mà”
Hạo Thiên quay sang nhìn Bội Sam, cô khẽ gật đầu.
“Không có ý gì đâu. Sao huynh không giới thiệu một chút”. Cô bảo Tử Long.
“Đây là trợ thủ quý báu của ta”, Tử Long ngoắc ngón tay kêu Tiêu Lạc đứng lại gần mình. “Vị sĩ quan này sẽ góp phần làm cho cuộc sống của ta thêm vui, thêm đẹp”
Không hiểu sao khi nghe đến đây, từ trong đôi mắt của Tiêu Lạc toát ra sự vui tươi long lanh. Hắn đặt tay lên vai Tử Long, hơi cúi người xuống, mấy lọn tóc xõa xuống thái dương có vẻ dịu dàng.
“Nói đơn giản thì ta là bạn tốt của ngài hoàng tử đây”
Bội Sam sờ chuỗi hạt quấn quanh cổ rắn chắc, cười nhạt.
“Chỉ tốt thôi sao? Ta tưởng là bạn thân”
Tử Long đưa mắt nhìn cô, ánh nhìn nghiêm khắc cứng rắn.
“Ta lại nổi hứng muốn làm bài thơ tự do”, Tiêu Lạc đột nhiên cắt ngang.
Nghe vậy, cả đám đều rên rỉ. Tiêu Lạc vẫn tuôn ra.
“Ba nghìn vì sao đổ xuống sông
Đâu chỉ có mình ánh trăng
Lỡ hẹn một phút
Lần sau gặp lại phải chờ trăm năm”
Dứt lời, hắn nở nụ cười tươi rói.
Bội Sam quay sang Hạo Thiên.
“Như thế còn chưa tệ bằng việc hắn làm thơ sáu chữ. Nếu ta phải nghe thêm một lần nữa bài thơ bắt đầu bằng, Ngày xưa có một nữ thần..”
“Thật là đáng nể đấy”. Tử Long nghiêng người nhìn Tiêu Lạc, rất tự nhiên cụng ly rượu của mình với hắn. Rõ ràng Tử Long đã nghe rất nhiều bài thơ trước đó.
Tiêu Lạc cúi xuống, trông như có vẻ rất hài lòng với bản thân.
“Trong căn phòng này, chỉ có hoàng tử hiểu ta”.
Hạo Thiên nhìn hai người, trong mắt có chút suy tư. Nếu gặp đúng người thì sẽ không bao giờ cần lớn.
Đúng lúc đấy, Vũ vương đi vào.
“Phụ vương kìa”, Bội Sam nheo nheo mắt nhìn hai người. Tử Long nói nhỏ. “Đến lúc phải đi rồi đấy”
“Ờ, được rồi”, Tiêu Lạc nhìn Tử Long rồi đi ra chỗ khác.
Khi Vũ vương đến, tất cả phải xem lại cách cư xử cẩn thận.
Vũ vương nhìn Hạo Thiên một lượt, nhưng không nói gì cả. Điều đó làm cậu rởn tóc gáy.
“Được rồi!”, cuối cùng thì ông cũng nói.
“Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ? Mọi người nhập tiệc đi”
Không thể phủ nhận Hạo Thiên đã mong chờ bữa tiệc tối. Nhưng khi nhìn thấy những món ăn được bày ra trên bàn, máu trong người cậu đông cứng hết lại.
Hải sản, tất nhiên rồi. Ốc gai nướng bơ tỏi, tôm hùm hấp đỏ rực, những lát cá sống được trình bày đẹp mắt như những bông hoa hồng vẫn còn giật giật, cua sống, hàu sống và đủ món tươi sống khác mà Hạo Thiên không biết được chế biến từ con gì?
Hạo Thiên đặc biệt kén ăn và rất nhạy cảm với mùi nên mặt cậu xanh lét.
Bữa tiệc đã bắt đầu từ lâu nhưng vẫn không thấy Hạo Thiên động tay. Bội Sam thiếu điều cười lớn, chiếc càng cua bị cô bóp vỡ kêu răng rắc trong tay.
“Cậu nhóc kén ăn của chúng ta. Thế trong cung đệ ăn gì? Uống sữa để lớn chắc”
Hạo Thiên giãy nảy, đôi mắt cậu đằng đằng sát khí.
“Sam Sam”, Tử Long khiển trách. “Đừng trêu đệ ấy. Đệ ấy khác với chúng ta”
Bội Sam bĩu môi. “Đó không phải việc của muội”.
Tử Long giơ tay. Ngay lập tức người hầu bê đến một chiếc mâm bạc, bên trên đặt một chiếc ly.
“Xin lỗi, ta quên”
Bội Sam thở dài cái thượt khi nhìn thấy thứ trong chiếc ly.
“Đừng để bị phụ thuộc vào nó. Cơn Khát là một bất lợi lớn đối với đệ nếu đệ không thể kiểm soát”
Bụng Hạo Thiên như thắt nút lại khi nhìn vào chất lỏng đỏ tươi kia. Hương thơm dìu dịu làm cậu phát thèm. Cậu nhìn Tử Long, hắn mỉm cười che chở. Hạo Thiên lầm bầm cảm ơn và bắt đầu thưởng thức.
Hạo Thiên không muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng làm sao có thể từ chối được ham muốn xuất phát từ bản năng.
Vũ vương ngồi ở vị trí chủ nhà, chỉ lặng lẽ thu lại tất cả vào trong đôi mắt sắc bén của ông.
Sau bữa tiệc tối là một buổi nghe nhạc và khiêu vũ. Âm thanh du dương cất lên. Không cần biết ngoài kia giông bão thế nào, trong căn phòng nến cháy ấm áp là sự bình yên.
Như thường lệ, điệu nhảy vũ thứ nhất luôn dành cho người đặc biệt. Người chủ trì buổi lễ và vị khách mời danh dự.
Hạo Thiên mời Bội Sam nhảy. Khi nốt nhạc đầu tiên của bản giao hưởng cất lên, hai người nhẹ nhàng lướt đúng nhịp trên mặt sàn trơn.
Khung cảnh hoàn mĩ dễ thấy tất cả các bộ mặt quyện lại thành một cảm giác thần tiên duy nhất.
Tử Long đổ rượu vào chén của Vũ vương, ông cười nói:
“Nhìn sắc rượu này thật sự thấy vui vẻ”
Tử Long nhìn thần sắc của ông:
“Tâm tình vui thì tất nhiên nhìn cái gì cũng đều thấy vui vẻ”
“Con thấy ta đang vui sao?”
Tử Long cười:
“Nếu như hôn sự này thành thì quả là vừa lòng”
Vũ vương cười, cầm chén rượu. Chỉ cảm thấy chén đồng mát lạnh trong tay. Ông cất giọng:
“Mẫu phi của cậu ta là một người phụ nữ rất đẹp. Âu cũng là được thừa hưởng từ bà ấy”
Tử Long đổ một chén rượu cho mình, bình thản lắng nghe.
“Bà ấy trông như thế nào?”
Vũ vương ngửa cổ uống hết, trong mắt có sự sâu lắng.
“Ta cũng không nhớ rõ. Nhưng người đời nói bà đẹp như tiên. Nhưng đã là tiên thì không phải là người phàm. Mà người phàm thì không thể trở thành thần tiên.”