Thiên Quang Tuế Nguyệt - Reese - Quyển 1 - Chương 44: Mẹ
Lãnh Nguyệt đứng trên cây cầu, nhìn xuống dòng nước xám xịt. Ở phía đông, ngọn tháp lẻ loi nổi bật hẳn lên, nơi đó đã được một lãnh chúa chưng dụng thành một kho triển lãm tranh.
Mắt hướng về cánh cửa gỗ nặng nề ngay trước mặt, lối vào tòa tháp cũ. Cánh cửa đó, mặc dù có kết cấu khóa chắc chắn, vẫn được gia cố thêm một then ngang, hình thành một lối thoát khẩn cấp đồng thời ngăn bất kỳ kẻ nào muốn xâm nhập vào.
Tiếng ổ khóa nảy lên.
Ô cửa gỗ hé ra vài phân, Lãnh Nguyệt ghé mắt nhìn vào trong. Vắng vẻ và im ắng. Khẽ thở phào, Lãnh Nguyệt bước qua cửa và vào trong.
Lãnh Nguyệt chú ý đến biểu tượng trên khóa cửa, một con rắn ba đầu. Lúc trước, nơi đây được dùng làm nơi trú ẩn an toàn cho các quý tộc. Bây giờ cũng vậy, nhưng là dành cho các tác phẩm nghệ thuật. Hành lang chính là nơi cất giữ vô vàn những bức tranh hiếm hoi.
Lãnh Nguyệt dừng lại để chiêm ngưỡng kho tranh tuyệt đẹp trong hành lang, cho đến hàng loạt những bức tranh khảm chân dung. Mọi thứ đều có giá trị nghệ thuật cho đến bức tranh này. Nó miêu tả hai người dũng sĩ đang đánh nhau với một con quái vật ba đầu rắn mình rồng trong một đầm lầy. Bức tranh quá nổi bật đến mức không thể không chú ý. Một người dũng sĩ cầm đuốc, một người cầm kiếm. Cả hai người đều khỏa thân chào đón các vị khách tới tòa tháp bằng cách phô ra dương v*t của mình. Lãnh Nguyệt không tự nhận mình là người có khả năng thưởng thức nghệ thuật, bởi thế bức tranh làm hắn phát hãi.
“Làm sao ngươi vào được?”, giọng một người phụ nữ ở phía sau.
Lãnh Nguyệt hơi quay lại nhìn, có vẻ cô ta là người phụ trách ở đây.
“Chỉ là ngưỡng mộ quan cảnh”, Lãnh Nguyệt bình tĩnh nói.
Kì lạ là cô ta lại không tra hỏi mục đích của Lãnh Nguyệt, chỉ cười nói:
“Đáng yêu lắm, giờ thì đi ra đi. Tòa tháp không mở cửa để đón khách”
Lãnh Nguyệt hỏi vặn:
“Sao cô biết ta không đến để trộm? Nó không làm cô bận tâm sao?”
“Cái gì?”, cô ta lộ vẻ lúng túng. “Trông ngươi không giống một tên trộm”
Đánh giá chủ quan, Lãnh Nguyệt nghĩ. Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, mặc dù hắn toàn làm thế nhưng đánh giá lần nào cũng đúng.
“Đó là lời giải thích khả dĩ duy nhất”, Lãnh Nguyệt nhìn vào bức tranh và tự nói với mình.
“Ngươi là ai?”, cô ta bắt đầu lo ngại từ hành vi kì lạ của Lãnh Nguyệt.
Không trả lời vào câu hỏi, Lãnh Nguyệt chỉ nói:
“Ta không biết tại sao nhưng nó có gì đó không ổn. Nó phải có”
“Ngươi đang nói cái quái gì thế? Ngươi biết ta có thể bắt ngươi”
Sự chú ý của Lãnh Nguyệt chỉ đặt vào bức tranh. Cái gì đó ở ngay trước mặt, ngay tại chỗ đấy.. Lãnh Nguyệt không kiềm chế được niềm vui sướng:
“Chỉ tạt qua để xác minh lại một chút”, hắn kéo cao cổ áo lên và rảo bước ra cửa.
“Ngươi là ai? Ta có nên ghi nhớ không?”
Nhưng Lãnh Nguyệt đã khuất sau cánh cửa, chỉ còn tiếng nói:
“Chúc một ngày tốt đẹp”
Cô ta ở phía sau nhếch miệng cười cười.
“Ta nghĩ mình nên để mắt đến ngươi đấy”
Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi. Lãnh Nguyệt một thân bạch y như hòa vào trong tuyết. Hắn ghé vào một tiệm sách nhỏ, lấy một mảnh giấy và một cái bút, viết lên đó dòng chữ: “Hẹn gặp ở cánh cổng”, rồi gập nhỏ lại chỉ vừa lòng bàn tay.
Lãnh Nguyệt đi tới chỗ gầm cây cầu, tìm một người vô gia cư. Tên đó khi nhìn thấy hắn vội chìa cái mũ ra, run rẩy nói:
“Có tiền lẻ không?”
“Để làm gì?”, Lãnh Nguyệt hỏi.
Gã nói:
“Một tách trà, đương nhiên”
Lúc này Lãnh Nguyệt mới lôi ra một ít bạc vụn cùng với mảnh giấy thả vào mũ của gã.
“Cảm ơn”.
Xong việc Lãnh Nguyệt mới quay về nhà trọ. Hắn không biết mình đã bắt đầu từ khi nào nhưng càng lún càng sâu. Lãnh Nguyệt đi vào thấy Diệp Ly đang ngồi đọc thư, hắn kinh ngạc:
“Của đệ à?”
Diệp Ly chẳng buồn ngẩng đầu lên, lầm bầm nói:
“Không, của ta. Diệp Tuyền gửi”
“Đệ biết được không?”, Lãnh Nguyệt hơ tay vào bếp than, hỏi.
Diệp Ly gập lá thư lại, cẩn thận cho vào trong áo:
“Đệ đã nghe về những thứ này rồi mà. Mấy vụ ẩu đả và kết thúc trong thùng rác và mấy thứ linh tinh”
Hơi ấm làm cả người Lãnh Nguyệt thư giãn:
“Huynh biết ta không thích mấy chuyện tủn mủn mà”
“Chính xác”, Diệp Ly đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Ta đi kiếm thứ gì đó để ăn đây”
Trong đầu Lãnh Nguyệt chợt lóe lên một ý tưởng, nói:
“Sữa, chúng ta sẽ cần sữa”
“Thật à? Ta sẽ lấy một ít”, hơi dừng lại Diệp Ly nói thêm: “Và một ít đậu nữa nhé”
“Mm”, Lãnh Nguyệt nhìn thán hỏa tí tách. Cho đến khi Diệp Ly đi xuống cầu thang hắn mới nhớ mà gọi theo:
“Huynh biết điện hạ đi đâu không?”
Tiếng Diệp Ly than vãn:
“Ta không phải quản gia của hắn”
Thật kì lạ, bà ta không muốn tiếp tục trò chơi nữa? Kết thúc sao nhãng, Lãnh Nguyệt ngồi trong bóng tối và suy nghĩ.
Hắn đã quờ quạng xung quanh rất gần câu trả lời. May mắn hắn chưa chán nản đến mức bỏ qua những chi tiết.
Lãnh Nguyệt đi vào trong điện thờ, trần nhà âm u, ánh sáng từ những ngọn đuốc cháy sáng rực chiếu lên biểu tượng trên những cây cột đá cao ngất nghểu. Biểu tượng con rắn ba đầu. Hắn nhớ rất rõ mình đã nhìn qua biểu tượng này, đó là gia huy khắc trên chiếc nhẫn bạc lạnh cóng Triệu Minh đeo trên tay.
Lãnh Nguyệt phẫn nộ nói với khoảng không trước mặt:
“Toàn bộ là vì nó cả phải không? Ngươi muốn ta tìm đến đây. Toàn bộ những câu đố nhỏ của ngươi khiến ta nhảy múa. Toàn bộ để làm ta xao nhãng”
Triệu Minh đi ra từ sau một cây cột, hình như thấy Lãnh Nguyệt, y mừng thật sự:
“Chào buổi tối”
Trò này gian manh thật nhưng không thể qua mắt được hắn.
“Ngươi cài bẫy ta. Ngươi đã biết được bí ẩn đằng sau tất cả chuyện này nhưng ngươi không nói. Không hiểu vì lẽ gì ngươi làm như vậy. Ngươi đẩy vụ điều tra xang cho ta và chỉ khoanh tay đứng ngoài”
Triệu Minh cởi áo choàng ra, từ phần thân trở lên hắn bị một con trăn quấn chặt. Con trăn phát ra ánh sáng xanh lè, hiểm độc. Mặt Triệu Minh nhăn nhó:
“Ta không hề muốn ngươi và điện hạ gặp nguy hiểm, ta..”, con trăn bỗng vặn mình lại làm xương sườn Triệu Minh bị xiết chặt khổ sở.
Lãnh Nguyệt đứng sững, nhìn ra trọng điểm:
“Ngươi vừa muốn ta điều tra nhưng vừa không muốn ta điều tra đến cùng. Ngươi đang muốn bảo vệ ai đó. Kẻ đứng sau chuyện này?”
Triệu Minh cắn răng:
“Ngươi đã hiểu đầu đuôi rồi thì nghĩ cách cứu ta đi”
“Giỏi lắm. Ta có thể ngăn được Triệu Minh. Ta cũng có thể ngăn được ngươi”, một giọng nói mềm mại xen vào.
“Ngươi là ai?”, Lãnh Nguyệt đưa mắt xác định vị trí âm thanh phát ra.
Giọng nữ lanh lảnh:
“Ta đã mời ngươi uống trà, ta nghĩ ngươi sẽ nhớ chứ?”
“Cô có thể giúp ta nhớ lại không? Nếu cô không phiền”
Cô gái bước ra ngoài, ỉu xìu:
“Ngươi đã gặp ta hai lần mà vẫn không nhớ?”
Lãnh Nguyệt cố nhìn rõ nhưng mặt cô ta cứ như có một làn sương mù che khuất, không tài nào nhận ra:
“Tệ quá, ta không giỏi nhớ mặt. Đó là điểm yếu duy nhất của ta”
Cô ta cười cợt:
“Vậy là ngươi có một con dao trong túi ngươi, hay ngươi chỉ vui lòng đến gặp ta thôi?”
Lãnh Nguyệt nhún vai:
“Cả hai”
Cô ta đi đến bên cạnh Triệu Minh, con trăn hơi ngóc đầu dậy:
“Ôi, chẳng nhẽ ta thật sự chỉ để lại một ấn tượng thoáng quá?”
Thật ra là chẳng có ấn tượng gì, Lãnh Nguyệt nghĩ bụng. Hắn không thích mấy trò lén lút này.
“Nghệ thuật là ẩn mình vào đám đông”
Lãnh Nguyệt nhìn Triệu Minh, chỉ thấy y cắn răng im lặng, chỉ cần nói một câu là đi đời nhà ma. Dường như đọc hiểu ánh mắt của Lãnh Nguyệt, cô ta nói:
“Đừng ngu ngốc. Ta không muốn làm bẩn tay mình”, ả cười nhăn nhở: “Những gì ta đã làm chỉ thoáng hiện, sự thoáng hiện nhỏ nhoi của thứ sẽ phân phát ra cái thế giới tồi tệ xấu xa này”
Lãnh Nguyệt nhại giọng:
“Ôi thần linh tối cao, xin hãy ban cho con tiền bạc, quyền lực, tuổi trẻ.. chỉ vậy?”
Cô ta cười độc:
“Chớ nói thế. Các vị thần là có thật, lời ngươi nói sẽ bị xem là sự xúc phạm”
Lãnh Nguyệt tức giận:
“Đã có người chết!”
Ả cũng nổi giận:
“Đó là điều con người ĐANG làm!”
Lãnh Nguyệt lạnh giọng nói:
“Ta sẽ ngăn cô và tất cả những kẻ còn lại”, dù là ai hắn cũng sẽ đối mặt với tất cả.
Cô ta giả bộ sợ sệt:
“Ngươi chắc chứ? Ngươi không biết tương lai của mình đâu”
Lãnh Nguyệt cười nhạt:
“Ồ, để ta đoán. Ta sẽ bị giết”
“Không, không, không..”, cô thích thú nói: “Ngươi sẽ bị thiêu đốt trái tim”
Lãnh Nguyệt không còn xa lạ gì mấy trò hù dọa này, chỉ lạnh nhạt nói:
“Ta được mệnh danh là kẻ không có trái tim”
Cô ta cười ha ha:
“Nhưng cả hai chúng ta đều biết nó không đúng lắm”
Lãnh Nguyệt thẫn thờ đến hai ba giây rồi bừng tỉnh:
“Cô đã làm gì?”
Ả cười sướng khoái:
“Đó là điều bất ngờ phải không, cá là ngươi sẽ không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra. Ngươi có muốn nói lời chào cuối với cô ta không?”
Lãnh Nguyệt đã phát ngán mấy trò này, đôi khi việc hắn cần làm ‘kệ mẹ đời’.
“Ta có việc muốn nhờ cô đấy”
Cô ta bĩu môi:
“Ồ, tốt thôi”
Lãnh Nguyệt và Triệu Minh nhìn nhau, dường như có vài phần thấu tỏ, hắn nhếch miệng cười lạnh:
“Gửi lời chào của ta tới mẹ cô”, vừa dứt lời chào Lãnh Nguyệt đã tung một cú hỏa mù cho cô ta. Lớp bột màu vàng cam tung ra, một mùi khó chịu đặc chưng. Bột hùng hoàng.
Rắn sợ nhất bột hùng hoàng. Đây là một loại bột cấm kỵ với loài rắn, cô ta gầm lên, con trăn lập tức thả Triệu Minh. Nó lao về phía Lãnh Nguyệt, răng nanh nhọn hoắt chĩa về phía hắn.
“Ahhh!” Triệu Minh to lớn gầm vang túm lấy đầu con trăn. “Xem con ả này đã làm gì với ta!”
“Không!” Cô ả rên rỉ.
“Rắc” một tiếng, Triệu Minh quẳng xác con con vật xuống sàn. Một bên cánh tay Triệu Minh mọc ra vẩy rắn, y vung tay dứt khoát, chém một đường bay đầu cô ả, máu bắn tung tóe.
Lãnh Nguyệt trố mắt nhìn cái đầu lăn lốc đến chân mình, mắt cô ta vẫn trừng mở lớn oán giận. Triệu Minh thưởng thức vẻ kinh ngạc trên mặt cô ta:
“Ả là em họ của ta bên nhà phụ”
Lãnh Nguyệt chợt hiểu, Triệu Minh đã bắt được kẻ gây chuyện nhưng không giao nộp ả, vì sợ bí mật của gia tộc bị bại lộ.
Lãnh Nguyệt hơi căng thẳng khi Triệu Minh tiến lại gần, hắn chạm tay vào túi, sẵn sàng rút dao ra. Thế nhưng Triệu Minh chỉ thất vọng nói:
“Ta muốn ngươi giúp ta tra án vì lúc đó ta chưa phán đoán được là ai ra tay. Hơn nữa ta cũng không muốn nhìn những người vô tội phải chết”
Ám ảnh tâm lý cùng sự day dứt khôn nguôi luôn đè nặng trên vai Triệu Minh, thực sự hắn đã chán phải che dấu lắm rồi.
Mỗi gia tộc đều có bí mật riêng.
Lãnh Nguyệt hơi buông lỏng xuống:
“Không thể tưởng tượng được, ngươi làm bọn ta chạy ngược chạy xuôi mấy ngày..”
Triệu Minh hình như có hơi ngoài ý muốn:
“Xin lỗi”
Lãnh Nguyệt “ừ” một tiếng, trong lòng thầm cân nhắc.
“Khụ khụ..”, ho khẽ hai tiếng, Triệu Minh đổi chủ đề:
“Ta sẽ cứu điện hạ về cho ngươi”
Sao lại là cho hắn? Lãnh Nguyệt trợn trừng mắt, nghi ngờ đánh giá.
Triệu Minh nháy nháy mắt:
“Chỉ là, ngươi ở đây, điều tra không vì tiền hay gì cả, thì chắc là thích, ờ, ừm, hứng thú với..”, hắn không nói hết để Lãnh Nguyệt tự hiểu.
“Ta?”, Lãnh Nguyệt ngỡ ngàng chỉ tay vào mặt mình.
Triệu Minh cười gian:
“Không phải ngại, giữa nam nhân với nhau”. Điện hạ quá đẹp để nói chữ “không”.
Lãnh Nguyệt nhức nhức cái đầu:
“Hai thằng đàn ông ở đền thờ giữa đêm còn dưới ánh đèn mờ, nếu để người khác thấy mới bị đồn đãi”
Triệu Minh cười mập mờ: “Ta hiểu rồi”, nhưng Lãnh Nguyệt cảm thấy khó mà tin được.
Đầu óc trống rỗng, trước mắt như một hố đen, lần đầu tiên trong đời hắn không cảm nhận được gì. Tối và lạnh. Cảm giác như cơ thể đang tan biến như sương khói. Hắn vô vọng tự hỏi, mình đang ở đâu? Sẽ có ai tới cứu mình không?
Những thứ đen tối đang bủa vây xung quanh khiến hắn cảm tưởng mình không thể chịu đựng nổi thêm một giây phút nào nữa. Hắn sợ hãi những thứ thuộc về mình, trái tim hắn như nứt toác ra chảy đầm đìa máu. Tâm trí hắn lạc lõng toàn những điều xa lạ. Sự im lặng vang vọng từ trong đầu.
Làm ơn, hãy mang tôi đi, mang tôi về..
Hắn cất bước đi, một giọng nói lạ lẫm từ dưới chân hắn vang lên:
“Xuống đây với ta nào, bé con”. Đâu đó sâu dưới lòng đất vọng lên tiếng cười ghê rợn, quỷ quyệt khiến máu trong người hắn đông lại. Rồi đến giọng nói trầm trầm, rền rĩ:
– Xuống đây đi, tiểu anh hùng! Xuống đây với ta.
Đất dưới chân nứt toác thành vực thẳm sâu thẳm, hắn trượt chân và bị vực sâu tối nuốt chửng.
Giật mình mở mắt, hắn vẫn cứ nghĩ mình đang rơi. Có những người có thể ngửi được mùi của gió, hắn đi theo mùi hương đến một nơi như cung điện. Nơi này thật tuyệt vời, sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng và những cây cột được nạm vàng ở khắp mọi nơi.
Khi hắn đi lên cầu thang thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang hát. Giọng bà ta dạt trong không khí như tiếng hát ru con. Bà ấy nói bằng thứ tiếng gì đó còn lâu đời hơn, một ngôn ngữ cổ hoặc tiếng gì đó tương tự. Nhưng hắn có thể hiểu được lời bà ấy hát gì – giữa tiếng chim hót ngân vang, ta đưa con về, con nằm trong lòng ta say giấc, ta đã đi hết dãy hành lang ấy khi con còn say giấc, đừng dậy nhé, con yêu, ta sẽ che chở con bằng tấm màn này.
Tiếng hát của bà ấy như nâng hắn lên khỏi các bậc thang và mang về phía bà ấy. Hắn bước vào trong phòng, nơi bức tường phía trước toàn là cửa sổ. Bà ấy ngồi bên một khung cửi, đôi tay bà ấy thoăn thoắt dệt những sợi tơ nhiều màu sắc, tấm thảm thêu lung linh phản chiếu cảnh một ngôi sao hôm đang phát sáng, thật đến nỗi hắn có thể nhìn thấy bụi đang chuyển động và những đám mây bay ngang qua bầu trời trên mặt tấm thảm. Hoàng hôn chiếu vào người bà ấy thật dịu dàng. Người đàn bà đó quay lại. Thậm chí bà ấy còn đẹp hơn cả hắn tưởng tượng. Mái tóc dài đen tuyền của bà ấy được tết bằng những sợi vàng. Bà ấy có đôi mắt xanh lá cây nhức nhối và mặc một bộ đầm màu đen mềm mại với các hoa văn dường như lấy từ dải ngân hà in xuống.
Bà dang rộng hai tay về phía hắn, mỉm cười ấm áp:
“Lại đây nào, con yêu”
Trí nhớ của hắn tua lại một đoạn hồi tưởng, hắn nhớ cảm giác ấm áp và nụ cười này. Mặc dù lúc hắn trào đời thì đã không được gặp mẹ. Hắn nhìn bà đăm đăm:
“Mẹ?”
Đôi mắt bà ầng ậc nước, giọng bà đầy muộn phiền:
“Con không muốn ở bên cạnh mẹ ư?”
Hắn hối hận ngay lập tức, chạy đến ngã vào lòng bà. Bà ôm hắn thật chặt:
“Mẹ buộc phải làm thế, vì tốt cho con, vì để sinh con ra..”
Mỗi một chữ bà nói ra làm hắn òa khóc nức nở:
“Vì con không được bình thường ư?”
“Con nói như thể đó là điều tồi tệ vậy. Nhưng con đâu biết con trai mẹ đặc biệt vô cùng”
Tại sao hắn không thể ở bên mẹ khi trào đời, hắn không hiểu gì cả.
“Bây giờ con đã ở đây rồi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau. Hiên Nhi.”
Hắn ngẩn người ra:
“Mẹ gọi con là gì?”
“Hiên Nhi”, giọng nói bà rất nhẹ nhưng rơi vào trong lòng hắn mềm nhũn, một tiếng gọi nhẹ như vậy mà lại khiến hắn thấy ấm ngực.
“Mẹ yêu con”, mắt bà lệ nhòa.
Từng giọt nước mắt lăn trên khóe môi, trái tim hắn xót xa biết bao. Cảm giác này là yêu?
Hắn dựa sát vào người bà, chưa có ai gọi hắn ngọt ngào như vậy, bất cứ chuyện gì, hiện tại hắn đều bỏ hết ra ngoài.
Đúng rồi. Bà ta đã nói có tiếng nói bí ẩn vang lên từ bên trong những bức tường. Triệu Minh thình lình chụp cánh tay Lãnh Nguyệt:
“Sau khi vào địa đạo, bất kể có chuyện gì cũng không được mở mắt ra nhìn”
Lãnh Nguyệt im lặng nghiền ngẫm. Triệu Minh tiếp lời:
“Triệu gia không phải gia tộc duy nhất muốn đưa ‘thần’ đến thế giới này, nhưng là gia tộc duy nhất làm được cho đến nay”
Tâm tình Lãnh Nguyệt lắng xuống, lạnh lùng nói:
“Bao nhiêu lần?”
Triệu Minh hơi rũ mi xuống:
“Tổng cộng tám lần, chỉ có duy nhất một lần thành công”
Lãnh Nguyệt nắm chặt bàn tay, suy nghĩ về thông điệp ẩn trong bức tranh kia, mất vài giây rồi đột nhiên phản ứng lại:
“Gia tộc của ngươi muốn tạo ra thần, chứ không phải mời thần”. Những dũng sĩ không phải muốn giết yêu quái rắn mà muốn cưỡng hiếp bà ta, để bà sinh ra những đứa con mang dòng máu của thần.
Triệu Minh sững người, ánh mắt lảng tránh:
“Ngươi thông minh thật”
Tại thời điểm này Lãnh Nguyệt không thể coi đó là một lời khen. Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy trắng vì kinh hãi.
“Đó chưa phải là điều kinh khủng nhất ngươi từng được nghe đâu, sẽ có những chuyện ngươi mong rằng thà mình bị điếc để không nghe thấy và tự móc mắt để không phải nhìn thấy, đấy mới gọi là rùng rợn”
Cảm giác như tam quan bị vỡ nát, Lãnh Nguyệt thấy rùng mình. Cái cách mà Triệu Minh kể ra chuyện này làm hắn khiếp hãi hơn bất kỳ câu chuyện ma nào từng nghe.
Triệu Minh khụy chân xuống, tằng hắng giọng, kim khẩu mở ra, nói bằng tiếng rắn:
“Đến đây với ta”
Lãnh Nguyệt cảm nhận được một sinh vật lặng lẽ trườn tới. Hắn giật mình khi một con rắn trắng mắt hồng bò cạnh chân. Triệu Minh hạ thấp tay xuống sàn để con rắn bò lên. Mặt Lãnh Nguyệt héo úa như lá vàng khi chứng kiến Triệu Minh há miệng nuốt con rắn vào miệng. Lãnh Nguyệt cố ngăn lại cảm giác nhộn nhạo trong bụng:
“Ngươi chắc là không cần nấu chín?”
Cái đuôi trắng biến mất sau hai hàm răng chỉnh tề. Triệu Minh nuốt trở vào, ngón cái lau đi khóe môi, bình thản nói:
“Chắc ngươi thấy lạ lắm”
Lãnh Nguyệt bụng bảo dạ: “Không. Chỉ giống trò ảo thuật. Nhưng thay vì nuốt kiếm thì ngươi nuốt sống ngon lành một con rắn thôi”. Lãnh Nguyệt chớp mắt nhịn xuống:
“Bây giờ chuẩn bị xong rồi chứ?”
Triệu Minh đứng phắt dậy:
“Đi!”
Hai người chui xuống đường ống nước, tiếng bước chân vang dội khắp các hành lang. Bị bịt mắt làm Lãnh Nguyệt cảm giác con đường dài chưa từng thấy, Triệu Minh cũng không buồn nói một câu nào, hai người cứ im lìm như thế.
Tiếng chân dừng lại, từ miệng Triệu Minh phát ra tiếng rít lạ lùng. Lãnh Nguyệt nghe có tiếng lục đục, tiếng một vật nặng bị di chuyển. Từ sau tấm vải đen, Lãnh Nguyệt lờ mờ trông thấy một ánh sáng trắng là rực rỡ. Triệu Minh nhìn xuống cái ống nước rất lớn:
“Chúng ta sẽ xuống đó”
Lãnh Nguyệt trượt chân ngay xuống ống nước nhưng vẫn cố nói thêm:
“Ta ghét không gian hẹp..”
Nhưng Triệu Minh đã đẩy nhẹ vào vai hắn một cái, và Lãnh Nguyệt tuột xuống ống nước mất tiêu. Triệu Minh lập tức làm theo, tự thả mình xuống miệng ống nước, rồi buông tay.
Như bị hút xuống, cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Lãnh Nguyệt biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới, sâu hơn cả những tầng hầm ngục. Phía sau hắn là Triệu Minh cũng đang lao xuống, va đụng nhẹ mỗi khi qua những khúc quanh.
Lãnh Nguyệt té một cái uỵch xuống một cái sàn ẩm ướt trong một địa đạo bằng đá tối om và đủ cao, rộng để đứng thẳng người.
Lúc Lãnh Nguyệt đứng lên thì Triệu Minh cũng vừa được tống văng ra khỏi cái ống. Triệu Minh thì thầm, cây quạt ngọc phát sáng như ngọn đèn:
“Đi thôi”
Cả hai người cùng tiến về bóng tối dày đặc phía trước. Ánh sáng soi cái bóng họ lên vách tường ẩm ướt, chờn vờn theo sau hết sức kỳ quái. Triệu Minh nói nhỏ:
“Nhớ kĩ, hễ nghe động tĩnh gì cũng phải nhắm chặt mắt lại”
Bỗng nhiên sau lưng hai người vang lên âm thanh của một chuyển động lạ lùng. Giây thần kinh Lãnh Nguyệt căng như dây đàn. Mắt của hắn bị che lại, để nhìn thấy thứ ở trước mặt còn hãi hùng gấp bội. Trước mặt là một con rắn khổng lồ. Mắt của con rắn như những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh. Bằng một giọng trầm trầm, run run, Triệu Minh nói:
“Chạy đi”
Con rắn tức thì lao tới, Triệu Minh kịp đẩy Lãnh Nguyệt xang một bên. Một mảng tường đá sau cú va chạm trượt nhẹ ra. Giọng Triệu Minh khẩn cấp:
“Không muốn chết thì chạy ngay!”.
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Run rẩy hai chân, Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi rồi cắm đầu chạy đi. Phía sau có tiếng nứt vỡ, rít gào và tiếng Triệu Minh nguyền rủa bằng xà ngữ.
Tim Lãnh Nguyệt đập dồn đập. Liệu có một con mãng xà nào đang ẩn nấp trong một góc tối nào nữa không. Còn Hạo Thiên, Hạo Thiên đang ở đâu?
Lãnh Nguyệt rút con dao của mình ra cầm sẵn trong tay rồi tiến tới. Mỗi một bước chân dò dẫm của hắn đều dội vang vang vào những bức tường tăm tối. Lãnh Nguyệt dùng hết thính lực của mình nhưng địa đạo yên lặng như ở dưới đáy mồ. Cái “động tĩnh” bất ngờ duy nhất là tiếng “rốp” vang to khi hắn ngẫu nhiên dẫm chân lên một cái gì đó. Lãnh Nguyệt giật mình đứng dựa vào tường, lấy chân mò mẫm, đó là cái xương sọ của một con chuột, cùng vô số mảnh xương vụn của những loài động vật nhỏ khác.
Lãnh Nguyệt rờ tường mà đi, bỗng tay hắn sờ vào cái gì đó mềm mềm và trơn trượt. Lãnh Nguyệt rụt tay lại, vô số những cặp mắt đỏ phát sáng xung quanh, những tiếng rít lạnh hết cả xương sống. Những con rắn túa ra từ những vết nứt trong tường, Lãnh Nguyệt đứng bất động tại chỗ, một con rắn thè cái lưỡi chẻ liếm mặt hắn. Lãnh Nguyệt vung dao cắt đứt đầu nó. Nhưng thật không may, lũ rắn xem đó như một hành động khiêu khích, chúng bắt đầu lao vào cắn lia lịa.
Đang đu mình trên xích đu, Hạo Thiên vội ngưng bặt. Có âm thanh gì đó, một tiếng gọi vọng lại từ rất xa, ai đó đang gọi hắn.
“Mẹ có nghe thấy không?”
“Nghe thấy gì chứ, con yêu”, bà mỉm cười hiền từ: “Không có ai ở đây ngoài chúng ta cả”
Nhưng rõ ràng, bà ve vuốt gương mặt của hắn, ánh mắt trìu mến:
“Đừng để những âm thanh bên ngoài làm nhiễu lòng con”
Đột nhiên hắn cảm thấy thật buồn. Không rõ vì sao nhưng hắn thực sự muốn làm hài lòng bà.
“Ôi con yêu”, bà thở dài, “có nhiều thứ cần phải thay đổi nơi con đấy”
“Cái gì ạ”, hắn có hơi tổn thương. “Có chuyện gì với con ạ”
Bà cười nhân từ: “Con rất đáng yêu nhưng có quá nhiều thứ trong đầu con. Con để cảm xúc làm ảnh hưởng mình”
“Nhưng..”
“Cảm xúc làm con phai tàn đi, con không nhận ra điều đó sao?”
Hạo Thiên bỗng thấy buồn vu vơ. Giọng bà tràn đầy thương tiếc:
“Hoa đâu đã tàn, cớ sao nhìn con héo úa như vậy. Con à, con cần phải mở tung bản ngã thật của mình”
Mắt Hạo Thiên có cái mờ mịt:
“Mẹ sẽ giúp con sao?”
“Ồ, tất nhiên rồi”, bà đáp và hôn nhẹ vào đôi mắt hắn: “Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều”
Hắn muốn loại bỏ hết những cảm xúc khác, hắn không cần gì ngoài tình yêu của mẹ.
Triệu Minh đã đứng dậy được, trong tư thế sẵn sàng. Con rắn mò mẫm nhào tới. Triệu Minh né qua một bên và thế là con rắn đụng vào bức tường. Con rắn lại phóng tới một lần nữa, cái lưỡi chẻ đôi của nó thè ra liếm sát bên sườn Triệu Minh.
Bằng một tay, Triệu Minh giơ quạt, chém một nhát chí mạng vào vòm họng của con rắn. Cái cổ nó đứt lìa, máu đen phun ra như suối. Cái thân nó ngoẻo sang một bên và đổ gục xuống sàn, quằn quại.
Con dao trong tay Lãnh Nguyệt nóng lên, một sức mạnh bùng nổ. Lãnh Nguyệt giơ tay bưng đầu chạy ra xa, trượt té vô đống da rắn rồi lại văng ra khỏi đó, nhào ra né những khúc thịt vụn đang ngọ nguậy. Lãnh Nguyệt thở hồng hộc, rồi một mình đi tiếp, băng qua đống xác rắn vĩ đại.
Trước mặt hắn là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn khổng lồ xoắn vào nhau. Lãnh Nguyệt biết mình phải làm gì, hắn đâm con dao vào đôi mắt sáng lấp lánh của con rắn, bức tường nứt đôi, mở rộng. Giờ đây Lãnh Nguyệt đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Bao tử hắn quặn thắt lại khi nhìn thấy hình bóng ngay trước mặt. Người đó đang quay lưng lại với hắn. Lãnh Nguyệt kêu lên:
“Tử Hiên”, hắn phóng ngay đến bên Hạo Thiên, quẳng con dao xang một bên, ôm lấy đôi vai y, xoay người lại. Gương mặt y nhìn mê mụ như bị ma thuật phù phép.
Lãnh Nguyệt quỳ xuống, khẩn thiết gọi:
“Em tỉnh lại đi”
Nhưng gương mặt của y vẫn vô hồn, giọng y nhừa nhựa vô cảm không có bất cứ âm điệu gì.
“Sao huynh không nhìn ta?”
Lãnh Nguyệt cứng người, muốn vươn tay tháo xuống dây bịt mắt lại chợt nhớ đến lời của Triệu Minh, dặn đi dặn lại không được mở mắt ra nhìn. Hạo Thiên lại nói:
“Mở mắt ra nhìn ta đi”.
Cái đầu y ngó bên này, ngả bên kia, đôi mắt nhìn hắn chòng chọc:
“Mở mắt đi”
Lãnh Nguyệt toát mồ hôi, cúi xuống để lượm lại con dao, nhưng con dao đã biến đâu mất. Nhưng ngay khi Lãnh Nguyệt ngước nhìn lên, hắn đã cảm nhận được một cơn đau buốt vào tận não. Hai ngón tay dài đã cắm phập vào mắt hắn, càng lúc càng lún sâu đến khi hắn giãy ra và ngã khụy xuống. Khi hai dòng máu nóng chảy xuống, hắn biết rằng mình đã bị mù. Lãnh Nguyệt hét lên một tiếng đau đớn trong tiếng cười độc địa.
Tiếng tim Hạo Thiên đập mạnh đến phát đau. Trên một chiếc bàn đặt trong góc là một cái lồng thú cưng lớn bằng kim loại. Trong lồng đang nhốt một con thỏ trắng trông rất giống Tiểu Bạch. Nhưng còn một điều gì đó quan trọng hơn, điều gì đó làm hắn nghẹt thở mỗi khi nghĩ tới.
“Nào, nào”, bà an ủi. “Chúng ta sẽ thử.. điều này như thế nào”.
Bà ta búng ngón tay và một cánh cửa đá mở ra.
“Con nhìn thấy gì?”, bà hỏi.
Hắn không chắc chắn về điều bà ta ám chỉ. Phía trước có một người đang phải chịu đau đớn cùng cực, máu từ hốc mắt chảy ròng ròng xuống sàn. Người đó kinh hoảng thì thào:
“Tử Hiên, cứu tôi, làm ơn cứu tôi..”
Tiếng gọi của Lãnh Nguyệt làm hắn nhớ lại tất cả. Nhưng ai quan tâm chứ? Một phần trong hắn nghĩ như vậy. Bà thì thầm bên tai hắn:
“Bỏ mặc hắn đi, mặc xác hắn. Con làm được mà, giết hắn đi”
Trái tim hắn co thắt mạnh, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nó thật chặt.
“Hắn là mộng ma, là dục vọng, là cái chết của con. Giết hắn đi và con sẽ không phải sợ hãi, hắn sẽ không thể làm con tổn thương được nữa. Phần khó khăn nhất của tiến trình làm chúng ta hoàn hảo chính là từ bỏ sự khống chế. Con phải quyết định thôi”
Hạo Thiên nghe tiếng mình nói:
“Con muốn rũ bỏ hết”
Bà mỉm cười và đưa con dao cho hắn. Hạo Thiên từ từ bước đi.
Mọi thứ quay cuồng nhòe nhoẹt thành một mớ hỗn độn sắc màu mờ mịt. Lãnh Nguyệt tựa vào tường, lồng ngực phập phồng.
Một bàn tay mềm mại chạm vào một bên má, Lãnh Nguyệt nói một cách khó nhọc:
“Hãy cho tôi gặp em ấy một lần đi, trước khi chết tôi muốn gặp em ấy lần cuối”
Người phía trên không nói gì, Lãnh Nguyệt có cảm giác người đó đang chạm con dao lên đôi mắt mình, y định khoét mắt ra. Nếu chết là như vầy, Lãnh Nguyệt mơ màng nghĩ, thì thật ra cũng không đến nỗi tệ lắm.
Ngay cả cơn đau trên mắt cũng không còn đau nữa..
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó rơi trên mặt, giống như bọt nước lại giống như bông tuyết, nhưng nhiệt độ không phải.
Hạo Thiên chớp mắt. Những giọt nước mắt đẹp như những viên ngọc trai lăn tròn xuống gương mặt lộng lẫy.
Lãnh Nguyệt trạng thái mơ mơ màng màng. Mọi thứ quanh hắn dường như quay mòng mòng.
“Em là..”
Hạo Thiên nâng khuôn mặt của Lãnh Nguyệt lên, lặng lẽ nói:
“Người hùng của chàng”
Lãnh Nguyệt cảm động muốn khóc nhưng nước mắt không rơi được, chỉ có huyết lệ trào ra không thôi. Hắn gượng cười:
“Cứu tôi nhé?”
Hạo Thiên cúi đầu dịu dàng hôn Lãnh Nguyệt, dịu dàng đến mức Lãnh Nguyệt nghĩ hiện tại chết luôn cũng được. Hạo Thiên chậm rãi nói:
“Cứu huynh rồi tự tay giết huynh”
Nhưng Lãnh Nguyệt chỉ cười, tinh thần được trấn an lại.
Giọng của mẹ vang lên phía sau:
“Ta đành phải tự ra tay vậy”, bà ta tiến về phía hai người nhưng Hạo Thiên đã ra tay nhanh hơn, đâm một nhát vào tim bà ta.
Bà bối rối nhìn xuống, hơi lùi lại, nhưng vẻ kinh ngạc cũng trôi đi nhanh. Bà rít gào một tiếng:
“Ta sẽ giết hắn trước mặt con”
Sàn đá rung chuyển, Lãnh Nguyệt biết rằng đã có chuyện gì đó đang diễn ra, dù mắt vô đụng, hắn vẫn có thể cảm thấy, hay lờ mờ thấy một cái đuôi rắn khổng lồ đang duỗi mình trườn ra khỏi thân của bà ta. Và trong khi đó hắn thấy Hạo Thiên nắm thật chặt tay mình.
Mặt của bà cũng xuất hiện những vẩy rắn, bà vẫn rất xinh đẹp nhưng đã biến thành nữ yêu quái nửa người nửa rắn. Hạo Thiên cũng chẳng dám tới gần, nắm tay Lãnh Nguyệt tháo chạy.
Lãnh Nguyệt nghe tiếng cái gì đó quật dữ dội vào các cột đá, chợt hắn sảy chân. Hạo Thiên vội kéo hắn dậy. Một cái quạt xoay tròn chém qua, đó là Triệu Minh. Chiếc quạt bay ngược trở lại theo quán tính cắt đứt một cánh tay của bà, thình lình máu đen phọt ra, văng khắp sàn. Bà thét lên:
“Đừng có cản đường ta, cậu bé”
Triệu Minh nhìn thẳng vào bà, hắn cúi đầu nói:
“Với tất cả lòng kính trọng ta mong bà hãy tha cho những người này”
Giọng bà run lên đầy căm giận:
“Xem thứ quyền lực ta trao cho các ngươi và đổi lại ta được gì nào. Ta phải sống ngắc ngoải trong đống đổ nát này, ta lẩn trốn, ta xấu xa, ta ác độc.. Tất cả là do các ngươi. Ta sẽ không tha cho kẻ nào”
Triệu Minh căng thẳng, vẫy tay để Hạo Thiên đưa Lãnh Nguyệt đi.
“Bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, thứ vô ơn”, bà ta ném một cái nhìn cười cợt rồi lao tới.
Triệu Minh mở rộng miệng và rít lên tiếng rắn huýt gió.
“Xin hãy nói với tôi, vị thần mà tôi cung phụng”, chiếc quạt ném tới nhưng lần này bà ta đã cảnh giác, cánh tay mọc ra vẩy rắn lập tức hất bay.
Một cái gì đó rơi thịch xuống đầu, vừa cứng vừa nặng suýt làm hắn té lăn quay. Triệu Minh cầm con dao lên, một con dao cùn. Nhưng hắn chẳng có thứ gì khác và đây là cơ hội duy nhất hắn có.
Bà ta lại lao tới, lần này nhắm chính xác vào Triệu Minh.
Địa đạo tối đen đến nỗi Hạo Thiên chỉ nhìn được một khoảng phía trước. Chợt Hạo Thiên níu vai Lãnh Nguyệt lại:
“Có cái gì đó ở đằng kia”. Hạo Thiên đứng sững lại, liếc nhìn những quả trứng nhớp nháp, u ám chung quanh:
“Phải đến hàng trăm quả”
Gương mặt Hạo Thiên hiện ra nét hoang mang. Bà ấy là nữ chúa và những quả trứng là do bà sinh ra.
“Nếu chúng nở ra thì gay go đây”
Tiếng chân dẫm trên nền ướt nghe bèm bẹp.
“Những quả trứng sẽ không bao giờ nở được. Cho dù có nở cũng không thể tồn tại nổi. Vì không có linh hồn”
Bà ấy là yêu quái nửa người nửa rắn nên có thể sinh sản như con người. Những quả trứng rắn sẽ nở ra một dạng người, nhưng quy luật tiến hóa có thiếu xót, bà ấy không thể cho bọn chúng linh hồn của con người. Vì thế những đứa trẻ nếu nở ra chỉ là “không ai cả”.
Hai người bước đi rất thận trọng, sẽ sàng từng bước. Những quả trứng có màu xanh lục rực rỡ và cực độc, nằm không nhúc nhích trên nền địa đạo.
Sức nổ làm trần địa đạo rung chuyển mạnh, làm cho vụn rữa rơi xuống lả tả thành đống tro. Mặt đất xuất hiện những vết nứt, từ dưới đáy sâu trồi lên một con Xà tinh ngàn năm. Bà há cái miệng đầy răng nhọn đớp tới tấp. Triệu Minh né được chiếc răng nanh, dồn hết sức mình đâm một nhát chí mạng vào vòm họng bà ta. Một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài, ánh sáng chói lóa toàn thân, lớp vẩy bên ngoài theo những bông tuyết bay đi. Lúc hai người Lãnh Nguyệt và Hạo Thiên đi lên thì nhìn thấy bà ta gập mình quằn quại, vật vã, giãy dụa trở lại hình người. Con dao của Lãnh Nguyệt rơi xuống, vang lên một tiếng “keng”. Triệu Minh đã đứng dậy, hổn hển thở, tay nắm lấy con dao và nụ cười nhẹ nhõm nở trên gương mặt.
Nhìn thấy Hạo Thiên, bà gượng đứng dậy, rồi bất ngờ, bà nhào vô hắn. Lãnh Nguyệt định phóng tới thì Hạo Thiên nói:
“Không cần, bà ấy không có ý làm hại ta”
Hạo Thiên nhìn bà, gương mặt đều là đau lòng:
“Về nhà với ta, ta sẽ yêu thương con”
Hắn không có mẹ, bà ấy không có con. Hai người đều lẻ loi cô đơn muốn tìm chút hơi ấm trong mùa đông. Trong khoảnh khắc đó Hạo Thiên nhận ra được tình mẹ không nói thành lời bà ấy dành cho mình. Bà ấy cũng từng có con, tình mẫu tử trỗi dậy khiến bà ấy muốn yêu thương hắn như con mình, những lời bà ấy nói đều là tình cảm rất thật của một người mẹ.
Từ tận đáy lòng Hạo Thiên thực sự không nhẫn tâm, cánh tay nhỏ của hắn chạm vào gương mặt đầy xúc cảm của bà:
“Con không thể”
Bà cũng không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng hôn lên tay mình rồi ấn lên chán hắn. Rồi, không hề nghĩ ngợi, không hề cân nhắc, như thể đã định làm vậy từ lâu, bà dùng hết sức tự ấn tay vào ngực mình. Hạo Thiên nhìn có chút sợ, lắc nhẹ tay bà nói:
“Mẹ ơi!”
Chỉ trong nửa giây, bà rút tay ra, máu phun ra thành dòng, chảy như suối trào trên người Hạo Thiên, làm sũng ướt cả người hắn. Ánh mắt bà trìu mến, nắm chặt tay Hạo Thiên nói:
“Chắc hẳn con thương người đó rất nhiều”, nói xong bà nở nụ cười ấm áp như khi mới gặp hắn, chan chứa yêu thương rồi biến mất.
Để lại Hạo Thiên ngồi đó, khổ sở đến mức sợ hãi.
Triệu Minh vẫn biết đây là kết cục đúng đắn nhất nhưng không đành lòng nhìn.
Bỗng một vật gì đó được đặt ở môi Lãnh Nguyệt, giọng Hạo Thiên vững vàng:
“Ngươi nuốt vào đi”
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt không chút sợ hãi nuốt xuống, nó có vị đắng ngắt và khó ăn cực kì.
“Cái gì vậy?”
“Mật rắn”, giọng Hạo Thiên bỗng nghẹn lại.
Bà ấy đã thí mạng của mình để cứu đôi mắt Lãnh Nguyệt, cho hắn tiếp tục sống tạm và không kết thúc cuộc đời mình quá sớm. Chớp mắt một cái, không tối sầm lại như hũ hút, như địa ngục, mà lại như đang hiện rõ ra dần dần. Lãnh Nguyệt thử lắc đầu, rồi hắn nhìn thấy Hạo Thiên vẫn còn tựa đầu trên cánh tay của mình. Khi Hạo Thiên nhìn hắn, hắn biết bùa mê đã bị phá tan, nhưng vẫn còn đó bị hồ ly tinh chiếm xác.
Một chuỗi những giọt nước mắt sáng lóng lánh rơi xuống. Thốt nhiên Hạo Thiên nói:
“Đau quá, ta đau quá. Trái tim ta đau quá”
Cả người Hạo Thiên suy sụp ngã quỵ, nài nỉ hắn. Những dòng nước mắt tuôn rơi trên gò má. Ánh mắt y nhìn hắn như muốn nói, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?
“Làm ơn, ai đó giúp ta thoát khỏi sự tra tấn này đi.
Hạo Thiên dường như quá khổ sở, liên tục cầu xin:
” Đừng tổn thương ta, đừng bỏ rơi ta, đừng để ta héo hon.. Ngươi có thể tìm được cách làm nỗi đau này chậm lại mà “
Hạo Thiên là người có lòng tự trọng rất cao, nhưng giờ phút này y lại túm vạt áo Lãnh Nguyệt van xin, chỉ mong có thể tìm được giải thoát cho mình:
” Làm ơn, hãy thể hiện một chút lòng thương cảm “
Đúng lúc Lãnh Nguyệt chạm vào Hạo Thiên, một cơn sốc lan khắp người hắn, sự tổn thương bủa vây. Hạo Thiên không thể ngăn bản thân gục ngã, vụn vỡ. Y đang hoàn toàn trở nên tuyệt vọng.
Tiếng khóc như xé ruột xé gan. Lãnh Nguyệt ôm Hạo Thiên, cố hết sức để không nhìn vào y, bởi như thế hắn cũng tan nát cõi lòng.
” Ta có cách để kết thúc mọi thứ “
Hạo Thiên đang chết dần chết mòn vì đau đớn, ngồi trong vòng tay lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt, y nhắm mắt để mặc mọi thứ.
Đau đớn và im lặng. Lãnh Nguyệt nói:
” Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn”, sau đó Lãnh Nguyệt mang sợi dây trói hồn ra.